Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa

Chương 39-41






Chương 39



Nguyễn Yên:??



Cùng nhau??



Đầu cô vẫn chưa kịp, đã có cảm giác cả người mình đã bị ôm lấy. Ngay sau đó cô bị cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông đè lên.





Trong đầu cô nổ bùm một tiếng, tim đập càng nhanh hơn.



“Mạnh Ngôn…”



Lời nói trong miệng còn chưa kịp phát ra, đã bị anh mạnh mẽ che miệng lại.



Anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô, như là gặp được con mồi dễ như trở bàn tay, tựa như mất kiểm soát, giam cô chặt chẽ trong lòng.



Khiến cho người ta không có sức lực chống cự.



Trong đầu Nguyễn Yên choáng váng, đặt tay lên cánh tay chặt chẽ đang giam cầm mình, cô muốn đẩy ra nhưng không thể. Cô cảm thấy không hiểu sao người đàn ông này lại trở nên hung ác, cũng không hiểu sao đột nhiên anh lại như vậy.



Sống lưng lạnh thấu xương, giữa môi cô phát ra mấy chữ:



"Lạnh..."





Giọng cô nhẹ nhàng như là uất ức, anh dừng hôn cô, bàn tay phủ lên lưng cô, đi xuống, sau đó nâng eo cô lên, giọng nói lạnh lùng nói:



“Kẹp vào là được.”



Hai chân cô buông thõng theo bản năng vòng qua eo anh, cánh tay ôm sát cổ anh.



Lưng rời khỏi bức tường lạnh lẽo, nhưng lại gần anh hơn...



Mặt Nguyễn Yên đỏ như quả cà chua nhỏ.



Nước từ vòi hoa sen gột rửa sạch thân thể cường tráng của Chu Mạnh Ngôn, anh cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Yên trong lòng.



Ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi lên làn da cô gái, trắng đến phản xạ ánh sáng. Trước mắt lúc này, phủ nhẹ một tầng hơi nước, hình thành giọt nước, giống như những trái vải căng mọng ngày hè, chỉ cần nhấp một ngụm là ngọt tận đáy lòng.



Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ thể cường tráng rắn chắc, cô dựa trên người mềm mại như không có xương, đáy lòng như có một ngọn lửa dâng lên.



Anh cúi mặt khóa môi cô lần nữa.



Không mang theo bất kỳ sự dịu dàng nào.



Nguyễn Yên bị anh hôn đến mức đầu choáng váng, hai chân càng ngày càng yếu, cảm giác mình sắp bị tuột khỏi người anh.



Chu Mạnh Ngôn đột ngột dừng lại, tắt vòi sen, một tay ôm lấy cô đi ra ngoài.



Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Yên bị anh ném lên trên chiếc giường êm ái, cô nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo bên giường, xé gói ra. Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, một lát sau anh lên giường kéo cô lại trong lòng một lần nữa.



Tại thời khắc anh hôn cô, người đàn ông đi thẳng vào vấn đề chính.



Cô sợ tới mức không thích ứng ngay được, trong phút chốc đau đớn đầu ngón tay đâm vào vai anh, nước mắt từ khóe mắt trào ra:



“Anh, anh đừng hung hăng như vậy…”



Nghe thấy cô nói anh hung hăng, trong đầu anh không thể kiềm chế được lại nhớ đến lời khen của cô dành cho Đoạn Tinh Cảnh, đáy mắt trầm xuống:



“Em thích dịu dàng như vậy?”



Cô cụp mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không rõ cảm xúc đêm nay của anh như thế nào mà trở nên kỳ quái như vậy.



Cô gái ngang ngược không nói chuyện, cảm xúc ấm ức đáng thương rơi vào mắt anh, đáy lòng như bị xuyên qua.



Anh cũng không biết vì sao chính mình lại cảm thấy giận cô.



Anh kiềm chế không động thủ, dịu dàng cúi mặt xuống hôn cô. Dưới động tác đột nhiên dịu dàng của anh, Nguyễn Yên ở trong lòng anh dần hóa thành nước, cho đến khi nụ hôn của anh dừng lại ở vành tai, hơi thở phả vào vành tai mỏng manh của cô:



“Có được không?”



Nguyễn Yên đỏ mặt, khẽ dạ. Đầu chôn tại hốc cổ anh, trong miệng phát ra âm thanh, đó là âm thanh chỉ có anh mới nghe được.



Với sự chấp nhận này, ngọn lửa trong lòng anh dần tắt, và thay thế bằng một cảm xúc khác.



Hai người lăn lộn đến tận khuya.



Cuối cùng, rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn cũng dừng lại, Nguyễn Yên nghiêng người dựa vào lòng anh, miệng nhỏ thở phì phò.



Cô mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn ôm cô lấy cô, thay ga giường rồi mới đặt cô lên.



Thấy cô hoàn toàn đã chìm vào giấc ngủ, Chu Mạnh Ngôn mới xuống giường cầm lấy gói thuốc ở đầu giường, sau đó đi đến ban công.



Làn khói lượn lờ, anh nhìn cảnh đêm đầy màu sắc, khó mà phân biệt được rõ ràng cảm xúc trong đáy mắt.



Cuối cùng, anh dụi thuốc trở về phòng ngủ.



Trong phòng chỉ có ngọn đèn với ánh sáng yếu ớt, cô gái hơi cong người, mắt nhắm lại, dịu dàng ngoan ngoãn.



Cô ở nhà anh, ngủ phòng anh, trên giường anh.



Chỉ có một mình anh mới có.



Một loại suy nghĩ lóe lên trong đầu anh trong chớp mắt, cũng dần tiêu tan sự khó chịu trong lòng anh.



Chu Mạnh Ngôn tắt đèn, quay trở về giường nằm một lần nữa.



Sau một đêm trôi qua, hôm sau hai người đều không đề cập đến vấn đề này nữa. Sau khi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Âu Lạp kết thúc, đồng hồ Hằng Trí bất ngờ nhận được rất nhiều sự chú ý trên thị trường, doanh số sản phẩm tăng lên, xem như đã hoàn thành xuất sắc chiến lược.



Chu Mạnh Ngôn bận rộn với công việc, Nguyễn Yên bận chuyện kịch nói, thời gian lặng lẽ trôi cũng gần tới giữa tháng một.



Vở kịch [Thời gian và em] chính thức bắt đầu công diễn.



Thời gian của buổi biểu diễn dự kiến vào thứ sáu. Sáng sớm. Nguyễn Yên dậy trước Chu Mạnh Ngôn, trong đoàn kịch thấng báo chín giờ sáng, tất cả nhân viên và diễn viên đều phải tập trung ở nhà hát tổng duyệt.



Nguyễn Yên rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra thì Chu Mạnh Ngôn đã đi vào:



“Sao dậy sớm vậy.”



Nguyễn Yên mỉm cười với anh:



“Tối nay chính là lần đầu tiên em diễn kịch, em phải đi tổng duyệt.”



