Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa

Chương 5: Chương 5:






Chu Mạnh Ngôn đi công tác đã mấy ngày, mấy ngày này Nguyễn Yên ở trong nhà, cô bạn thân Chúc Tinh Chi cũng đã trở về từ nơi khác với cô.



Chúc Tinh Chi là bạn học cấp ba của Nguyễn Yên, hai người đã quen biết nhiều năm, cô cũng biết chuyện đang xảy ra với Nguyễn Yên.



Buổi sáng cuối tuần, cô đi cùng với Nguyễn Yên đến viện điều dưỡng thăm cha.



Có thể là vì Chu Mạnh Ngôn đã dặn dò, lúc cô ra cửa có trợ lý riêng lái xe đi cùng.



Viện điều dưỡng tư nhân này tọa lạc ở lưng chừng của một ngọn núi nào đó của Lâm Thành, không khí dễ chịu, phong cảnh lại đẹp, các thiết bị bên trong cũng rất cao cấp, là một nơi chỉ người có tiền mới có thể chi trả nổi.



Sau khi Nguyễn Vân Sơn trở thành người thực vật, ông được người nhà họ Nguyễn đưa tới nơi này an dưỡng.



Sau khi đến nơi, hai người xuống xe, trợ lý nói: "Nguyễn tiểu thư, hôm nay tôi đã hỏi thăm rồi, người nhà họ Nguyễn không có tới đây, hành tung của cô sẽ không bị họ phát hiện."



"Được."



Nguyễn Yên được y tá dẫn đến phòng bệnh của Nguyễn Vân Sơn.



Cô ngồi một mình trước giường bệnh, nghe thấy bác sĩ nói ba vẫn như cũ, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.



Sau khi bác sĩ rời đi, Nguyễn Yên nắm bàn tay Nguyễn Vân Sơn rồi áp gò má vào lòng bàn tay ông.



"Ba, nếu ba có thể tỉnh lại thì tốt rồi. . ."



Có lẽ mọi thứ cô gặp phải bây giờ sẽ không xảy ra và cô cũng sẽ không đến nổi mất đi hy vọng vào cuộc sống.



Nguyễn Yên nhớ tới lúc trước, khi còn bé cô thích ăn kem, ba từ công ty về cũng sẽ thường xuyên mang kem về cho cô; mỗi lần họp phụ huynh, bất kể có bận thế nào ba cũng sẽ tham dự, lúc nào cũng kiêu ngạo nói với người khác đây là con gái của ông.



Cô biết trên thế gian này, trừ ông ra sẽ không có người nào yêu thương cô vô điều kiện nữa.



Ban đầu, sau khi ông nội cô một tay tạo dựng Âu Lạp, nhìn năng lực của ba đứa con, cuối cùng ông đặt trọng tâm việc đào tạo người nối nghiệp lên người Nguyễn Vân Sơn, bởi vì Nguyễn Ô Trình thân là con trai trưởng nhưng vẫn luôn rất ghét nhà bọn họ.



Sở dĩ cô bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Ô Trình lại không ngăn cản gì là do bây giờ ông ta đã đứng vững ở công ty, cần phải lôi kéo Phùng Trang, khống chế cổ phần của bà ta trong tay.



Hơn nữa trước đây không lâu, cô bất ngờ biết được Nguyễn Ô Trình dường như đã thu mua cơ cấu nội bộ của viện điều dưỡng này, khiến họ không áp dụng phương pháp chữa trị, giữ nguyên hiện trạng chỉ vì. . . không để cha cô tỉnh lại, để quyền quản lý Âu Lạp sẽ trong tay ông ta mãi mãi.



Mà Nguyễn Yên chỉ có thể biết chứ không có năng lực gì để ngăn cản.



Nếu như không có nguồn tiền từ bên ngoài rót vào, dưới tình thế cấp bách Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang rất có thể sẽ bán công ty, trực tiếp cầm tiền rời đi, vậy nếu có một ngày ba tỉnh lại, đối mặt với mọi chuyện như vậy chắc hẳn nó sẽ là một đả kích với hơn đối với ông.



Cô nhắm hai mắt, nhớ lại đơn thỏa thuận trước hôn nhân mà Chu Mạnh Ngôn đã chuyển giao cho cô lần nữa.



. . .



Vào buổi sáng sớm, bầu trời đầy sao đêm qua đã trở mình thành màu trắng bạc.



