Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Chương 26: 26: Không Chịu Lấy Cô Ta




Mặc Ái La tức cái nồng ngực không nói thành câu.



Cô ta cảm thấy khó hiểu, cô đã yêu hắn ta từ khi còn là một cô bé chín tuổi, suốt bao năm qua cô du học ở nước Ý không thèm bận tâm đến lời tỏ tình của hotboy bên Ý, vẫn một lòng một dạ chung thuỷ tình yêu dành cho hắn, hoá ra bấy lâu nay cô chỉ là người yêu đơn phương thôi sao?

Ả ta nghẹn ngào đưa ánh mắt cầu xin mà nhìn lấy Huyết phu nhân.



Lục phu nhân nhìn ánh mắt của cô ta hiểu được ý, giọng bà bắt đầu đổi: "Ta không quan tâm con nghĩ gì, hôn ước của con và Khả Khả đã định sẵn nên chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, mẹ mong có cháu để bế lắm rồi!

Lục Cảnh Sâm cười tựa như không cười: "Ha, kết hôn sao? Con không kết hôn!

Tại sao lại không kết hôn? Con đã đến tuổi lập gia đình rồi! Lục phu nhân ngạc nhiên mà hỏi anh.



Con thấy mình không phù hợp để kết hôn vào thời điểm này! Lục Cảnh Sâm thẳng thừng từ chối ngay tức khác.



Con năm nay bao nhiêu rồi mà không có ý định kết hôn? Vài tháng nữa còn tròn hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân thì thử hỏi sao con có thể kế thừa sản nghiệp của ba con đây?

Lục Cảnh Sâm im lặng không nói gì thêm, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến hình ảnh người con gái mà hắn vẫn yêu thương, không biết giờ đây cô đang làm gì? Đang chìm sâu vào giấc ngủ hay vẫn đang thao thức đợi chờ anh? Nghĩ đến cô tâm trạng hắn có chút hưng phấn, đôi môi khẽ mỉm cười càng làm tăng sức quyến rũ vẻ đẹp trai của anh.



Hắn căn bản không nghe lời than trách của mẹ mình.



Sau một hồi lâu, nói đã mỏi, nước bọt đã cạn, Lục phu nhân cảm thấy khô cổ họng liền nhấc chén trà lên uống, song bà vẫn nói tiếp.



Con không chịu kết hôn cũng phải chịu.



Ngày mai ta sẽ quay lại Anh Quốc bàn bạc việc hôn sự với ba con.





Mai Khả Khả sẽ đến công ty con làm việc.



Hai con cứ từ từ mà gây dựng lại mối quan hệ với nhau.



Hôn ước của con và Khả Khả đã được ba con quyết định cùng với Tân gia, con từ chối cũng vô ích thôi!



Lục Cảnh Sâm đứng dậy khỏi ghế sofa rồi hướng đến phía cầu thang, tay anh đặt trên lan can, thân ảnh anh khẽ quay lại, thanh âm thoát ra có chút khinh bỉ.



Con sẽ không lấy người phụ nữ suốt ngày son son phấn phấn, người như vậy chắc gì đã dám để mặt mộc đến công ty để làm? Cũng tốt thôi, vậy thì mẹ mau trở về sớm chuẩn bị hành lý mà bay sớm, con sợ ông già ở bên đó nhớ mẹ quá lại tìm người phụ nữ bên đường mang về để giải sầu....!

Hắn ta chưa nói hết câu Lục phu nhân giận giữ toàn thân mình run lên đến nỗi làm rơi chén trà trên tay.



Con nói ai là ông già? Con nói ba mình như vậy sao? Được rồi! Được rồi! Mai ta sẽ nói cho ba con biết con dám hỗn láo với ông ta!

Vừa bước chậm rãi trên bậc thang, hắn vẫn không ngừng nói mát: "Ồ vậy sao? Con rất mong chờ! Giờ thì cũng muộn rồi, cửa ở phía trước! Quản gia, phiền ông thay tôi tiễn họ về!

Quản gia cúi đầu đồng ý lệnh của anh.



Con! Con làm mẹ phát điên lên rồi! Nghịch tử này! Vẫn là thằng em con hiểu chuyện hơn!"

Lục phu nhân chỉ biết tức giận nhìn theo bóng lưng khuất dạng sau phía lan can cầu thang.



Bà đứng dậy cầm lấy tay Mặc Ái La mà kéo về hướng cửa lớn mà ra về.



Bác...!bác gái! Mình cứ đi như vậy sao?

Mặc Ái La có chút không nỡ rời khỏi căn biệt thự này, bởi từ đầu đến cuối cô chưa kịp trò chuyện với anh thì cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con họ xảy ra khiến cho cô không kịp phản ứng lại.



Kệ nó đi! Hiện tại não nó vẫn chưa thông, có gì ngày mai con đến công ty nó làm việc, sẽ có có hội lấy lòng nó, giờ thì nên quay về nhà nghỉ ngơi đi, cũng đã muộn rồi!

Nhưng mà...!

Không nhưng nhị gì hết!

Lục phu nhân dắt cô ta lên xe, chiếc xe cứ thế chạy băng băng dưới ánh đèn đường không biết bao lâu thì dừng lại trước biệt thự Tân gia.