“Hôm nay?”



“Vâng.”



Cô hơi do dự, thuận miệng hỏi:



“Anh… muốn đi xem không?”



Sợ anh hiểu nhầm cô gọi anh đến xem cô nên cô vội vàng bổ sung:



“Bọn em đã biên soạn lời vở kịch này, cốt truyện cũng hay lắm.”



Anh lạnh nhạt mở miệng:



“Không được, tối nay có cuộc họp.”



Đáy lòng Nguyễn Yên thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu cười:



“Được rồi, anh bận cũng không sao.”



Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn về phải cô, dặn dò:



“Biểu diễn chú ý an toàn.”



Khóe môi cô mỉm cười:



“Được rồi, giờ em đã tập thành thạo lắm rồi.”



Sau khi Chu Mạnh Ngôn đi vào phòng tắm, người giúp việc đi vào thay đồ và trang điểm giúp Nguyễn Yên. Sau khi thành xong tất cả, Diệp Thanh dẫn cô lên xe, bắt đầu xuất phát đến nhà hát sẽ diễn trong đêm nay.



Sau khi nhân viên tập hợp, đầu tiên là mọi người họp qua một chút, Bước Gia nhấn mạnh những vấn đề luyện tập gần đây, rồi sau đó bắt đầu diễn tập lần thứ nhất.



Vì Bước Gia muốn tìm nhân viên nhà hát để thương lượng một số việc nên lần duyệt đầu tiên Thôi Tử Mặc sẽ giám sát.



Hắn cầm kịch bản đứng trên sân khấu, cách nói chuyện đã có chút mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm. Nhưng vẫn nghiêm túc, trách nhiệm chỉ đạo từng chi tiết một. Sau khi Bước Gia quay trở lại, đi đến bên cạnh Thôi Tử Mặc, hai người nói vài câu, Thôi Tử Mặc vỗ vai Bước Gia, sau đó đi xuống sân khấu, ngồi ở ghế xem bọn họ biểu diễn.



Cảnh đầu tiên là của Nguyễn Yên và Thư Tinh Lộ, được thông qua một cách hoàn mỹ.



Cảnh thứ hai là cảnh chạy đuổi theo, vì thay đổi sân khấu, hơn nữa sân khấu này còn lớn hơn trước kia. Chi nên trước hết, cô chạy thử vài lần, ban ngày có ánh sáng nên căn bản cô cũng không có vấn đề gì.



Sau khi kết thúc lần duyệt thứ nhất, Nguyễn Yên được Diệp Thanh dìu xuống dưới sân khấu ngồi:



“Phu nhân, tôi ra ngoài mua cho ngài chai nước nhé.”



Đột nhiên cũng cảm thấy miệng hơi khô:



“Được.”



Ngồi bên cạnh cách cô hai ghế là Thôi Tử Mặc, mấy diễn viên đi đến trước mặt hắn, tỏ vẻ lo lắng:



“Anh Thôi, hôm nay anh sao vậy?”



“Hơi sốt thôi, không có gì.”



“Bị sốt sao?”



Có rất nhiều người tiến tới:



“Anh Thôi, đi viện đi?”



Thôi Tử Mặc Khoát tay:



“Ngàn vạn lần đừng, tôi hôm qua cảm lạnh, chỉ sốt nhẹ thôi mà. Mọi người cứ tập luyện thật tốt cho tôi, hôm nay không có sức hành hạ mấy người được rồi.”



Bước Gia đi tới:



“Hay là đi viện đi, chẳng lẽ cứ chống cự ở đây sao?”



Mọi người thấy tính tình Thôi Tử Mặc cố chấp như vậy nên để cứ để cho hắn nghỉ ngơi, đã bị anh kêu tản ra.



Nguyễn Yên nghe bọn họ nói chuyện, giằng co một hồi, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Diệp Thanh.



Sau khi bắt máy, cô khẽ cất lời:



“Chị Diệp Thanh, chị trở lại chưa?”



“Tôi vừa mua nước xong.”



“Chị xem gần đây có hiệu thuốc nào không?”



“Hiệu thuốc? Phu nhân bị sao vậy?”



“Không phải…”



Nguyễn Yên giải thích xong, Diệp Thanh thấy bên kia đường hình như có một tiệm thuốc tây. Nguyễn Yên kêu cô ấy mua chút thuốc hạ sốt, mua thêm một chai nước trở về.



Một lát sau, Diệp Thanh trở về, đem đồ cho Nguyễn Yên.



Thôi Tử Mặc cảm giác cả người mệt mỏi khó chịu, mắt nhắm lại, chợt nghe thấy đã có người đang gọi hắn:



“Anh Thôi.”



Hắn mở mắt qua, quay đầu lại thì nhìn thấy Nguyễn Yên ngồi vào vị trí bên cạnh đưa một hộp thuốc con nhộng và một chai nước:



“Thuốc hạ sốt, uống vào sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”



Khóe môi cô gái khẽ mỉm cười.



Thôi Tử Mặc đang ngồi khẽ run, giật mình ngạc nhiên hai giây, sau đó nhận lấy, giọng nói cất lên không được tự nhiên cho lắm:



“Cảm ơn.”



“Không có gì.”



Lần duyệt thứ hai bắt đầu, Nguyễn Yên trở lại sân khấu.



Thôi Tử Mặc vừa mở thuốc, một người bạn đã đi tới:



“Cậu mua thuốc khi nào vậy?”



“Không.”



Hắn dừng một lát:



“Nguyễn Yên vừa cho tôi.”



“Cô gái này nhiệt tình thật, bình thường cậu nghiêm khắc với cô ấy như vậy, người ta cũng không ghét ngầm cậu. Này, trả lại cho cậu này.”



Người bạn đó trêu chọc.



Thôi Tử Mặc xoa chai nước khoáng không nói gì.



Màn đêm buông xuống, nhà hát có kiến trúc mái vòm bừng sáng, cực kỳ rực rỡ, tựa như viên ngọc sáng trong đêm.



Trong đại sảnh to lớn của nhà hát, sau khi khán giả kiểm phiếu xong lục đục tiến vào, mỗi người ngồi vào vị trí của mình.



Hậu trường vô cùng bận rộn, Nguyễn Yên chờ mấy diễn viên chính hóa trang xong mới đến phiên cô.



Đêm nay nam nữ chính đều mặc bộ đồ thể thao trắng xanh, mang đậm nét đồng phục cổ thập niên chín mươi. Bởi vì Nguyễn Yên không có cảnh diễn ở trường nên mặc một chiếc váy bình thường màu xanh nhạt, tết tóc hai bên, trông càng giống trẻ con hơn.



Gần tới giờ biểu diễn, Nguyễn Yên tách khỏi Diệp Thanh, sau đó đi theo vài người biểu diễn đến phía sau sân khấu chờ.