Nguyễn Yên ngủ rất nông lại đứt quãng, cuối cùng sau khi tỉnh dậy cô không ngẩn người giống như thường ngày mà lập tức xuống giường rửa mặt súc miệng, thay quần áo rồi lại buộc tóc đuôi ngựa, khiến bản thân nhìn qua trông rất có tinh thần.



Cô trở về phòng lấy lại sợi dây chuyền ba tặng đang để trên giường, sau đó đi tới mở cửa sổ hóng mát* ra.



*Hay còn gọi là Bay Window, là một loại cửa sổ lồi ra ngoài dùng ngắm cảnh.



Đứng trước cửa sổ, đôi mắt cô nhận ra được một luồng sáng yếu ớt, trong lòng lại hiện lên một câu nói. . .



Hôm nay Chu Mạnh Ngôn hẳn là đi công tác về rồi.



Chẳng qua cô không nghĩ tới lúc ra khỏi phòng ngủ, cô lập tức nghe được giọng nói của người đàn ông đó.





Anh đã trở lại trước thời hạn sao? !



Lúc người đàn ông đi ra từ phòng sách, anh thấy cô rồi cũng chỉ hỏi: "Rửa mặt rồi sao?"



"Vâng. . ."



"Xuống lầu ăn bữa sáng đi."



Giọng nói và vẻ mặt của anh rất bình thản, giống như một tuần trước chưa từng đề cập đến cái gì với cô.



Nguyễn Yên theo anh xuống lầu, ngồi xuống chỗ đối diện, lúc này người giúp việc dọn bữa sáng lên.



Anh dùng cơm, chậm chạm không lên tiếng.



Cô gái rũ mắt, môi đỏ khẽ nhấp, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.



"Chu tiên sinh, chuyện kết hôn một tuần trước anh đề cập với tôi. . . Tôi nghĩ xong rồi."



Dao nĩa trong tay người đàn ông ngừng lại, nhìn về phía cô.



Nguyễn Yên nói: "Tôi đồng ý."



. . .



Nguyễn Yên đã từng có ảo tưởng về tình yêu, muốn chọn một người bạc đầu không chia lìa nhưng có một vài thứ cô không vứt bỏ sẽ không lấy được thứ càng quan trọng hơn.



Một tuần này cô đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc có nên đáp ứng cái hợp đồng hôn nhân này hay không, cô đã cân nhắc qua rất nhiều lý do từ chối nhưng mỗi lần nghĩ đến ba thì mọi lý do đều sụp đổ.



Nếu như không có chuyện liên hôn lần này, cô có thể sắp tận mắt nhìn thấy cao ốc Âu Lạp sụp đổ, cô vẫn sẽ luôn bị nhà họ Nguyễn giẫm đạp dưới chân, từ đầu đến cuối không cách nào xoay mình, vĩnh viễn trở thành đối tượng bị người khác đùa giỡn.



Cô biết rất rõ Chu Mạnh Ngôn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô cũng là cọng rơm cuối cùng của Âu Lạp.



Năng lực của anh có thể giúp cô đoạt lại mọi thứ.



Cô nói xong, trong phòng ăn yên tĩnh hồi lâu, giọng nói của người đàn ông mới nhàn nhạt vang lên: "Chắc chắn chưa?"



Nguyễn Yên rũ mắt, bàn tay từ từ nắm chặt lại, ". . . Vâng."



Đối với cô mà nói cuộc hôn nhân này không phải là minh chứng cho lời thề non hẹn biển gì đó, nó chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi.



Chu Mạnh Ngôn ung dung cắt trứng gà trong đ ĩa, "Nội dung của bản thỏa thuận trước hôn nhân đã xem cả rồi chứ? Vẫn không có gì muốn bổ sung sao?”



Cô do dự một lát, lấy dũng khí khẽ hỏi: "Chu tiên sinh, ngại quá, tôi có thể thỉnh cầu ngài thêm một chuyện nữa không. . ."



"Cô nói đi."



"Sau khi kết hôn anh có thể đón ba tôi ra khỏi viện điều dưỡng hiện tại, sắp xếp cho ông ấy một chỗ mới được không?" Nguyễn Yên nói việc Nguyễn Ô Trình làm với ba mình với anh, "Bây giờ tôi rất lo lắng cho ba, chi phí có thể cho tôi thiếu trước, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, có thể không. . ."




