Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 254: Cô muốn làm gì hả?





Sau bữa cơm, Trần Tuyết Nhung vẫn không nhịn được hỏi: “Linh Đan, gần đây…”

“Không sao, con rất tốt.” Bà còn chưa nói hết câu thì đã bị Vũ Linh Đan ngắt lời, lạnh lùng nói.

“Mẹ biết.” Trần Tuyết Nhung gật đầu.

Thấy Vũ Linh Đan không nói lời nào, Trần Tuyết Nhung lại thở dài: “Con bé này, từ nhỏ đã cứng đầu, ngay cả sự quan tâm của mẹ cũng không cần, đương nhiên sẽ không bận tâm tới những lời đồn đó. Nhưng dù sao con vẫn là con gái…”

“Con đã bảo là con không sao!” Vũ Linh Đan cao giọng nói. Mặc dù cô không nổi giận, nhưng Trần Tuyết Nhung lại thấy vẻ mặt phẫn nộ của cô, dù sao trước mặt bà, Vũ Linh Đan vẫn luôn rất lạnh nhạt.

Trần Tuyết Nhung âm thầm thở dài một hơi, vậy thì chuyện lần này vẫn rất nghiêm trọng.

Tiếng chuông cửa reng reng vang lên. Hai mẹ con liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời đứng dậy: “Để mẹ/con đi mở cửa.”

Vũ Linh Đan nghĩ rằng chẳng có mấy người biết địa chỉ nhà mình, chẳng lẽ là Trương Thiên Thành đến đây? Cô phải chặn trước mới được. Còn Trần Tuyết Nhung thì cũng có lo âu của riêng mình. Vì thế hai mẹ con đồng thời đi mở cửa.

Trước cửa, lần đầy tiên Vũ Linh Đan gặp bà cụ nhà họ Bùi, Bùi Tiêu Nhân.

“Mẹ…” Thấy Bùi Tiêu Nhân, Trần Tuyết Nhung lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn kêu một tiếng.

“Cô còn có mặt mũi đến đây à? Chê nhà họ Bùi chúng tôi chưa đủ mất mặt hay sao?” Mặc dù Bùi Tiêu Nhân sắp qua 70 đại thọ, nhưng vẫn còn khỏe khoắn, ánh mắt sắc bén, khí thế kinh người.

Trần Tuyết Nhung cắn môi, không nói một lời. Vũ Linh Đan trực tiếp che chở Trần Tuyết Nhung, bình tĩnh nhìn chằm chằm Bùi Tiêu Nhân, lạnh giọng nói: “Gì mà mất mặt? Mẹ tôi đã làm gì?

“Hừ!” Bà cụ khinh miệt hừ một tiếng: “Mẹ cô không làm chuyện gì mất mặt, nhưng chẳng phải cô đã làm cho cả thành phố Cần Thơ này biết hay sao? Còn cần tôi phải nhắc lại à?”

“Mẹ đừng nói nữa, Linh Đan không phải người như vậy?” Mặc dù Trần Tuyết Nhung yếu đuối, nhưng vẫn không nhịn được nói đỡ cho con gái mấy câu. Bà rất ít khi gặp con gái mình, nhưng vẫn biết rõ con gái mình là người như thế nào.

“Cô câm mồm cho tôi! Lần này cô dám ra ngoài thì đừng về nhà nữa!” Bùi Tiêu Nhân quát lên một tiếng, trực tiếp đe dọa.

“Nơi này là nhà tôi, còn chưa tới lượt bà quyết định đâu.” Nói xong, Vũ Linh Đan đẩy Trần Tuyết Nhung vào nhà, một mình mình ở bên ngoài đối phó. Cô lạnh lùng đi về phía bà cụ, mặc dù khí thế của bà ta rất mạnh, nhưng dù sao cũng là người gia, không khỏi lo sợ chất vấn: “Vũ Linh Đan, cô muốn làm gì hả?”

“Tôi có làm gì đâu? Nhận thấy sự sợ hãi của bà cụ, Vũ Linh Đan nhếch môi, khinh miệt nói: “Đúng là thanh danh của tôi không tốt, nhưng tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi, chẳng lẽ tôi gánh nợ mà mẹ tôi còn phải chịu chung?”