Bảy giờ, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.



Người dẫn chương trình bên ngoài sân khấu đang phát biểu lời nói đầu, nhóm diễn viên ở phía sau sân khấu sau khi nghe Bước Gia nói về những công việc đáng chú ý xong, khi tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, rèm sân khấu mở ra, vở kịch bước vào màn đầu tiên.



Nguyễn Yên đứng ở góc khuất, lướt qua lời thoại lần cuối cùng, nghe tiếng nam nữ chính đối thoại trên sân khấu, cảm giác như trở về lần đầu tiên cô lên sân khấu vào hai năm trước.



Lúc đó cô cực kỳ hồi hộp, rõ ràng chỉ có vài câu thoại mà thôi, nhưng lại hồi hộp khiến mọi người cứ ngỡ như cô là diễn viên chính, bạn bè sau đó còn đùa cô, còn chưa trở thành diễn viên chính đã hồi hộp trước rồi.



Mà hiện tại, cô có cảm giác mình đang đứng ở đây với một thân phận hoàn toàn mới, ngây ngô và thiếu kinh nghiệm.



Cô còn nhớ, nghe một cô gái ở bên miệng vẫn luôn nhắc:



“Câu này là gì nhỉ, thôi xong rồi xong rồi, sao tôi lại quên mất…”



Nguyễn Yên nghe vậy, dịu dàng hỏi:



“Em sao vậy?”



Cô gái ngước mắt lên nhìn cô, nắm tay cô khóc không ra nước mắt:



“Em sốt ruột quá, làm sao đây, em có cảm giác lát nữa lên sân khấu em sẽ không nói được câu nào.”



Cô gái này là người mới vào đoàn kịch, còn chưa có kinh nghiệm sân khấu, giống như Nguyễn Yên, diễn một vai nhỏ.



Nguyễn Yên nghe vậy cầm tay cô ấy:



“Không có gì đâu, trước đó chúng ta tập luyện nhiều lần như vậy rồi mà, chắc chắn em sẽ không có vấn đề gì đâu.”



“Em sợ em sẽ mắc lỗi.”



“Em đừng suy nghĩ việc có mắc lỗi hay không, cứ thoải mái đi, nhập vào trong kịch, coi mình là người trong đó, những lời thoại em nhớ sẽ tự nhiên được phát ra.”



Nguyễn Yên cười:



“Em nhìn chị này, mắt chị đều như vậy, đáng lẽ chị phải là người hồi hộp trước cơ.”



Cô gái nhìn Nguyễn Yên, so với mình thì mình còn chẳng có vấn đề gì:



“Em cảm thấy chị dũng cảm thật đó.”



Nguyễn Yên mỉm cười.



Khi đến màn thứ ba, cô đứng sau cửa nhà, Thư Tinh Lộ đẩy cửa ra, sau đó hai người bắt đầu đối thoại.



Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là, Nguyễn Yên còn phát huy tốt hơn so với lúc luyện tập.



Cô càng thả lỏng hơn, biểu cảm, ngôn ngữ, động tác đều khiến cho vai diễn của cô càng trở nên sống động, trong đoạn đối thoại này, Thư Tinh Lộ ngược lại bị kéo, còn Nguyễn Yên thì kéo người, lặng lẽ để cảm xúc yêu quý của Thư Tinh Lộ dần lộ ea.



Dần dần, tình cảm của nam nữ chính chuyển hướng sang cay đắng, trận mưa to đo đã đến, câu chuyện đã đến phần khó chịu nhất.



Nguyễn Yên đứng phía bên phải sân khấu, ánh đèn dần mờ đi cùng với tiếng mưa rơi, trước mắt cô dần trở nên tối đen.



Trên sân khấu chỉ có duy nhất một ánh đèn chiếu lên nam chính.



Trước mắt là một mảng đen mơ hồ, vẫn khiến Nguyễn Yên cảm thấy sợ hãi trong giây lát.



Nhưng khi nam chính bộc bạch nỗi lòng xong, nam chính xoay người, Nguyễn Yên hét lên “chờ đã”, rồi sau đó không hề chần chừ cất bước đuổi theo.



Cô chạy về phía ánh sáng duy nhất trong bóng tối.



Mặc dù chưa biết đường dưới chân mình như thế nào.



Cô nhớ tới lời của cô gái vừa nói.



Đúng vậy, làm chuyện mình thích sẽ khiến con người ta trở nên dũng cảm.



Chạy đến trước mặt nam, cô nói lời thoại xong, gửi đồng hồ và phong thư một cách trôi chảy.



Sau khi màn diễn trong mưa kết thúc, ánh đèn sân khấu lại xuất hiện trở lại, nam nữ chính sau nhiều năm gặp lại, vở kịch cũng kết thúc sau khi hai người gặp nhau ở cổng trường.



Khán giả phía dưới vỗ tay nhiệt tình, Nguyễn Yên được Hàn Phù nắm tay cùng tất cả diễn viên lên sân khấu chào cảm ơn.



Cô cúi người, khóe môi nhếch lên.



Cô thật sự đã làm được!



Sau khi buổi biểu diễn khết thúc, tất cả các thành viên trong đoàn kịch đã cùng nhau chụp ảnh tập thể tại sân khấu. Sau đó Bước Gia nói lát nữa mọi người phải cùng tụ tập ăn khuya, đừng ai rời đi.



Sau khi Nguyễn Yên, Tinh Thư Lộ và Hàng Phù chụp một vài tấm xong, được Diệp Thanh dẫn đến phía sau sân khấu thay quần áo.



Hai người đi tới sau sân khấu, Diệp Thanh khen ngợi:



“Phu nhân, ngài diễn tốt quá! Tôi có cảm thấy ngài đã phát huy hết mình.”



Nguyễn Yên cười khúc khích:



"Có lẽ đêm nay tâm trạng của tôi rất đặc biệt.”



“Đúng rồi, tôi đã ghi lại buổi biểu diễn hôm này gửi cho Chu tổng.”



Trong lòng Nguyễn Yên dâng lên:



“Anh ấy…có nói gì không?”



“Chu tổng… chưa nói gì.”



Trong lòng cô thoáng qua một tia mất mát:



“Được rồi.”



Có khi anh thậm chí còn không nhấp để mở nó.



Sau khi mặc quần áo, Nguyễn Yên vừa ra khỏi phòng thay đồ thì vừa lúc gặp Thôi Tử Mặc:



“Dọn dẹp xong hết chưa? Đêm nay có đi ăn đêm không?”



Hắn hỏi.



“Vâng.”



Nguyễn Yên khoác một chiếc áo bông, theo Thôi Tử Mặc đi ra ngoài, Thôi Tử Mặc nói với cô gái:



“Hôm nay cô diễn rất tốt."



Nguyễn Yên sững sờ:



“Cảm ơn anh Thôi.”