Cô không nghe thấy lời đáp lại, bắt đầu xoắn xuýt không biết có phải yêu cầu của mình quá cao phải không, chuyện này quả thực không phải nội dung của thỏa thuận trước hôn nhân, anh hoàn toàn có lý do để không giúp, "Nếu như. . ."



Người đàn ông mở miệng ngắt lời cô:



"Được, tôi sẽ đi sắp xếp."



Hòn đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống, gương mặt lộ vẻ cảm kích, "Cảm ơn ngài Chu tiên sinh. . ."



Thật ra thì đối với anh mà nói, đây chẳng qua là một chuyện rất đơn giản.



Anh không trả lời, đặt cái nĩa viền hồng xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng lên.





"Ăn sáng xong thì tới thư phòng tôi ký thỏa thuận trước hôn nhân."



Sau khi Nguyễn Yên ăn xong, người giúp việc dẫn cô đến thư phòng. Lại qua một lát, sau khi người làm chứng của bên thứ ba đến, hai người chính thức ký kết thỏa thuận trước hôn nhân.



Một khoảnh khắc trước khi hạ bút, trong lòng Nguyễn Yên lướt qua ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn kiên định ký xuống.



Ấn dấu tay lên, cô chậm rãi đẩy văn kiện ra.



". . . Được rồi."



Sau khi tất cả các quy trình kết thúc, người của bên thứ ba rời đi, trong phòng sách chỉ còn lại Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn.



Người đàn ông để bản thỏa thuận qua một bên, ngước mắt nhìn cô: "Xế chiều hôm nay đúng lúc tôi phải đến bách hóa Thiên Lợi Vân Từ để thị sát, cô đi cùng tôi mua một ít quần áo và giày túi."



Cô giật mình rồi gật đầu.



Nguyễn Yên rời khỏi nhà họ Nguyễn chỉ mang theo cái vali đựng vài bộ quần áo, cô vốn có rất nhiều lễ phục, trang sức quý giá vân vân nhưng đều đã bị Nguyễn Linh ném đi hết, trong khoảng thời gian này, phục sức của cô đều do người giúp việc chuẩn bị, có chút không vừa người lắm cho nên cô cũng thật muốn đi ra ngoài mua thêm chút quần áo.



"Còn việc lãnh chứng, chờ tôi giải quyết hết việc trong tay đã."



"Được." Thật ra thì cái này cũng chỉ là quy trình mà thôi.



Sau khi rời khỏi phòng sách, Nguyễn Yên trở lại phòng ngủ.



Một mình đi tới nhà vệ sinh, cô đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, vết ấn màu đỏ còn lại trên ngón tay được cô nhẹ nhàng xoa rửa.



Cho dù là bản thân của một tháng trước cô cũng không cách nào dự liệu được mình của hiện tại sẽ đồng ý kết hôn cùng một người đàn ông chỉ mới quen biết mười mấy ngày.



Cô không biết nên hình dung loại cảm giác này thế nào nữa, vừa hốt hoảng lại vừa khó mà tin được.



Hồi tưởng lại quá trình ký bản thỏa thuận vừa rồi, đối với Chu Mạnh Ngôn mà nói, chuyện này đơn giản tựa như ăn cơm uống nước vậy, giống như việc công.



Chỉ là hôn nhân giữa cô và Chu Mạnh Ngôn quả thật giống như chuyện công.



Hợp đồng hôn nhân, sau khi cưới chắc cũng sẽ không đụng chạm lẫn nhau, mỗi người đều tự có bình yên của riêng mình, quan hệ hôn nhân như vậy, có lẽ ngược lại cũng tự do.



. . .



Vào buổi chiều, nắng gắt nóng rực, chiếc Rolls Royce màu đen chạy vào bãi đậu xe dưới hầm của Thiên Lợi Vân Từ.



Sau khi xe dừng, nữ trợ lý Diệp Thanh ở hàng ghế đầu mở ra cửa sau rồi đỡ Nguyễn Yên xuống.



Hôm nay cô được sắp xếp chủ yếu phụ trách việc cùng phu nhân tổng giám đốc chọn quần áo.



Cửa thủy tinh tự động vừa mở, hơi lạnh trong không khí mang theo một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt rất đặc biệt ập tới, với hương liệu chủ yếu là hoa dành dành và cam mật, mùi hương này dường như khiến mọi vị khách bước vào đều cảm thấy tâm tình vui vẻ.



