Và rồi chuyện gì tới cũng phải tới, trận giả chiến tại quân khu Quân gia cũng đã bắt đầu, khi này Lương Mộc Hoan liền nhìn sang cha và chồng mình, còn nói:
- Hai người không lo lắng sao? Dù sao Thẩm tiểu thư cũng là…
- Đừng lo, con nhóc đó tinh quái lắm, y hệt như một con cáo vậy.
- Cha?
- Hoan Hoan, chuyện con nên chú ý bây giờ không phải là chuyện vui chơi của bọn trẻ… Mà là sính lễ đưa tới Trần gia để xin hỏi cưới Thẩm Nguyệt.
Lương Mộc Hoan cũng chỉ gật đầu xem như đã biết, trong khi mọi người đang chơi thì ở bên này cũng đã có camera toàn màn hình truyền đến hình ảnh của tất cả sáu người trong chiến trận giả. Quân Nhật Tuần nhìn vào gương mặt đang rất thích thú của Thẩm Nguyệt mà cũng chỉ biết cười, không biết cô con dâu này sẽ còn cho ông ấy nhìn thấy bất ngờ gì nữa ha?
Thật mong chờ…
[…]
Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu chưa được hai phút mà Thẩm Nguyệt đã nghe thấy tiếng súng liên tục ở phía bên trái, xem ra là mọi người cũng hành động nhanh quá chứ. Còn cô… Bây giờ cô nên làm gì đây ha? Có nên ngủ một giấc dậy rồi mới đi săn không đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Nguyệt đã quyết định là tìm một cái cây thật cao rồi trèo lên, khi này Quân Kình Thương ở phía sau cũng không hiểu cô gái này đang có ý đồ gì nữa. Đến khi anh đuổi đến gốc cây, ngước lên nhìn thì đã thấy Thẩm Nguyệt… Đang ngủ!
Quân Kình Thương: “…” Không tin ẻm ngủ được luôn.
Dù rằng anh rất muốn có ý kiến nhưng rồi cũng đành cam chịu, chỉ biết đứng gần đó để bảo vệ cô thôi chứ biết nói gì bây giờ. Ai bảo từ sáng đến giờ Thẩm Nguyệt đã bị lôi kéo đi đánh cờ suốt mấy tiếng, chắc lưng eo cũng đã mỏi nhừ rồi, nếu còn bắt cô chạy nhảy lung tung thì cô sẽ kiệt sức mất.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Quân Kình Thương thôi.
Vì Thẩm Nguyệt có một đôi mắt mang siêu năng lực, ban đầu cô còn tưởng nó chỉ có thể giám định bảo vật thôi chứ. Nhưng ai mà có ngờ nó còn cho cô thêm năng lực khác, chính là xác định vị trí của nhiều người xung quanh đây, thậm chí là mắt của cô phải nói là 11/10, nhìn đâu đâu cũng thấy địch, nhưng thứ cô quan tâm là vị trí của Trần Tinh Thụy đang ở đâu.
Nhìn một loạt xung quanh, những màu khói bí ẩn đang bay lên chắc là vị trí của từng người.
Quân Kình Thương là màu đỏ, anh thì đang ở bên dưới cô, chỉ cách cô có vài mét.
Hướng tám giờ là một màu khói màu xanh dương, đây hẳn là Long Vũ Thần rồi, tuy rằng cô chưa có thời gian nói chuyện hay tiếp xúc với anh ta, nhưng theo cô nhớ thì Long Vũ Thần là một Tổng giám đốc của Long thị, bình thường cũng ít giao du với bên ngoài, riêng Quân Kình Thương và Trần An Dương chắc là ngoại lệ… Tạm thời có thể liệt anh ta vào danh sách người tốt.
Tiếp theo là hướng hai giờ, là một làn khói màu vàng, không cần nói cũng biết với cái tính hay hơn thua thì chỗ đó là ồn nhất, chắc chắn là chỗ của Trần An Dương rồi. Cái ông anh ngang hông này đúng là làm cho Thẩm Nguyệt cảm thấy nhức đầu mà. Trước đó ông nội Trần đã nói rằng muốn nhận cô làm cháu nuôi, nhưng không nói là sẽ nhập tên cô vào gia phả Trần gia, cơ mà ai mà có dè Trần An Dương lại xung phong đưa tay bảo Thẩm Nguyệt hay nhập gia phả vào nhà của anh ta… Chưa hết, tên anh trai ngốc đó còn thuyết phục luôn cha mẹ rồi, chỉ còn chờ ngày Thẩm Nguyệt nhập gia thôi.
Ở bên phía sáu giờ có một làn khói màu tím, hẳn là Quân Thiêm Lục đang ở đó, với tốc độ và thể lực bền bỉ thì chắc hẳn Quân Thiêm Lục và Quân Kình Thương sẽ là hai người cuối cùng đối chiến đây mà.
Cuối cùng, người mà Thẩm Nguyệt đang tìm kiếm chính là đang ở hướng mười một giờ với một làn khói đen nguy hiểm và huyền bí. Nó cũng là đại diện cho Trần Tinh Thụy, một cô gái bí ẩn và chứa đầy sự nguy hiểm mà ai ai cũng phải kiêng dè.
Xem ra… Trần Tinh Thụy đang hướng đến chỗ của cô… Hoặc là đang hướng đến chỗ của Quân Kình Thương.
Nhưng… Thẩm Nguyệt không quan tâm lắm, mục đích thật sự của cô bây giờ… Là đi ngủ!
[…]
Trận giả chiến đã bắt đầu hơn mười phút rồi, đa số quân địch đều là do Trần Tinh Thụy và Trần An Dương bắn hạ, còn ba người còn lại thì không thấy tăm hơi đâu cả.
Tới khi Trần An Dương đụng độ Long Vũ Thần thì liền nói:
- Vũ Thần à, cậu chịu thua đi, cậu chưa…
*Pằng*, một phát súng đã phát ra làm cho cả Trần An Dương và Long Vũ Thần phải giật mình. Vì đó không phải do hai người bắn…
Còn chưa đợi hai người họ định hình được chuyện gì đang xảy ra thì lại một phát súng khác đã phát ra. Một tiếng *Pằng* khác đã nhắm vào ngực trái của Long Vũ Thần làm cho cậu ta cũng phải hoang mang.
Trần An Dương nhìn màu đạn.
- Màu lục… Là Thẩm Nguyệt!
- Xin chào.
#Yu~