Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào

Chương 5




Hai vị phụ huynh nhà nữ sinh đều tới khiến phòng làm việc nhỏ bé càng thêm chật chội.

Nam Húc vội vã chạy đến trường học, vừa vào văn phòng liền trông thấy Ninh Vũ đứng chắp tay phía sau dựa lưng vào tường. 

Nhìn con gái mình khóc mãi không ngừng, cha mẹ cô chỉ vào mặt Ninh Vũ mắng nhiếc những lời lẽ khó nghe, trong mắt họ thì Ninh Vũ chính là tên thiếu niên bất lương theo đuổi con gái nhà họ. Ninh Vũ lười đáp trả, chờ cho bên kia ồn ào xong, nhân lúc người mẹ thở dốc lấy lại hơi bèn nói một câu “Ai theo đuổi ai không nhìn ra được sao?”

Người phụ nữ lập tức bùng nổ, nắm lấy cổ áo cậu lôi kéo mà hét toáng lên, “Cái gì? Mày lặp lại lần nữa xem?! Cha mẹ mày đâu mà lại để mày vô giáo dục như vậy hả?!!”

Nam Húc chạy tới kéo Ninh Vũ lùi về phía sau, bảo vệ cậu “Chào dì, tôi là phụ huynh của Ninh Vũ, mong dì bình tĩnh lại một chút.”

Trong lúc Nam Húc kéo Ninh Vũ đi, người mẹ đang bám dính trên người cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bà tức đến nổ phổi bèn vươn tay cho Nam Húc một bạt tai, “Mày là ai hả? Muốn đẩy chết tao?!!”

Ninh Vũ lập tức nổi giận, đẩy người phụ nữ kia ra đồng thời tặng lại cho bà một cái tát, “Mẹ kiếp bà có giáo dưỡng hay không hả?? Bà như vậy mà có tư cách dạy đời tôi sao?!!”

Mặt thầy chủ nhiệm xanh mét rồi.

Sự tình huyên náo cực kì khó coi, phụ huynh nhà bên kia chỉ chó mắng mèo liên tục chửi rủa, mắng Ninh Vũ không có cha mẹ nuôi dưỡng chỉ biết đi theo người anh toàn thân bệnh tật, yêu cầu nhà trường giải quyết mọi chuyện cho thoả đáng.

Nam Húc ôm một bên má bỏng rát kéo ống tay áo Ninh Vũ “Đừng làm rộn, Tiểu Vũ em qua đây đi.”

Ninh Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng người phụ nữ kia, hai mắt đỏ âu như sắp từ hốc mắt nhảy ra ngoài.

Nam Húc không lớn giọng nhưng lại tăng thêm vài phần ngữ điệu, chứng tỏ anh đang đè nén cảm xúc trong lòng, hỏi bà ta “Thưa dì, chuyện hôm nay xảy ra như thế này một phần cũng liên quan đến việc yêu sớm, dì cho rằng Ninh Vũ nhà tôi làm chậm trễ chuyện học hành của con gái dì, vậy dì có chứng cứ sao? Có tin nhắn wechat để chứng minh hay không?”

Người mẹ giận đến mức suýt ngất đi, liếc mắt về phía hai người bọn họ, cay nghiệt nói, “Hiểu Hiểu nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, rất nghe lời, cho đến bây giờ chưa từng làm ra chuyện nào quá phận. Tin nhắn? Chẳng phải các người xoá hết rồi sao? Sao mày không hỏi thằng súc sinh nhà mày đi?”

Nam Húc hít một hơi thật sâu nhịn xuống lửa giận, quay sang hỏi thầy chủ nhiệm, “Thưa thầy, tuy Ninh Vũ nhà tôi có đôi lúc nghịch ngợm, về đến nhà tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ em ấy, nhưng nếu tôi có thể chứng minh trách nhiệm chuyện này thuộc về ai, tôi hi vọng phụ huynh nhà bên ấy có thể nói lời xin lỗi.”

Thầy chủ nhiệm là người có học, so sánh đám người ồn ào quấy rối đó cùng chàng trai trẻ tuổi thông tình đạt lý này, ông nguyện ý nghe theo lời Nam Húc.

“Xin hỏi bạn nữ sinh tên là Khâu Hiểu Hiểu phải không?”

Nữ sinh bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn Nam Húc, chầm chậm gật đầu. Nhìn thấy Nam Húc từ đâu đó lấy ra một bức thư màu hồng, mặt cô lập tức biến sắc.