Vừa vào cửa đã có hơn mười nhân viên công tác mặc đồ công sở tiến lên nghênh đón, người đàn ông dẫn đầu cúi đầu cười nói: "Chào Chu tổng, chào phu nhân, tôi là Trần Quang, tổng giám đốc của cửa hàng Thiên Lợi. . ."



Cửa hàng Thiên Lợi Vân Từ là một cửa hàng cao cấp dưới trướng Phạn Mộ Ni, vào thập niên 90 của thế kỷ trước nó đã sớm được ra mắt thị trường, có vốn hơn trăm triệu, lúc đó để quảng bá các thương hiệu xa xỉ dưới trướng của mình ra thị trường, tổng giám đốc của Phạn Mộ Ni đã thành lập một trung tâm thương mại cao cấp lấy Phạn Mộ Ni làm đầu não.



Mà bởi vì được xây cùng thành phố với trụ sở chính của công ty Phạn Mộ Ni, Thiên Lợi Vân Từ của Lâm Thành là một cửa hàng có quy mô lớn nhất trong nước.



Một ngày trước nhân viên phục vụ của cửa hàng đã nhận được thông báo của cấp trên, xế chiều hôm nay tổng giám đốc có thể sẽ tới thị sát, thuận tiện dẫn phu nhân tới mua sắm, mọi người bận trước bận sau, khẩn trương chuẩn bị, chỉ sợ xảy ra chút sai sót nào đó.



Trần Quang cúi người, dùng tay làm động tác mời: "Chu tổng, phu nhân, chúng ta lên lầu hai trước đi."





Ông ta để ý thấy Nguyễn Yên đi hơi chậm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc kính râm mà cô đang đeo, như nhận ra điều gì đó, ông ta lập tức rẽ sang hướng khác, không đi tới thang cuốn, mặt không đổi sắc cười nói: "Chúng ta tới bên này đi thang máy."



Đến lầu hai, chẳng biết tại sao Chu Mạnh Ngôn lại không đi thị sát trước mà lại theo Nguyễn Yên chọn quần áo.



Nhân viên đi cùng trước tiên hỏi thăm phong cách yêu thích của Nguyễn Yên một chút, sau khi đã biết thì dẫn cô đi vào một cửa hàng giày đầu tiên, BRM.



Thương hiệu chuyên chế tạo giày thủ công cao cấp dành cho nữ này vốn đến từ Ý, năm trước vừa được Phạn Mộ Ni dùng bảy mươi bảy triệu đô thu mua, lập tức tiến thân trở thành thương hiệu giày cao cấp hàng đầu thế giới, nạm vàng mạ bạc, một đôi giày có giá dưới sáu chữ số cũng xem như đồ giảm giá lỗi thời.



Trong cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ tiếp đãi hai người tới trước, Nguyễn Yên ngồi trên ghế sô pha bằng da mềm mại, nhân viên trong cửa hàng giúp cô lấy vài kiểu rồi lần lượt cho cô thử.



Cô không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào miêu tả của cô nhân viên, tưởng tượng đại khái ra hình dáng của đôi giày, đồng thời cảm nhận cảm giác khi mang vào chân.



Sau khi thử năm đôi, Nguyễn Yên đều cảm thấy không tệ, nhân viên lập tức giới thiệu từng đôi: "Thưa ngài, đôi Muller mũi nhọn lông dê này là sản phẩm mới hai ngày trước vừa được đưa đến, giá tiền là vạn, đôi giày cao gót bằng da hoẵng mới thử vừa rồi thì đắt hơn một chút, vạn. . ."



Cô nhân viên miêu tả qua một lần, đôi có giá rẻ nhất cũng phải gần hai mươi vạn.



Lòng Nguyễn Yên rơi lộp bộp, trong lúc nhất thời cô thu lại ý nghĩ muốn mua đồ của mình.



Từ sau khi công ty trong nhà gặp chuyện, nhà họ Nguyễn cũng không cho chút tiền nào, cô mất đi nguồn kinh tế, tất cả tiền đều là tiền tiết kiệm lúc trước, lấy số tiền đó mua đôi giày đắt như vậy, cô không nỡ. . .



