Trần Anh Thư gật đầu đáng thương, khi bước xuống xe cô ta giả vờ bước đi loạng choạng sau đó bổ nhào vào trong lòng Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành giữ lấy cô ta, nhưng mà bản thân không hề có chút suy nghĩ gì ôm lâu, sau khi để cô ta đứng vững thì anh liền đi trước.
Trần Anh Thư ấm ức đi theo phía sau anh, bản thân mình vừa mới gặp nguy hiểm mà thái độ của Trương Thiên Thành lại lạnh lùng như thế, cho nên cô ta cũng không nói nhiều gì sợ lộ ra chân tướng.
Nghĩ tới người đàn ông kia, vừa nãy Trương Thiên Thành cầm thanh sắt đập vào gáy như thế, nếu như mà chết thì sẽ rắc rối.
“Vậy người kia.
.
”Trần Anh Thư có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, anh sẽ giao tới đồn cảnh sát, sẽ cho em một công đạo”.
Trương Thiên Thành liếc mắt nhìn Trần Anh Thư rồi nói một câu an ủi, sau đó lại tiếp tục nói một câu: “Chẳng phải anh bảo em đừng mở cửa xe rồi sao? Anh thấy cửa xe cũng không bị hỏng gìcả.
"Ý tứ chính là Trần Anh Thư có thể lái xe bỏ chay.
Trong nhất thời Trần Anh Thư cảm thấy sợi hãi, cô ta cho rằng Trương Thiên Thành đoán ra được cái gì đó cho nên cúi đầu xuống, ánh mắt hoảng hốt.
May là mấy phút sau Trương Thiên Thành lại nói: “Anh cũng chỉ là tiện miệng nói vậy thôi, không sao đâu.
”Trần Anh Thư thở phào một hơi, sau đó ngượng ngùng cười một cái.
“Đây là lần đầu tiên em gặp phải chuyện này cho nên có chút sợ hãi, lúc không cẩn thận.
”Trần Anh Thư ở bên cạnh giải thích nhưng tâm tư của Trương Thiên Thành lại không đặt ở chỗ cô ta, hai người hai tâm tư không giống nhau, cả một đường đi không ai nói câu nào.
Sau hhi Trương Thiên Thành đưa Trần Anh Thư tới khách sạn cũng không tiến vào trong mà rời đi luôn.
Sự ấm ức của Trần Anh Thư cuối cùng cũng bộc phát ra, cô ta bước lên phía trước ôm lấy Trương Thiên Thành, đầu dí sát vào lưng của anh, cảm nhận hơi ấm từ anh.
“Trương Thiên Thành, em sợ lắm!”“Tên đó đã được đưa tới cục cảnh sát rồi, sẽ không có ai tới làm phiền em nữa đâu.
”Trương Thiên Thành hiểu ý của Trần Anh Thư nhưng mà anh không muốn ở lại.
Trần Anh Thư dí sát đầu vào lưng Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành đẩy cô ta ra mấy lần nhưng không được cho nên lại nói: “Anh Thư, không có chuyện gì rồi”.
“Nhưng mà em vẫn sợ, em muốn anh ở lại đây.
Thiên Thành, chẳng nhẽ một yêu cầu nho nhỏ như thế này thôi mà anh cũng không đáp ứng được ư? Hay là năm năm rồi không gặp cho nên không còn như trước?”Trần Anh Thư mở miệng chất vấn.
Trong lòng Trương Thiên Thành đang thấy rất phiền muộn cho nên anh không hề muốn để ý tới Trần Anh Thư đang vô lý kiếm chuyện.
Mà bây giờ đang ở hành lang trong khách sạn cho nên Trương Thiên Thành chỉ có còn cách xoay người đẩy Trần Anh Thư vào phòng.
Trần Anh Thư lại tiến lên phía trước một bướcsau đó kiễng chân lên, hai tay vòng lên cổ Trương Thiên Thành và định hôn anh.
Trương Thiên Thành lại đẩy cô ta ra một lần nữa.
Có lẽ là do lần này dùng lực hơi mạnh cho nên Trần Anh Thư bị đẩy lùi lại phía sau mấy bước mới dừng lại, sau đó gương mặt của cô ta không tin nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, cô ta cắn răng nhả ra từng chữ: “Thiên Thiền, anh đang vứt bỏ em sao?”.