Hắn im lặng vài giây, rồi sau đó cất lời:



“Trước đây tôi có chút thành kiến về cô, hoài nghi năng lực của cô… Tôi muốn xin lỗi cô.”



Trải qua khoảng thời gian luyện tập này, Thôi Tử Mặc nhận ra Nguyễn Yên không làm chậm tiến độ của mọi người, cũng không gây phiền toái cho người khác, hơn nữa còn rất cố gắng, nghiêm túc chăm chỉ đóng vai nhỏ.



Nguyễn Yên nhíu mày, khóe môi nhếch lên:



“Không có gì đâu anh Thôi.”



Thật ra cô đã sớm nhận ra suy nghĩ của Thôi Tử Mặc với cô rồi.



Cô không tức giận hay ghét bỏ, bởi vì cô có thể hiểu vì sao mọi người lại có cảm giác không tín nhiệm cô, dù sao lúc đầu cô cũng không có niềm tin vào bản thân mình như vậy.



“Buổi biểu diễn tối mai, tiếp tục cố gắng.”



“Vâng.”



Sau khi rời khỏi rạp hát, Nguyễn Yên đi theo nhân viên đoàn kịch, đến một cửa hàng cá nướng ở khu chợ gần đó.



Sau khi rượu và đồ ăn được dọn ra, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cho buổi biểu diễn hôm nay thành công viên mãn.



Sau khi khen ngợi bốn nam nữ diễn viên chính, Bước Gia chuyển ánh mắt sang Nguyễn Yên, mỉm cười:



“Tôi thấy hôm nay Nguyễn Yên diễn xuất cũng rất tốt.”



Mọi người đều phụ họa:



“Đúng vậy, Nguyễn Yên diễn tốt lắm, vỗ tay vỗ tay!”



“Nguyễn Yên, tôi cảm thấy người xem dưới khán đài khi nhìn thấy phần biểu diễn của cô chắc chắn không nhìn ra mắt cô không nhìn thấy, tự nhiên lắm!”



“Đúng vậy, dù sao người ta cũng đã từng đóng nhiều vai chính ở câu lạc bộ kịch Tư Ngữ rồi đó, ở đó đã có thực lực rồi.”



Nguyễn Yên bị mọi người tung hô, hai má ửng đỏ:



“Không sai, chủ yếu là cảm ơn mọi người vì đã bao dung tôi như vậy, để cho tôi có thể phối hợp cùng mọi người tốt như vậy.”



Bước Gia nâng chén:



“Cụng ly kết thúc! Mọi người đều tuyệt vời!"



“Cụng ly!”



Mọi người ăn đêm, thoải mái nói chuyện, Diệp Thanh nhận điện thoại, sau đó trở lại bên cạnh Nguyễn Yên ngồi nói nhỏ:



“Phu nhân, ngài ấy nói năm phút sau sẽ đến đây đưa ngài về nhà.”



Nguyễn Yên:??



Sao anh lại đến?!



“Giang Thừa nói, Chu tổng vừa đi xã giao về, giờ bọn họ đang trên đường tới.”



Năm phút sau, quả nhiên Nguyễn Yên nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn, kêu cô đi ra. Vì vậy nên cô đành phải chào tạm biệt mọi người, nói mình muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.



Nguyễn Yên đi ra khỏi cửa hàng, đi đến chiếc Rolls Royce đậu ở cửa.



Sau khi xe khởi động, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn nói vài câu, cũng không nhắc tới chuyện diễn kịch tối nay.



Cô nghĩ người đàn ông bận…xã giao nên sẽ không bận tâm đ ến chuyện này, cô cũng chỉ diễn một vai diễn nhà mà thôi, cũng không có gì đáng kể.



Cô hạ cửa kính xuống một nửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ một mình.



Bên cạnh, người đàn ông mặc Âu phục, hai chân vắt chéo, cúi đầu cúi đầu trả lời công việc qua điện thoại, sau đó khóa màn hình, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.



Cô im lặng hơn so với dự đoán của anh.



Anh chọn cách im lặng, anh muốn để xem cô gái nhịn đến khi nào.



Ba phút sau.



Nguyễn Yên vẫn đang vui vẻ hóng gió.



Anh lại nhìn về phía cô lên tiếng:



“Nguyễn Yên.”



Cô quay đầu lại:



“Hả?”



“không định nói chuyện diễn kịch tối nay với anh à?”



Nguyễn Yên thấy anh chủ động hỏi thì sửng sốt, khóe miệng hiện lúm đồng tiền;



“Hôm nay bọn em biểu diễn rất thuận lợi."



Cô nói:



"Không khí tối nay rất tốt, khán giả rất nhiệt tình. Trước khi đến lượt em, em còn an ủi người khác đừng lo lắng, nhưng đến lượt em, cả hai chân đều run rẩy..."



Cô nở nụ cười ngốc nghếch, chợt nghe thấy Chu Mạnh Ngôn nói:



“Nhưng anh thấy em diễn rất tự nhiên.”



Nguyễn Yên:??!



Cô ngạc nhiên:



"Đoạn video mà Diệp Thanh gửi cho anh… anh xem rồi sao?”



“Ừm.”



Nguyễn Yên không ngờ anh lại xem video của cô, cô hỏi:



“Vậy anh cảm thấy em diễn xuất thế nào?”



Anh nhìn thấy nét mặt kiêu ngạo của cô, đưa mắt nhìn về phía trước khẽ nói:



“Được.”



Hừ.



Quả nhiên không bao giờ nghe thấy anh khen ngợi.



Dọc đường về nhà, Nguyễn Yên chia sẻ chuyện diễn xuất hôm nay cho Chu Mạnh Ngôn, mặc dù nhiều lúc khi cô nói xong, anh chỉ im lặng nghe, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.



Xe dừng trước cửa nhà, Nguyễn Yên được nữ giúp việc đỡ xuống xe.



Cô đang định đi vào trong thì một chiếc hộp được đặt vào trong tay, giọng nói người đàn ông rơi xuống:



“Cầm lấy.”



Cô vừa ôm vừa sờ vào chiếc hộp vuông với vẻ mặt ngây thơ:



"Đây là gì?"



"Bánh sô-cô-la."



"Bánh?!"



Anh mua bánh ngọt sao?



Nguyễn Yên ngạc nhiên:



"Anh... mua cho em à?"



Người đàn ông khẽ hỏi ngược lại:



“Em cảm thấy giữa hai chúng ta ai sẽ ăn cái này?"



Nguyễn Yên vui vẻ ra mặt, không ngờ anh sẽ xem cô biểu diễn, lại còn mua bánh ngọt cho cô, trong lòng Nguyễn Yên tràn đầy ấm áp, dịu dàng nói:



“Mạnh Ngôn, cảm ơn anh.”



Cô cụp mắt:



“Em cứ nghĩ anh công việc bộn bề, căn bản sẽ không để ý đến chuyện em diễn kịch.”



