Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 223: Yên tâm, mình có cách




“Sao vậy? Vũ Linh Đan, rốt cuộc là cậu có xem tin tức mỗi ngày không vậy?”

Công Nữ Hoàng San cảm thán.

“Xem chứ.” Vũ Linh Đan là người ngây thơ vô tội, căn bản không ngờ đến, cuộc chiến trong bệnh viện vào sáng nay sẽ mang đến thảm họa nguy hiểm cho mình.

“Thôi, mình không muốn nói nữa, cậu tự mình xem tin tức đi.”

Công Nữ Hoàng San hoàn toàn không nói lên lời.

Loại tin tức này, Công Nữ Hoàng San bởi vì không rõ, cũng không biết nên hỏi Vũ Linh Đan như thế nào, cô ấy dứt khoát cúp điện thoại, đợi cô đọc xong tin tức rồi sẽ gọi lại cho mình.

Cho đến lúc này, Vũ Linh Đan vẫn chưa nhận ra có chuyện gì không hay, nhưng khi cô nhấp vào liên kết mà Công Nữ Hoàng San gửi cho mình, lập tức xuất hiện một bức ảnh sắc nét về vụ tai nạn, bên trong còn có hình ảnh của mình.

“Đây không phải là….” Vũ Linh Đan thốt lên. Khi cô kéo tiếp xuống, cô hoàn toàn choáng váng.

Nhưng khi Vũ Linh Đan nhìn thấy bốn chữ lẳng lơ dâm đãng, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.

Vũ Linh Đan điều chỉnh hô hấp, ngồi lại chỗ mình, sau khi đọc hết toàn bộ không bỏ sót một chữ nào, trái tim lạnh lẽo.

Không cần nghĩ, cũng biết chắc chắn là do người phụ nữ độc ác Dương Thanh My kia làm.

Thật đúng là có thể bịa đặt ra bất kỳ lời nói dối nào.

Vũ Linh Đan không hề do dự, trực tiếp gọi điện cho Trương Đức Phú, hỏi cậu ta đã xem tin tức chưa.

Trương Đức Phú đầu tiền là trầm mặc, sau một lúc lâu, khi Vũ Linh Đan đang sốt ruột, thấp giọng nói: “Linh Đan, xin lỗi.”

Nghe xong câu này, Vũ Linh Đan đại khái cũng đã hiểu rõ, e rằng chuyện này Trương Đức Phú cũng không thể giúp nổi mình, dứt khoát trực tiếp cúp điện thoại.

Lại gọi điện thoại cho Công Nữ Hoàng San, giọng điệu của đối phương rất nhẹ nhàng, quan tâm hỏi cô có làm sao không.

“Còn có thể có việc gì chứ.”

Vũ Linh Đan ha ha cười, ép mình vực dậy tinh thần nói: “Mình cũng không phải là lần đầu tiên nhận được mấy loại tin tức này, có gì phải sợ chứ, có bản lĩnh thì bà ta chụp một bức thông dâm trên giường của mình đi.”

“Đừng nói bậy!”

Công Nữ Hoàng San ngược lại mẫn cảm hơn Vũ Linh Đan nhiều, cũng là vì lo lắng cho bạn tốt của mình, không nhịn được hỏi: “Linh Đan, vậy cậu định giải quyết như thế nào? Cũng không thể để những người này túy ý vu oan hãm hại cậu chứ.”

“Yên tâm, mình có cách.”

Vũ Linh Đan cố ý an ủi Công Nữ Hoàng San, sau đó nói qua quýt mấy câu lấy lệ, Vũ Linh Đan liền cúp điện thoại.

Lần nữa ra ngoài, bầu trời đã tối đen rồi.

Có thể là vì để phù hợp với tâm trạng hôm nay của cô, mà trên trời không có một ngôi sao nào, Vũ Linh Đan thở dài, chẳng lẽ lại phải gọi điện thoại cho Dương Thanh My.

Người phụ nữ này rõ ràng là đang đe dọa mình mà.

Muốn khiến cô đầu hàng, thật sự là rất tức giận.

Không lâu sau, điện thoại lại vang lên.

Vũ Linh Đan liếc nhìn thấy là Vũ Phong Toàn gọi đến, cả đầu cũng đều to lên, vỗ trán, nhận điện thoại, trực tiếp nói: “Tối nay con sẽ về một chuyến, nói rõ ràng mọi chuyện.”

“Nói rõ ràng, nói như thế nào, con có biết tập đoàn Bạch Đằng chúng ta bị tổn hại danh tiếng như thế nào không, bây giờ toàn bộ công ty đều chỉ chỏ vào bố.”

“Lúc đầu Vũ Hải Yến xảy ra vụ bê bối, con cũng không thấy bố kích động như vậy!”

Vũ Linh Đan tức giận, cãi một câu trong điện thoại.

Rất nhanh, người trong điện thoại tức giận, Vũ Linh Đan vội vàng cúp điện thoại, sau đó giơ tay, ngăn xe taxi phía trước lại.

“Anh cũng đừng quá tức giận, có thể trong chuyện này có hiểu lầm, anh phải nghe Linh Đan giải thích đã chứ.”

Vũ Hải Yến trước đấy vẫn còn tràn đầy tự tin, nhưng khi nhắc đến Trương Thiên Thành, nghĩ đến người đàn ông này không có ấn tượng tốt với mình, cô tô đột nhiên không chắc chắn.

“Đây là hợp tác kinh doanh, tập đoàn Á Đông không có lý do gì mà không gặp con cả.”

Vũ Phong Toàn khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự xoa bóp của Nguyễn Kim Thanh, không ngẩng đầu mà an úi Vũ Hải Yến.

“Đúng vậy, bố con nói không sai, lần này còn lấy thân phân của công ty đến gặp mặt Trương Thiên Thành, lại không phải là thân phận riêng tư, Trương Thiên Thành nhất định sẽ không phân rõ ra như vậy đâu.”

Nguyễn Kim Thanh cũng ở một bên động viên.

“Vâng ạ.”