Sau khi đã chính thức có danh phận, Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương quyết định đi đến một nơi mà khó ai nghĩ tới.
Chính là một bờ biển khá vắng người, lúc này Quân Kình Thương còn chưa hiểu Thẩm Nguyệt đang định làm gì thì cô đã chạy thẳng ra biển, quả nhiên không khí ở đây khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn phải đi theo vợ mình thôi.
Đến khi anh nhìn thấy Thẩm Nguyệt đứng yên bất động nhìn về phía xa xôi, thì anh cũng bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, nói:
Em nhìn gì vậy?Anh có thấy biển rất đẹp không?Ứ, hôm nay biển rất đẹp. Nhưng thời tiết vẫn còn đang lạnh, em đừng chơi nước nữa.Khi này Thầm Nguyệt cũng xoay lại nhìn anh, cô choàng tay ôm cổ của anh, nhẹ nhàng nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Nụ hôn của cô cũng đã làm cho Quân Kình Thương có hơi đứng hình một chút, bàn tay đang ôm eo của cô cũng phải siết chặt hơn một chút, sau đó anh cũng chủ động đáp lại nụ hôn dây dưa đó.
Đến khi nụ hôn đã trở nên dây dưa khó dứt thì Quân Kình Thương còn trực tiếp nhấc bổng cô lên, đưa tay đỡ lấy cơ thể của cô, vừa hôn vợ vừa đem vợ về lại xe.
Đem Thẩm Nguyệt đặt lên phía trước của xe, Quân Kình Thương mới buông cánh môi ngọt ngào mềm mại đó ra, sau đó mới nói:
Em đang định quyền rũ anh ngay tại đây sao?Sao lại không? Chỗ này không phải rất mát mẻ sao? Vừa có gió mát vừa có tiếng sóng biển... Chill biết bao nhiều.Quân Kình Thương cũng cạn lời, cuối cùng anh cũng phải nhịn xuống, dù có là vợ chồng rồi nhưng chuyện tế nhị như thế vẫn phải tìm nơi kín đáo một chút chứ. Hơn nữa thì anh cũng muốn để đêm đầu tiên ở một nơi hợp lý hơn ở đây!
Nhưng Quân Kình Thương không thể nào rời khỏi sự nóng bỏng và quyền rũ từ Thẩm Nguyệt, cuối cùng anh đành phải ôm cô rồi đi vào trong xe. Đem cô đặt xuống ghế phụ lái, còn giúp cô thắt dây an toàn, hành động đó của anh làm cho Thẩm Nguyệt có hơi ngạc nhiên.
- Em ngồi yên đó!
Nhưng rồi sau đó anh cũng đi vào ghế lái, nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Thẩm Nguyệt nhìn anh, rồi cũng phì cười, một nụ cười gian xảo đã hiện lên gương mặt của cô.
Tuy rằng anh đã dặn phải ngồi yên ở đây, nhưng làm sao có chuyện Thẩm Nguyệt chịu ngồi yên chứ. Bàn tay của cô lúc này lại nhẹ nhàng đặt lên đùi của anh, lại nói:
- Ông xã... Anh nói xem nếu bây giờ chúng ta động phòng ngay tại đây thì sẽ thú vị đến đâu ha?
Gương mặt của Quân Kình Thương cũng vì câu nói đó của cô mà đỏ lên, với sự kích thích này thì thằng đàn ông nào mà chịu cho nổi chứ!
Tuy nhiên, Quân Kình Thương vẫn nắm lấy tay của cô, nói:
- Đừng động tay động chần như vậy, em sẽ xong đời đấy!
Nhưng Thầm Nguyệt vẫn khá cố chấp, thậm chí là khi bàn tay bị anh nắm chặt vẫn cố ý ngọ nguậy, làm cho gương mặt của Quân Kinh Thương càng lúc càng đỏ hơn. Sự nhạy cảm này đã chạm đến sự khoái chí trong lòng của cô.
Thầm Nguyệt phì cười, mà cô không biết rằng nguy hiểm đang cận kể.
Đùa với Quân Kình Thương thêm một lúc thì cô cũng thấy xe của anh dừng lại, vốn dĩ còn nghĩ là đã đến nhà.
Nhưng mà... Đây không phải nhà cô?
Cũng không phải là của anh....
Mà là khách sạn!
Thấm Nguyệt nhìn anh, còn chưa đợi cô lên tiếng nói thì Quân Kình Thương đã trực tiếp bế cô ra khỏi xe rồi đi vào bên trong, không đợi cô nói tiếp nào thì Quân Kình Thương lại nói:
Một phòng.Thưa ngài, ngài muốn ở lại bao nhiêu tiếng hay là qua đêm ạ?Qua đềm.Thẩm Nguyệt há hốc, qua cái gì mà qua! Bây giờ là buổi sáng đó anh hai! Dù anh hai có hùng hục cũng không thể qua đêm được đâu, anh tính làm chết con gái người ta à?
Nhưng cô vẫn không có cơ hội nói được tiếng lòng của mình, ngay khi nhận thẻ phòng là Quân Kình Thương đã đem cô đi vào thang máy để lên phòng.
Cơ mà điều quan trọng không phải là Quân Kình Thương đưa cô vào khách sạn, điều quan trọng là từ đầu đến cuối anh đều bể cô! Thậm chí có vài đứa bé ở trong thang máy cũng phải đưa mắt nhìn cô, khiến cho cô ngượng đến đỏ mặt...
Quân Kình Thương đáng ghét, sao anh có thể làm vậy chứ!
Cuối cùng, khi đã đến được nơi cần đến, Quân Kình Thương liền ngay lập tức đem cô vợ nghịch ngợm của mình vào phòng, chưa để Thẩm Nguyệt nói lời nào anh đã đặt cô xuống giường, cắn nhẹ một cái lên môi cô, nói:
- Tiểu Nguyệt, em đã chuẩn bị xong chưa?
Nói thật thì Thẩm Nguyệt có gan chơi chứ không có gan làm đâu, cô chỉ là muốn trêu anh một chút thôi... Ai mà có dè anh lại nghiêm túc như vậy chứ?
- À... Cái đó... Em chỉ là đùa thôi mà... Anh đừng có đè em như vậy, nặng lắm đó!
Thẩm Nguyệt: "..." Xin lũi, tui là hội trưởng hội người hèn! •
- Đã muộn rồi, em đã châm lửa... Thì phải chữa cháy đi chứ? Em định châm lửa xong rồi bỏ chạy à?
Thẩm Nguyệt: ".." Sao biết hay vậy?
- Em đừng có mơ!