Thậm chí cô còn cảm thấy những gì mình làm trong mắt người đàn ông, đều không đáng để anh lãng phí một chút thời gian. Không ngờ anh đều để ý tất cả.



Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn dừng trên khuôn mặt cô gái, vài giây sau mở miệng:



“Em cảm thấy anh không để ý à?”



Chương 40



Nguyễn Yên nghe vậy thì không hiểu, vẫn còn ngơ ngác hỏi:



“Gì thế ạ?”



Chu Mạnh Ngôn không trả lời, thu hồi lại ánh mắt, đi về phía cửa nhà.





Cô ngây ngốc.



Người này nói vậy là có ý gì?



Lời nói của nữ giúp việc chặn ngang suy nghĩ của cô:



“Phu nhân, để tôi đưa ngài vào.”



“Được.”



Hiện giờ, trong đầu Nguyễn Yên chỉ có bánh ngọt chocolate trong tay!



Đi đến phòng khách, cô đặt hộp bánh lên bàn uống nước, nữ giúp việc vào bếp lấy dao nĩa giúp cô cắt bánh.



Lúc Chu Mạnh Ngôn rót nước lọc từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trên sô pha, trong tay đang cầm đ ĩa, cắn một miếng bánh, để thừa lại một chút, vẻ vert khi ăn cực kì thỏa mãn.





Quả nhiên cô gái này rất dễ lấy lòng.



Chu Mạnh Ngôn đi về phía trước, ngồi xuống bên phải cô:




“Ăn ngon không?”



Nguyễn Yên nghe thấy giọng anh, gật gật đầu, đầu lưỡi li3m khóe môi, lại cúi đầu:



“Nhưng em chỉ có thể ăn một miếng thôi.”



“Vì sao?”



Cô nhỏ giọng nói thầm:



“Bây giờ em phải diễn kịch, nếu em béo quá lên sân khấu sẽ không đẹp".



Cô cũng biết ăn bánh kem đêm khuya là một tội kinh khủng đến mức nào, không thể ỷ vào việt hiện tại chưa vượt qua chín mươi cân nên làm càn.



Người đàn ông nhíu mày:



“Có người nói em béo?”



“Không có mà, là do em tự cảm thấy vậy.”



Chu Mạnh Ngôn nói:



“Vậy bây giờ em có cảm thấy em gầy lắm không?”



Bình thường anh ôm vào lòng, cảm giác đều chẳng mất chút sức lực nào.



Nguyễn Yên thừa nhận rằng bất kỳ cô gái nào cũng sẽ rất hạnh phúc khi nghe những lời như vậy, cô nhếch môi, xúc một phần bánh ngọt:



“Ý em đây là giữ dáng.”



“Nếu gầy quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và vẻ đẹp tự nhiên của cơ thể. Sức đề kháng kém, năng lượng dự trữ ít, sẽ gây ra mệt mỏi, thể lực không đủ thì khả năng bị bệnh cũng cao hơn. Em cảm thấy cơ thể như vậy có khả năng diễn kịch được không?”



Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh trình bày:



“…”



Cô lập tức thành thập nói:



“Em đảm bảo không cố ý giảm béo.”



"Em cần phải cố ý tăng cân."



"?"



Chu Mạnh Ngôn đứng lên, liếc nhìn cô cùng bánh sô cô la của cô:



“Muốn ăn thì cứ ăn đi, bây giờ em không cần giữ dáng đâu.”



Người đàn ông đi lên lầu.



Nguyễn Yên ngồi tại chỗ, mắt trợn tròn, cẩn thận hồi tưởng lại lời nói của anh.



Mặc dù lạnh nhạt, nhưng khi lọt tai lại có chút dễ nghe…



Cô cười dịu dàng.



Vở kịch [Thời gian và em] diễn ba buổi tối liên tiếp, đều đạt được thành công. Vé của đêm cuối cùng sớm được bán hết, không còn chỗ ngồi, nhận được sự phản hồi rất tốt.



Bữa tiệc ăn mừng kết thúc, qua lần đóng kịch này, cuối cùng cuộc sống của Nguyễn Yên cũng chấm dứt những ngày buồn chán. bộ phim cuối cùng cũng kết thúc trong cuộc đời của Nguyễn Yên.



Không nhận được thông báo về kịch bản mới, Nguyễn Yên ở nhà nghỉ ngơi, hoặc chữa mắt, so với khoảng thời gian trước, không phải bận bịu như vậy nữa.



Cuối tháng Giêng, những ngày đang dần cận Tết.



Sáng sớm Nguyễn Yên ở phòng làm việc đọc sách, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trần Dung Dư:



“Cậu nh ỏ.”



Người đàn ông ở đầu bên kia cất giọng lười biếng cười nói:



“Gần đây Yên Yên bận rồi quá, bao lâu không gọi điện thoại cho cậu rồi?”



Nguyễn Yên xấu hổ:



“Mấy tuần trước đúng là hơi bận thật… Bây giờ cậu nh ỏ đang làm gì vậy?”



“Cậu vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đưa bà ngoại ra ngoài mua sắm.”



“Bà ngoại?”



Nguyễn Yên ngạc nhiên:



“Cậu về nước?!”



Người đàn ông ậm ừ:



“Hôm qua vừa về đến nhà, công việc đã giải quyết xong rồi, chắc cậu sẽ ở lại hơn nửa tháng."



Nguyễn Yên kinh ngạc:



“Tốt quá.”



“Cho nên cháu nên về thăm cậu đúng không? Hay là cháu bận quá, cậu không mời được?”



Nguyễn Yên cười:



“Đâu có đâu! Cháu đi đặt vé máy bay đây, cháu sẽ tranh thủ thời gian về thật sớm.”



Buổi tối, Chu Mạnh Ngôn từ công ty trở về, Nguyễn Yên nói cho anh biết chuyện ngày mai sẽ quay về Tô Thành:



“Em về thăm bà ngoại, gặp cậu nh ỏ.”



Chu Mảnh Ngôn nghe vậy, đảo mắt nhìn về phía cô:



“Muốn đi bao nhiêu ngày?”



Hôm nay là thứ hai:



“Em đi khoảng ba bốn ngày, chắc là chủ nhật sẽ về.”



Anh im lặng, một lúc sau nói:



“Để Diệp Thanh đi cùng em.”



Nguyễn Yên:



“Vâng.”



“Em đi tắm.”



Cửa phòng tắm đóng lại, Chu Mạnh Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn chiếc vali nhỏ con vịt bên cạnh tủ quần áo, nhíu mày.



Ngày hôm sau, Nguyễn Yên đưa Diệp Thanh và Ca Cao cùng bay đến Tô Thành.



Ra đến sân bay Tô Thành, người đến đón cô là trợ lý của Trần Dung Dư, sau nửa giờ lát xe, xe nhanh chóng đến trước cửa một ngôi biệt thự cổ.