Chu Mạnh Ngôn bắt chéo chân ngồi một bên nhìn điện thoại, nâng mắt lên, thấy sự do dự trên mặt cô gái thì thản nhiên mở miệng:



"Gói hết toàn bộ lại."



Nguyễn Yên sợ hãi trong nháy mắt, định ngăn cản: "Chờ một chút, thật ra thì chỉ cần. . ."



Anh nhìn về phía cô, thần sắc bình thản như cũ: "Muốn mua thì lập tức mua, chẳng có gì phải rối rắm cả."



Nguyễn Yên: ". . ."



Cô chợt ý thực được trong thỏa thuận trước hôn nhân có nhắc đến sau khi gả cho Chu Mạnh Ngôn, cô có thể không cần phải lo nghĩ về đời sống vật chất, không phiền não về chuyện ăn mặc, thậm chí so với lúc trước khi Âu Lạp phát sinh nguy cơ càng thoải mái hơn.



Chu Mạnh Ngôn đưa một tấm thẻ ra, nhân viên nhận lấy, đi tới quầy tính tiền.



Có mấy nhân viên nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn, vẻ mặt đầy hâm mộ: "Tổng giám đốc đưa phu nhân đi mua túi cũng rộng rãi quá đi, cà thẻ một cái là một trăm hai mươi vạn luôn."




"Màn show ân ái này cũng quá sặc mùi tiền rồi, haizz, chúng ta chỉ có phần tìm niềm vui trong khó khăn, bán giày ở đây thôi. . ."



Mấy cô nhân viên nhiều chuyện cầm điện thoại lên chụp lén vài tấm hình sau đó đăng lên vòng bạn bè, ai ngờ một cái vòng bạn bè thôi mà một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng truyền đến tai Nguyễn Linh.



Cô ta đang ở nhà thì đột nhiên nhận được ảnh chụp màn hình từ một người bạn, bên trong hình, Chu Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh Nguyễn Yên cũng cô chọn giày, đây tuyệt đối không phải loại đãi ngộ mà một người con gái bình thường có được.



Chu Mạnh Ngôn lại đích thân làm loại chuyện này cùng với Nguyễn Yên? !



. . .



Buổi chiều hai ngày sau, không khí nóng bức khó chịu, ánh mặt trời gay gắt sáng rực chiếu vào những khu thương mại tự do tài chính san sát nhau của Lâm Thành.



Nơi này là trung tâm khoa học kỹ thuật và tài chính hàng đầu Lâm Thành, cao ốc mọc như rừng, thẳng đứng chọc trời, mà tòa nhà cao nhất nhìn ra công viên trung tâm lớn nhất ở Lâm Thành chính là cao ốc đặt trụ sở chính của tập đoàn Phạn Mộ Ni.



Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc và Chủ tịch ở tầng trên cùng, bốn phía đều lắp thủy tinh từ trần đến sàn để nhìn toàn cảnh, hội tụ ánh sáng rất tốt, nhìn ra xa chính là Lâm Thành.



Chu Mạnh Ngôn ngồi trước bàn làm việc lật xem hợp đồng cụ thể đã ký kết về việc bắt đầu sáp nhập và thu mua công ty châu báu Trung Lạc Ni Á.



Đây là vụ sáp nhập và thu mua khiến anh bận bịu gần đây, tổng cộng phải đi qua ba nước, tài sản lưu động đạt tới mười tỷ vậy mà anh chỉ tốn chừng một tháng đã có thể giải quyết toàn bộ, danh tiếng lão luyện quả quyết của anh trong giới nổi như sấm rền gió cuốn.



Một lát sau Giang Thừa gõ cửa đi vào, nhìn về phía người đàn ông đang làm việc.



"Chu tổng, tôi vừa nhận được điện thoại từ quầy lễ tân dưới lầu, Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn muốn gặp ngài."



Chu Mạnh Ngôn không hề nhấc mắt, thần sắc lãnh đạm: "Không gặp."



". . . Vâng."



Chu Mạnh Ngôn và người phụ trách vụ sáp nhập và mua bán nói chuyện qua video call, tới gần chạng vạng, bốn giờ chiều, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối đen, Giang Thừa rót một ly mocha, bước vào phòng làm việc lần nữa, Chu Mạnh Ngôn cũng vừa lúc xong việc.



"Chu tổng, Nguyễn Linh tiểu thư vẫn còn đợi dưới lầu, nói nhất định phải gặp ngài, vậy nên. . ."