Phía sau bức thư có kí tên Khâu Hiểu Hiểu.

Nam Húc cầm nó trên tay, “Trong lúc giặt quần áo cho Ninh Vũ tôi nhặt được cái này, thư còn chưa mở ra, dựa theo thời gian có lẽ là vài ngày trước, điều này nói lên cái gì? Chính con gái nhà dì là người chủ động, nếu Tiểu Vũ theo đuổi con gái dì thì tại sao nó lại còn nằm ở đây? Tiểu Vũ không vứt lá thư đi vì muốn giữ lại chút mặt mũi cho cô ấy, về điểm này tôi nghĩ Tiểu Vũ không hề làm sai. Tôi vốn không định lấy thứ này ra vì muốn cho các người một đường lui nhưng những lời dì nói quá khó nghe, dù Ninh Vũ nhà tôi không có cha mẹ ở bên cạnh thì cũng không dễ bị ức hiếp như vậy.”

Nam Húc đã rất tức giận, gương mặt nhỏ nhắn nay lại bị đánh đỏ hết một bên, mắt mở to, lông mi dài lại cong vút run rẩy theo từng lời nói.

Đây là lần thứ hai Ninh Vũ nhìn thấy dáng vẻ khí phách doạ người của ca ca nhà mình, tâm lý nhất thời có chút run rẩy.

Bởi vì Ninh Vũ tát người phụ nữ kia một cái, hai bên đều không ai nói tiếng xin lỗi.

Giải quyết tiếp việc đánh nhau trong trường. Nam Húc mãi cúi đầu xin lỗi, cam đoan sẽ nghiêm khắc trách phạt Ninh Vũ, thầy chủ nhiệm cũng không tiếp tục gây khó dễ, chỉ yêu cầu Ninh Vũ nghỉ học ba ngày ở nhà kiểm điểm lại hành vi.

Ninh Vũ ngoan ngoãn đeo cặp sách, miệng không nói lời nào chỉ yên lặng lẽo đẽo theo sau Nam Húc cùng rời trường.

Vừa vặn chuông tan học của những khối khác, các học sinh đi ra liền trông thấy một màn này, ai ai cũng nhao nhao bàn tán, “Đây chẳng phải là học bá Ninh Vũ sao?”

“Phía trước là ai vậy, anh trai của học bá sao?”

“Thật ôn nhu, thật đẹp trai... tôi không còn sức chống cự với chỏm tóc nhỏ phía sau đầu nữa rồi huhu...”

“Vậy tại sao học bá lại cong đuôi đi theo sau anh đẹp trai vậy...”

Ra khỏi trường, hai người tiến vào một tiểu khu yên tĩnh, Ninh Vũ lập tức kéo kéo ống tay áo Nam Húc “Anh à, anh còn đau không. Em lại khiến anh gặp phiền phức rồi.”

Nam Húc không quay đầu lại, chỉ lẵng lặng vươn tay ra. Ninh Vũ sửng sốt một chút rồi nắm lấy, cùng anh mười ngón giao triền.

Thấy Nam Húc xoay người, cậu lập tức ngồi xổm xuống như bé ngoan, ngửa đầu nhìn anh, Nam Húc cúi xuống nhìn chú cún nhà mình, cuối cùng đặt tay lên đầu Ninh Vũ nhẹ nhàng xoa xoa “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Ninh Vũ kinh ngạc, ngượng ngùng hỏi “Anh còn tức giận phải không?”

Nam Húc kéo cậu đứng lên, “Anh không giận, mình cùng đi siêu thị đi, trưa nay làm cánh gà.”

Vừa về đến nhà, Nam Húc chưa kịp làm cơm liền bị Ninh Vũ đè lên ghế hôn môi. Đau lòng nhìn dấu vết hồng hồng bên má Nam Húc, cậu nâng cằm anh lên rồi ấn xuống đó vô vàng nụ hôn, sau đó di chuyển xuống cổ, tại xương quai xanh lưu lại thật nhiều dấu hôn. Ninh Vũ bây giờ giống hệt một con mèo nhỏ, nũng nịu vây quanh trên người Nam Húc.

Nam Húc ngước lên, để bộ phận yếu ớt nhất bại lộ trước mắt Ninh Vũ, hai tay vịn lấy vai cậu, mở miệng thở dốc dặn dò “Sau này em phải ngoan một chút.”