Nguyễn Yên được Diệp Thanh đỡ xuống xe, chợt nghe thấy giọng nói của bà ngoại Cốc Viện sau hàng rào:



“Cuối cùng cũng đến rồi.”



Cô gái được đỡ tiến lên, rồi sau đó mỉm cười ôm lấy cánh tay Cốc Viện:



“Bà ngoại, trời lạnh lắm, bà còn ra đón cháu làm gì?”



Cốc Viện xoa cánh tay của cô:



“Cháu có lạnh không, sao mặc ít vậy? Ôi đây là giống chó gì vậy?”



“Nó gọi là Ca Cao, là chú chó dẫn đường của cháu.”



Cốc Viện xoa đầu Ca Cao:



“Nó nghe lời quá.”



“Bà ngoại, chúng ta mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.”



Hai người đi vào biệt thự, Nguyễn Yên tò mò hỏi cậu nh ỏ ở đâu, Cốc Viện nói anh đang ở trên lầu gọi điện thoại, lát nữa sẽ xuống thôi.



Nguyễn Yên ngồi ở sô pha bằng gỗ, người giúp việc bưng canh nấm tuyết lên, Cốc Viện nói:



“Nào, uống chút anh nấm tuyết cho ấm bụng.”



Nguyễn Yên nhấp một ngụm:



“Oa, ngon quá.”



Cốc Viện dịu dàng hỏi:



“Đúng rồi, Mạnh Ngôn đâu? Cậu ấy bận việc à?”



Nguyễn Yên gật đầu.



Cuối năm Chu Mạnh Ngôn càng bận hơn, biết chắc anh không có thời gian nên hôm qua cô cũng không hỏi anh có muốn cùng trở về hay không.



“Cháu uống đi, bà xuống phòng ăn xem.”





Nguyễn Yên tựa lưng vào ghế sô pha, khẽ ngâm nga, nhàn nhã uống canh nấm tuyết, bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Trần Dung Dư bên cạnh vang lên:



"Về nhà vui như vậy sao?"



Nguyễn Yên nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh mơ hồ đứng ở phía bên phải sô pha, cười rạng rỡ:



“Cậu n hỏ.”



Trần Dung Dư mặc một chiếc áo len màu xám, một tay đút túi quần, đứng dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.



Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Yên ngồi xuống:



“Cháu nhớ cậu không?”



Nguyễn Yên giữ chặt tay anh:



“Nhớ, nhớ lắm.”



Anh đưa tay xoa đầu cô:



“Xem ra tình hình gần đây tốt lắm?”



So với thời điểm mới bị mù giờ đã tốt hơn nhiều.



“Vâng, gần đây cháu bắt đầu diễn kịch nói rồi đó, mỗi ngày trôi qua cuộc sống đều trở nên phong phú hơn."



“Phong phú hơn? Kể cậu nghe đi.”



Nguyễn Yên bô bô nói một chàng cùng anh, sinh động như thật. Trần Dung Dư nghe xong mỉm cười, ánh mắt dừng ở chiếc vali nhỏ nhắn:



“Chu Mạnh Ngôn không về cùng cháu à?”



“Không.”



“Trong khoảng thời gian kết hôn này, cậu ta đối với cháu thế nào? Có bắt nạt cháu không?”



Nguyễn Yên lắc đầu, khẽ mỉm cười:



“Thật ra… Mạnh Ngôn rất tốt với cháu.”



Trần Dung Dư không ngờ có thể nghe Nguyễn Yên nhận xét như vậy.



Anh quen Chu Mạnh Ngôn nhiều năm như vậy rồi, còn không biết tính tình người này lạnh nhạt đến nhường nào sao? Huống chi lại còn là liên hôn thương mại.



“Chu Mạnh Ngôn bắt cháu phải nói như vậy với cậu đúng không?”



“Hả? Đâu có đâu, cháu nói thật…”



Anh bẹo má cô gái, khóe môi nhếch lên:



“Dù sao nếu như có chịu bắt nạt, nhớ phải nói với cậu, cậu sẽ luôn đứng về phía cô cháu gái này.”



Nguyễn Yên gật đầu.



Sau khi Cốc Viện tiến vào, ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Nguyễn Yên hỏi Trần Dung Dư năm sau có dự định gì, đối phương nói đang suy nghĩ xem có nên về nước hay không.



Người đàn ông nghĩ đến điều gì đó, nói:



“Có thể vì một chút chuyện cá nhân nên không ra nước ngoài.”



“Vì chuyện cá nhân? Không phải cậu thích ai đó rồi chứ?”



Nguyễn Yên cười hì hì.



Anh cong môi:



“Hay Yên Yên giới thiệu cho cậu một người đi?”



“Được ạ, cháu sẽ để ý giúp cậu một chút. Có điều, cậu ở nước ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa có bạn gái sao?”



Cậu nh ỏ rõ ràng muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có bằng cấp, tình trạng ưu tú như vậy sao có thể khó tìm bạn gái chứ!



Trần Dung Dư khẽ nhướn mi:



“Vậy cậu chờ cháu giới thiệu cho cậu.”



Một lát sau, Cốc Viện đi làm việc khác, Nguyễn Yên nhận được điện thoại từ Chúc Tinh Chi, cũng chầm chậm đi ra phía sau sân:



“Cậu về Tô Thành rồi à? Sao đột ngột vậy.”



“Ừ, cậu nh ỏ của mình về rồi, nên muốn về vài ngày.”



“Vậy sao, mình còn đang định hôm nay hẹn cậu đi shopping đó…”



Hai người hàn huyên vài câu đơn giản, Chúc Tinh Chi khi cô về sẽ hẹn lại, Nguyễn Yên ngắt máy, quay đầu lại thì thấy Trần Dung Dư đang dựa vào cửa sổ kính:



“Gọi điện với ai vậy?”



“Bạn thân cháu, cô ấy tưởng cháu ở nhà."



“Người đó gọi là Chúc Tinh Chi đúng không?”



“Đúng vậy.”



Nguyễn Yên ngạc nhiên:



“Trước đây cháu có nói tên của cô ấy với cậu rồi sao?”



Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc, cuối cùng khóe môi cong lên rất nhẹ:



“Ừm.”



Anh xoay người trở về, Nguyễn Yên đứng nguyên tại chỗ, cố gắng nhớ lại ký ức:



“Mình có nói à…”



Sau giờ ngọ, nắng chiều tràn ngập văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phạn Mộ Ni.




Chu Mạnh Ngôn ngồi trước bàn làm việc, lật xem tài liệu trong tay, nhìn thoáng qua ánh mắt liền chú ý đến hộp quà màu đỏ rượu bên cạnh bàn làm việc.



Sáng sớm, Giang Thừa cầm chiếc hộp tiến vào nói:



"Đây là ba loại nước hoa dành cho phụ nữ trong bộ sưu tập “Secretly Fascinated” mà Phạn Mộ Ni sẽ ra mắt vào ngày tám tháng sau. Họ nói đưa cho phu nhân trước.”