Chu Mạnh Ngôn ngước mắt liếc nhìn thời gian trên máy tính, cầm mocha Giang Thừa đưa lên.





"Cô ta muốn chờ thì để cô ta chờ."



Giang Thừa đáp ứng, anh biết từ trước đến giờ ông chủ mình cũng không thương tiếc con gái.



Mấy năm qua Giang Thừa đi theo Chu Mạnh Ngôn cũng biết anh không gần nữ sắc, đối với những người phụ nữ dính chặt kia anh càng nhìn thẳng không cho một cái liếc mắt.



"Vâng."



Chu Mạnh Ngôn nghĩ đến điều gì đó, lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Chuẩn bị xe, về nhà một chuyến."



Giang Thừa đáp ứng, lập tức ra ngoài sắp xếp.



Năm phút sau, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm, cơn mưa như trút nước đổ xuống.



Chu Mạnh Ngôn ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, đi thẳng tới thang máy xuống lầu một.



Bước ra thang máy, anh đi về phía cửa cao ốc thì nghe thấy một giọng nữ kích động: "Chu tiên sinh, Chu tiên sinh ~"



Nguyễn Linh ngồi một bên chờ đợi đã lâu đuổi theo, Giang Thừa và mấy trợ lý sau lưng lập tức tiến lên ngăn cản, Nguyễn Linh nổi đóa: "Chu tiên sinh, em đợi ngài lâu như vậy, ngài không thể nghe em nói một câu sao?"



Từ một giờ chiều cô ta đã đến đây, đã đợi gần ba tiếng đồng hồ, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ, cô ta chưa từng phải hạ mình như vậy, sao anh có thể đối xử với cô ta như thế chứ? !



Nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục tiến đến cửa cao ốc, không chia cho cô ta dù chỉ một cái liếc mắt.



Nguyễn Linh cau mày, theo sát từ đầu đến cuối, "Chu tiên sinh, ngài là một người thông minh như vậy, sao lại chọn cưới Nguyễn Yên chứ? Chị ta có chỗ nào xứng với ngài, chị ta căn bản không có tư cách gả vào nhà họ Chu!"



Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên dừng bước chân, đảo mắt liếc cô ta, đáy mắt lạnh tựa như trời đời đông giá rét, "Tôi cần cô dạy tôi làm thế nào sao?"



Sắc mặt Nguyễn Linh trắng bệch cứng nhắc.



Đi tới cửa cao ốc, Giang Thừa bung dù, đứng bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, anh đi vào trong làn mưa.



Nguyễn Linh thấy vậy, không để ý bị mưa ướt đuổi theo.



Giang Thừa kéo cửa của chiếc Rolls Royce, người đàn ông lên xe.



Cửa kính hàng ghế phía sau xe hạ xuống một đoạn, Nguyễn Linh vịn cửa xe, nhìn gò má lạnh lùng của người đàn ông, tức giận hét lên: "Chu tiên sinh, em nói cho ngài biết, ngài không chọn em, ngài nhất định sẽ hối hận!"



Người đàn ông quay đầu nhìn cô ta sau đó đưa cho cô ta một cái ô màu xanh lam, thêm vào giọng nói vài phần nhu hòa: "Che đi."



Nguyễn Linh bị động tác đột nhiên trở nên dịu dàng của anh làm cho choáng váng, trong phút chốc đã thấy chiếc xe phóng nhanh như tên bắn.



Cơn mưa nặng hạt vẫn đang rơi xuống đỉnh đầu, cô ta nhanh chóng mở ô, nhưng lại phát hiện một bên nan dù trực tiếp rũ xuống, sớm đã cũ nát không chịu nổi.



Nguyễn Linh nhớ lại, đây là cái ô cô ta đưa cho Nguyễn Yên vào cái đêm cô ta đuổi Nguyễn Yên ra khỏi nhà.



Cô ta hoàn toàn điên rồi.



Trong xe, Chu Mạnh Ngôn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.



Đầu kia bắt máy, "A lô, Chu tiên sinh."



"Sổ hộ khẩu của cô có ở bên người chứ?"



"Có." Nguyễn Yên không biết chuyện gì, "Sao vậy?"



Người đàn ông chậm rãi mở miệng:



"Đúng lúc tôi có thời gian, bây giờ sẽ về nhà đón cô đi cục dân chính lãnh chứng."