Chỉ trong một ngày mà người dân Biện Lương đã phải đón nhận quá nhiều thông tin, chẳng những thế mà diễn biến câu chuyện còn thay đổi liên tục, khiến cho họ phải trái bất phân, thậm chí là còn không biết đâu mới là sự thật nữa kìa.
Tuy nhiên, chỉ cần một người đứng ra đi về phía chính nghĩa thì chắc chắn họ cũng đi theo thôi… Và người đứng lên đi về phía chính nghĩa chính là Liêu Minh Minh và Chương Nhược Hàn, hai người họ đã phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng, từ từ chậm rãi đẩy Thẩm gia vào tình thế bị động.
Đến nước này rồi thì Thẩm gia cũng chỉ là con cá mắc cạn, mặc sức vùng vẫy nhưng chẳng tìm được vũng nước nào. Thậm chí là Quý gia cũng trở mặt, đem chuyện hôn nhân của Thẩm Nhất Hành và Quý Linh Ngân hủy bỏ, lúc đầu Quý Linh Ngân còn tin rằng Thẩm gia là người bị hại, nhưng bây giờ nhìn một bên là Thẩm gia, một bên là quân đội chính phủ… Dù có ngu ngốc cũng biết nên nào đang nói dối!
Cuối cùng thì Thẩm gia cũng phải chịu nhiều điều tiếng của xã hội, thậm chí là giá cổ phiếu của Thẩm thị cũng đã rơi xuống chạm đất.
Vốn dĩ Quân Khinh Vũ còn nghĩ rằng cô cáo nhỏ xinh đẹp này đã thỏa mãn rồi, nhưng ai mà có ngờ một giây sau đó đã có một tài khoản ẩn danh đăng tải đoạn hình ảnh lúc “cuối đời” của Thẩm Nguyệt. Trước khi hoàn toàn mất hết ý thức thì Thẩm Nguyệt vẫn cố gắng bám lấy cánh tay của tên hung thủ kia, khó khăn nói:
- Đừng… Đừng làm hại… Người nhà của tôi… Cầu… Cầu xin anh…
Chỉ có một câu đơn giản như vậy thôi đã trực tiếp đánh trúng trái tim của Phó Thi Hy, kể từ giây phút Thẩm Nguyệt muốn đứng ra thay Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành gánh tội là bà ấy đã muốn ngăn cản, nhưng ở trong cái Thẩm gia này… Tất cả những gì bà ấy nói đều trở nên vô nghĩa, chỉ có Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành nói mới tính mà thôi.
Bây giờ, lời cuối cùng Thẩm Nguyệt nói ra trước khi chết vẫn là cầu xin kẻ đó đừng làm hại gia đình mình…
“Gia đình” sao? Phó Thi Hy nghĩ đến liền cười lớn… Cái nhà này thì là gia đình chứ? Nó chỉ là một cái nôi cho tội ác từ thế hệ này sang thế hệ khác thôi. Nhà người ta thì anh giúp đỡ em, em hỗ trợ anh, vợ chồng cùng nhau phấn đấu, cha mẹ yêu thương con, con cái hiếu kính cha mẹ… Còn nhà này thì sao?
Nhà này thì anh sống tôi chết nên anh phải chết thì tôi mới được sống!
Đây không phải gia đình… Đây là cái nôi ác quỷ!
Vốn dĩ Phó Thi Hy còn nghĩ rằng Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành sau khi nghe được lời trăng trối cuối cùng của Thẩm Nguyệt sẽ cảm thấy tội lỗi… Nhưng không, hai kẻ đó còn cười nhạt, nói:
- Đúng là nuôi nó không uổng công, nếu không thì Thẩm gia thật sự tiêu tùng rồi.
- Cha, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
- Đương nhiên là bám lấy lời trăng trối trước khi chết của Thẩm Nguyệt rồi. Một công cụ tốt như vậy… Dại gì mà từ bỏ hả?
Thẩm Nhất Hành cũng hiểu ý, hai cha con nhà đó còn cười rất nham hiểm. Các suy tính trong đầu của họ dường như đều đã viết hết lên mặt rồi.
Ngay lúc này Phó Thi Hy liền dang tay ngăn hai người họ lại, bà ấy còn run rẩy nói:
- Không được… Không được…
Đến đây Phó Thi Hy liền hét lên:
- Hai người không được lợi dụng Tiểu Nguyệt nữa!
Thẩm Sơn nhíu mày, ông ta còn lạnh giọng nói:
- Lợi dụng gì chứ? Đây là cách mà nó báo hiếu tôi thôi. Nuôi nó hai mươi mấy năm, lẽ nào nó định mặc kệ cha và anh trai nó chết ở đây sao?
- Không được… Tiểu Nguyệt đã chết rồi, ông hãy để cho con bé yên!
Khi này Thẩm Sơn cũng bước đến, ôm ấy đưa tay chạm vào gương mặt của Phó Thi Hy. Vốn dĩ bà ấy còn tưởng Thẩm Sơn đã thay đổi ý định rồi, Phó Thi Hy còn nhìn ông ấy… Nhưng trong ánh mắt của Thẩm Sơn không hề có chút gì gọi là tình cảm, thậm chí là ông ta còn vung tay tát Phó Thi Hy một cái.
Một tiếng *CHÁT* cũng đủ khiến cho không gian xung quanh rơi vào im lặng.
Lúc này Thẩm Sơn lại bước đến nắm lấy tóc của bà ta rồi kéo lại, gằn giọng từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Tốt nhất là mày nên ngậm miệng lại! Thẩm Nguyệt là con gái tao, tao muốn làm gì nó là chuyện của tao! Cho dù nó chết, có là vong hồn vất vưởng thì tao cũng mặc kệ! Thứ tao cần là danh tiếng mà nó để lại, là số tiền bồi thường mà Quân gia sẽ phải trả! Nghe rõ chưa?
- Không được… Thẩm Sơn… Ông không được làm vậy… Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt cũng là con gái của ông mà…
- Tao không cần con gái! Mày biết rõ mà? Phụ nữ chẳng làm nên tích sự gì, tao chỉ có một người con… Là Nhất Hành… Còn Thẩm Nguyệt… Là con ma chết thay cho con trai tao. Vậy nên, sớm muộn gì… Kết cục của nó chỉ có một… Là chết!
- Ma quỷ… Ông là ma quỷ…
- Haha… Giờ mày mới biết à? Nhưng mà… Phó Thi Hy… Muộn rồi!
#Yu~