Bình thường trên người Nguyễn Yên chỉ có một chút hương bưởi, xen lẫn với hoa violet, gần sát một chút có thể ngửi thấy để gần một chút là có thể ngửi thấy mùi thơm của kẹo mâm xôi, cực kỳ dễ chịu.



Chỉ cần cô đi qua chỗ nào, sẽ lưu lại hương thơm của cô.



"Này, Chu Mạnh Ngôn!”



Đằng Hằng đang ngồi trước mặt lớn tiếng gọi anh, đối diện với ánh mắt thất thần trở về của Chu Mạnh Ngôn. Hắn bỏ chân đang vắt chéo xuống, khẽ hừ một tiếng:



“Rốt cuộc cậu có đang nghiêm túc lắng nghe hay không?”



Người đàn ông cụp mắt, lại cúi đầu nhìn về phía tài liệu, vẻ mặt thản nhiên:



“Cậu cứ tiếp tục nói.”



“Hôm nay cậu bị sao vậy, cảm giác cậu không yên lòng.”



Anh thuận miệng giải thích:



“…Tối qua ngủ không ngon.”



“Ngủ không ngon?”



Đằng Hằng cười:



“Không phải là vận động muộn quá chứ?”



Chu Mạnh Ngôn giương mắt liếc hắn:



“Cậu có bệnh à?”



“Đúng rồi, đêm nay tôi làm tiệc, mấy người chúng ta tụ tập đi uống rượu đi. Cậu cứ đưa Nguyễn Yên đến cùng đi, dù sao toàn người quen cả.”



“Hôm nay cô ấy về quê rồi."



“Vợ cậu không ở nhà, vậy đêm nay cậu càng phải đi ra ngoài tụ tập với bọn tôi.”



Đằng Hằng gõ gõ bàn:



“Cậu phải đến.”



Ánh đèn neon điểm xuyết thêm cảnh đêm Lâm Thành, RT-Club trong bóng đêm cực kỳ rực rỡ, dành cho giới trẻ thích ăn chơi.



So với cảnh xa hoa trụy lạc sàn nhảy nóng bỏng dưới lầu, thì phòng bao trên lầu có vẻ yên tĩnh và cao cấp hơn rất nhiều.



Chu Mạnh Ngôn ngồi trên ghế sô pha mềm mại, trong tay cầm ly whiskey, im lặng uống rượu, Đằng Hằng cùng Bạch Nhàn Dật ở bên cạnh nói chuyện phiếm. Trong TV trước mặt, “Em dối lừa, tôi lừa dối” của Trần Bách Vũ đang được phát.



Bỗng nhiên, phòng bao bị đẩy ra.



“Đến rồi, đừng gọi nữa.”



Trọng Trạm Tĩnh một thân váy liền cổ bẻ vàng xanh đi đến.



Cô ta nhìn về phía ba người ở phòng bao, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người Chu Mạnh Ngôn, cười cười:



“Chỉ có ba người các cậu thôi à?”



Đằng Hằng:



“Không thì sao, còn ai nữa?”



"Tôi nghĩ có một anh chàng đẹp trai mà tôi chưa từng gặp qua, còn đang định về thay quần áo đây.”



Trọng Trạm Tĩnh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, đặt túi giữa hai người:



“Sớm biết rằng gặp các cậu nên tôi lười ăn mặc.”



Bạch Nhàn Dật cười khẽ:



“Không có gì, chị Trạm Tĩnh, chị xem xem muốn uống gì?”



Cô ta gọi một ly Mojito, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh:



“Nguyễn Yên đâu? Không đưa em ấy đến sao?”



“Mấy ngày nay cô ấy về quê.”



Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười, vén mái tóc dài lên vành tai:



“Gần đây em ấy bận lắm à? Cũng lâu rồi tôi không gặp em ấy rồi, nghe nói… em ấy diễn kịch nói?”



Chu Mạnh Ngôn nói:



“Đúng vậy.”



“Vậy cậu có đồng ý với em ấy không? Hiện tại mắt em ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, cậu không lo sao?”



Người đàn ông buông ly rượu, mắt nhíu lại.



Ánh sáng tỏa ra bởi ánh đèn sáng chói:



“Cô ấy nhất định muốn đi.”



Trọng Trạm Tĩnh nghe vậy, khóe miệng cong lên:



“Chị thấy em ấy ra ngoài không thể đảm bảo an toàn, hơn nữa tình huống coi bây giờ của em ấy đi diễn một vài vai nhỏ…Cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng rất lãng phí thời gian.”



Chu Mạnh Ngôn rót thêm rượu, toàn bộ quá trình đều không nhìn Trọng Trạm Tính lấy một cái nào:



“Cô ấy không cảm thấy lãng phí thời gian là được.”



Người phụ nữ nghe giọng điệu của anh có một loại cưng chiều đến hư hỏng, cô ta cúi đầu cầm túi xách:



“Không phải, chủ yếu là chị lo lắng cho em ấy thôi.”



Bạch Nhàn Dật chen vào nói:



“Anh Mạnh Ngôn, em nghe Đằng Hằng nói, năm sau anh có ý định đi Mỹ à?”



Chiến lược sang năm của Phạn Mô Ni là chính thức tiến quân vào thị trường Bắc Mỹ, có thể Chu Mạnh Ngôn sẽ đến chi nhánh Phạn Mộ Ni tại Mỹ, đây là kế hoạch đã được vạch ra từ đầu năm nay.



Chu Mạnh Ngôn nói:



“Vẫn đang tính toán.”



Trọng Trạm Tĩnh ngạc nhiên:



“Chắc vậy? Cậu ở Lâm Thành còn chưa được bao lâu?”



Vậy cậu sẽ không còn ở Lâm Thành trong bao lâu nữa?”



Đằng Hằng hỏi Chu Mạnh Ngôn:



“Không phải cậu định tính tháng sẽ sang Mỹ sao? Vậy không quá một tháng nữa.”



Người đàn ông nhìn ly rượu không nói gì.



Bồi bàn gõ cửa đi vào, Mojito được đưa đến, chủ đề này cũng lặng lẽ trôi qua.



Đêm khuya, sau khi bốn người uống rượu xong, đi ra khỏi RT- Club, Đằng Hằng vỗ vai Trọng Trạm Tĩnh:



“Chị, chị tự lái xe đến à?”



“Ừ.”



Vậy ngày mai chị hãy lấy xe về, chị ở khu Đằng Long, vừa vặn tiện đường với Chu Mạnh Ngôn, Chu Mạnh Ngôn, cậu đưa Trọng Trạm Tĩnh về đi?”



Cô gái quay đầu nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, tay đút túi, đi tới chiếc Rolls Royce:



"Lên xe đi."