“Em sẽ ngoan.” Ninh Vũ một bên khẳng định, một bên tách đôi chân trắng nõn của Nam Húc ra, ngón tay mang theo dầu bồi trơn vuốt lên khe mông anh, nhẹ nhàng khuấy động cửa huyệt bé nhỏ.

Thân thể Nam Húc lập tức căng thẳng, anh điều chỉnh hô hấp tận lực thả lỏng bản thân, Ninh Vũ từ trong cặp lấy ra áo mưa, nghiêng người đưa đến trước mặt anh “Anh đeo giúp em.”

Cả người Nam Húc tê dại, thẫn thờ nhìn xương hàm của Ninh Vũ một hồi sau đó cắn xé bao ngoài, vị đào ngọt ngào lập tức xộc vào khoang mũi.

Nam Húc cầm áo mưa mang vào giúp Ninh Vũ, được anh chạm vào, thân thể cậu lập tức run rẩy thiếu chút nữa đã trương lên bắn ra.

Ninh Vũ đỡ lấy hai chân Nam Húc, chậm rãi tiến vào, khoảnh khắc được bao bọc hoàn toàn bởi lỗ huyệt ấm nóng ấy toàn thân như có một dòng điện chạy qua, bàn tay cậu nổi gân xanh, lập tức ấn vai Nam Húc xuống mà xỏ xuyên.

Nam Húc bị chuỗi động tác kịch liệt làm cho không thở nổi, ánh nhìn nhanh chóng bị che phủ bởi nước mắt, theo từng cử động của cậu mà rên rỉ “Tiểu, Tiểu Vũ... Chậm một chút... A... A a...”

“Ca ca.” Ninh Vũ đổi tư thế cho anh ngồi lên người mình, đem anh ôm vào lòng, phía dưới không ngừng thúc càng ngày càng sâu khiến Nam Húc phải ôm chặt lấy cậu.

Ninh Vũ vùi đầu trong hõm cổ của anh, nghẹn ngào nói “Anh à, em chưa bao giờ cảm thấy anh kém cha mẹ ở điểm nào, anh là người tuyệt vời nhất, em yêu anh.”

Nam Húc hôn lên khoé mắt cậu, thâm tình nói “Anh cũng yêu em.”

Ninh Vũ bị đình chỉ học ba ngày liền thừa dịp Nam Húc bận bịu làm bữa tối cho Thẩm thiếu gia mà cầm chìa khoá lén đi ra ngoài. Đến bên ngoài một quán rượu chặn đường Trần ca.

Trần ca có hơi say, nhìn thấy Ninh Vũ thì cười lạnh một tiếng “Đây chẳng phải là thằng chó mà Hiểu Hiểu tương tư à...”

Chưa nói hết câu thì Ninh Vũ đã tung một quyền, đem Trần ca đè xuống đất, bất chấp mọi thứ mà đánh hắn một trận tơi bời.

Hết ba ngày, Ninh Vũ đi học lại bình thường, đến tiết tự học buổi sáng thì cầm một xấp hình trên tay, trực tiếp bước về phía lớp 7, đi đến trước mặt nữ sinh Khâu Hiểu Hiểu.

Mọi người trong lớp đều xoay lại nhìn hai người bọn họ, có người còn chiếu theo phim thần tượng mà bàn tán, có thể nam chính sẽ lôi kéo nữ chính chạy ra khỏi lớp, hoặc không thì là nam chính đem thư tình bá đạo đập lên trên bàn nữ chính yêu cầu kết giao. Thậm chí Khâu Hiểu Hiểu cũng suýt chút nữa tin những lời đó, cô mở to mắt nhìn Ninh Vũ.

Quả thật Ninh Vũ có đem đồ đập lên trên bàn của cô. Nhưng khi Khâu Hiểu Hiểu nhìn thấy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, hai mắt ngập nước.

Ninh Vũ hai tay chống lên mặt bàn, nhếch môi cười lưu manh, hơi thiếu kiên nhẫn nói “Tuy rất muốn đánh cậu nhưng tôi nhịn, vậy nên cho cậu xem tình hình hiện tại của hắn ta, đây vốn dĩ cũng là kết cục của cậu.”

Nói xong Ninh Vũ tiêu soái rời đi, không thèm quay đầu lại.

Khâu Hiểu Hiểu nằm nhoài ra bàn lớn tiếng khóc. Xấp hình trên bàn là tên Trần ca bị đánh cho sưng mặt sưng mũi cha mẹ nhìn không ra đang quỳ xuống xin tha.