Mặc Ái La mang tâm trạng uể oải bước bước xuống xe, nói lời tạm biệt với Huyết phu nhân rồi lặng lẽ bước vào cánh cửa biệt thự lớn.



Cánh cửa phòng không một lời hẹn trước đã bị ai đó đẩy ra, một giây sau thân ảnh nam nhi cường tráng của Lục Cảnh Sâm từ từ bước vào.



Áo sơ mơ trên người của hắn đã được tháo đi ba nấc cúc ở trước ngực, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn rắn chắc.




Hắn đây là muốn thử xem biểu cảm của người anh yêu phản ứng ra sao khi thấy thân hình hoàn mỹ của mình.



Lục Cảnh Sâm bước vào trong phòng, ánh mắt liếc nhìn xung quay để tìm kiếm ai đó, thật sự người hắn yêu đã bỏ trốn trong lúc mình đang trò chuyện với mẹ ở dưới nhà sao? Hắn nhíu mày mà nhìn ra cửa sổ thấy nó không mở, ánh mắt hắn lại rơi vào phòng tắm vẫn còn đang thắp sáng.





Hắn ta rón rén nhẹ nhàng đi vào cửa phòng tắm, toan tính gõ cửa kêu tên cô nhưng bản tính lưu manh của hắn lại bùng phát khiến cho hắn tò mò muốn nhìn thân thể ướt át của cô.



Nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, hắn từ từ quay nhẹ, thì ra cửa phòng không có khoá trái, cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên trong đập vào mắt hắn khiến cho trái tim hắn đập loạn nhịp.



Có con người tắm lại ngủ quên sao? Lục Cảnh Sâm mỉm cười nhẹ mà lại gần phía cô, thấy thân thể trắng nõn nà không có gì che đi cảnh ngày xuân khiến cho hắn nuốt nước bọt ừng ực ở cổ họng.



Song, hoocmon nam tính của hắn bắt đầu kích thích, người anh em bên dưới không kìm nén được mà mấp mé ngẩng đầu khiến cho mặt hắn nóng bừng lại.



Vỗ nhẹ vào mặt kìm nén cơn thèm khát trong lòng.



Hắn nghĩ không nên ăn cô ngay bây giờ bởi vì cô vẫn chưa chấp nhận ở bên anh.



Hiện tại hai người vẫn còn cái tên gọi người yêu cũ có vội vã mà quên đi giới hạn không?

Lấy một chiếc mảnh vải che lên mắt, toàn thân Lục Cảnh Sâm cúi thấp xuống mà nhẹ nhàng đỡ cô lên, tiếp sau đó anh đưa dài tay ra quơ lấy khăn tắm của mình mà quàng lên người cô, chân bước chậm rãi mà lần mò đường ra giường ngủ.



Tại giường ngủ anh vẫn không bỏ vật che mắt, vẫn cố gắng lần mò lau khô người cô.



Thân thể xử nữ mềm mại như miếng đậu hũ khiến cho Lục Cảnh Sâm không ngừng nuốt nước bọt.



Sau một hồi lau người, Lục Cảnh Sâm quấn gọn khăn tắm vào người cô.



Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ngủ ngay ngắn mới đắt đầu tháo vật che mắt ra.



Dưới ánh đèn sáng soi sáng toàn thân cô, nhìn cô ngủ lúc này trông rất giống chú mèo ngoan ngoãn vừa mới được mẹ cho ăn no xong mà lăn ra ngủ.



Anh gỡ bỏ khăn quấn đầu của cô ra, mái tóc mượt lụa không vật cầm cự cứ thế rơi xuống.





Lục Cảnh Sâm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô.



Ngủ ngon, mèo con của anh!

Toàn thân Lục Cảnh Sâm giờ đây ướt sũng vì đã ôm cô vào lòng, anh nhanh chóng lấy áo ngủ của mình mà vào phóng tắm, gội bỏ đi lớp bụi bặm bám trên người cả ngày.



Nhìn toàn thân anh ướt nhẹp dưới làn lướt của vòi hoa sen khiến cho người ngoài nhìn thấy cũng phải chảy máu mũi.



Hai lăm phút sau sau khi tắm xong, Lục Cảnh Sâm khoác trên mình bộ ngủ mà đi ra ngoài.



Nhìn thấy người con gái mình thương đang ngủ trên giường, khăn tắm đã tuột ra khỏi người, dường như chỉ còn một tí tẹo tèo teo nữa là lộ ra cảnh ngày xuân phơi phới.



Lục Cảnh Sâm nhìn vậy có chút nhíu mày.



Từ trong tủ lấy ra chiếc áo sơ mi rộng của mình, một lần nữa anh nhẹ nhàng nâng người cô dậy, khoác áo của mình lên người của cô nhưng ánh mắt anh rơi vào những vết sẹo dài trên lưng cô khiến cho anh có chút tò mò.



Suốt khoảng thời gian rời xa mình, rốt cuộc cô ấy đã trải qua nhưng điều gì? Vết thương đau đớn này là do ai nhẫn tâm ra tay với cô ấy?

Năm ngón tay mát lạnh của anh nhẹ nhàng sờ vào vết sẹo của cô khiến cho cô có chút nhột, miệng non chỉ biết kêu ưm một cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.



Có lẽ anh nên cho người điều tra lại những gì cô trải qua sau khi rời xa anh..