Trọng Trạm Tĩnh chào tạm biệt hai người kia, rồi sau đó lên xe Chu Mạnh Ngôn, sau khi nói địa chỉ với tài xế, xe lăn bánh.



Ghế sau, người kia nhắm mắt nghỉ ngơi, Trọng Trạm Tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một khoảng im lặng.



Một lát sau, bỗng nhiên cô ta mở miệng:



“Nếu cậu định đi Mỹ, có đưa Nguyễn Yên đi cùng không?”



“Hay là…hai người muốn tách nhau ra?”



Người đàn ông khép hờ mắt, nhìn cảnh đêm hiện lên bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mở miệng:



“Cái đó nói sau.”



Trọng Trạm Tĩnh không hỏi lại.



Hai mươi phút sau.



Xe tới dưới nhà.



Trọng Trạm Tĩnh cầm lấy túi, nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, mím môi, trong lòng chờ mong:



“Mấy ngày trước tôi đi thành phố T đã mua cho Nguyễn Yên vài thứ, nhưng vẫn chưa có thời gian đưa cho em ấy. Nếu không cậu đi lên nhà cùng tôi? Tôi đưa đồ cho cậu.”



Chu Mạnh Ngôn châm một điếu thuốc:



“Muộn rồi, chờ hôm nào chờ Nguyễn Yên về, tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc cho chị.”



Trọng Trạm Tĩnh biết anh quả nhiên sẽ đưa ra lý do từ chối.



Cô ta mỉm cười, đẩy cửa xe ra:



"Được, vậy để tôi tự liên lạc với em ấy, đi trước đây, ngủ ngon.”



Người đàn ông không trả lời.



Xe di chuyển quay về Y Nam Công Quán, Chu Mạnh Ngôn xuống xe.



Đi lên đến lầu, anh trở lại phòng ngủ, đẩy cửa ra, mở toàn bộ đèn lên.



Anh đắng cửa lại, trong phòng yên tĩnh đến mức thậm chí còn nghe được tiếng vọng.



Chu Mạnh Ngôn từng bước đi vào trong, rồi sau đó ngồi xuống sô pha, ánh mắt lướt qua từng món đồ trang trí trong phòng.



Bỗng nhiên anh cảm thấy cảnh tượng này có vẻ như đã từng diễn ra.



Giống như đêm mà Nguyễn Yên bị kẹt lại trong thôn kia.



Anh nghiêng người, cầm lấy con gấu nhỏ bé mà Nguyễn Yên hay ôm, khuôn mặt của cô gái lại thoáng qua trong đầu.



Cô ngồi ở đây nghe sách nói, cô ôm gấu bông nói chuyện phiếm cùng bạn bè, ở đây cô ngồi mặt đối mặt trong lòng anh, anh hôn cô.



Trong lòng Chu Mạnh Ngôn có cảm giác như tay nắm một khối cát, từng chút trôi qua, càng ngày càng trống rỗng.



Anh lại rút thuốc ra.



Trong lòng vẫn cảm thấy muộn phiền.



Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại ra, nhấn vào giao diện cuộc gọi, bấm số của Nguyễn Yên.



Nhưng đầu bên kia lại biểu thị không nhấc máy.



Đáy mắt anh trầm đi vài phần, chậm rãi gạt đến cái tên “Trần Dung Dư” này, lại nhấm gọi một lần nữa.



Mười giây trôi qua, đầu kia mới nghe máy:



“Chu Mạnh Ngôn.”



“Hôm qua về nước?”



Người đàn ông ở đầu bên kia đi từ sân sau trở về phòng khách cười nhạt:



“Ồ, không ngờ cậu cũng biết đó.”



Hai người hàn huyên vài câu, Chu Mạnh Ngôn thả lỏng, ra vẻ tùy tiện hỏi:



“Nguyễn Yên đâu?”



“Cậu hỏi tôi là để tìm vợ cậu?”



“Cô ấy không nghe máy.”



“Cậu tìm cô ấy làm gì?”



“… Đang dọn chút đồ trong nhà, muốn hỏi cô ấy một chút.”



Trần Dung Dư quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn đang nhàn nhã ăn cam ở sân sau:



“Hiện tại Yên Yên đang rất bận, không rảnh, tôi ngại gọi con bé lắm.”



Chu Mạnh Ngôn:



“…”



Trần Dung Dư thấy đầu kia không nói gì, đã có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh, im lặng nhếch môi:



“Bỏ đi, tôi sẽ cố gắng giúp cậu gọi thử.”



Anh đi đến sân sau kêu to, Nguyễn Yên nghe vậy, chậm rãi đi vào.



“Chu Mạnh Ngôn tìm cháu.”



Sau khi anh đưa điện thoại cho Nguyễn Yên, đi vào phòng bếp.



Nguyễn Yên lờ mờ nhận máy.



“Alo, Mạnh Ngôn?”



Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái, anh nâng mắt lên khẽ hỏi:



“Đang làm gì vậy?”



Cô cười ngọt ngào:



“Em vừa ăn cam xong.”



“Ăn ngon không?”



“Ngọt lắm, quả này là quả nhà em trồng, bà ngoại nói chờ đến khi em về có thể mang theo một chút.”



Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, vừa định nói câu tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng gọi Nguyễn Yên từ bên kia điện thoại truyền tới.



Nguyễn Yên đáp lại, giọng nói truyền ra từ phòng bếp:



“Tới đây mau, bánh quy cháu thích ăn có rồi đây.”



“Vâng ạ, đợi cháu chút nhé.”




Nguyễn Yên hỏi Chu Mạnh Ngôn:



“Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì vậy?”



Người đàn ông im lặng một lúc:



“Em có muốn ngày mai kêu giúp việc giặt qua mấy con búp bê trong phòng làm việc em không?”



“Được đó, nhưng cái đó chỉ có thể giặt bằng tay thôi.”



Trần Dung Dư:



“Nguyễn Yên nhanh lên! Nếu cháu không lại đây thì đừng mong ăn nữa!”



Nguyễn Yên không chịu nổi lời thúc giục của anh, đành phải hỏi Chu Mạnh Ngôn:



“Vậy anh còn có việc gì không?”



Người đàn ông ở đầu bên kia:



“…”



Vài giây sau:



“Không có gì.”



Nguyễn Yên mỉm cười:



“Vậy em tắt trước đây, em đi ăn bánh quy, tạm biệt.”



Chu Mạnh Ngôn vừa trả lời, đầu bên kia đã dứt khoát ngắt máy. Anh thấy thời gian cuộc trò chuyện không đến hai phút, sắc mặt dần trầm xuống.



Mấy ngày nay ở Tô Thành, Nguyễn Yên thực sự rất vui vẻ, ngày ngày cùng bà ngoại và cậu nh ỏ đi ra ngoài, như là được trở về lúc còn nhỏ.



Còn Chu Mạnh Ngôn ở bên kia Lâm Thành, lại cảm giác ba ngày nay trôi qua chậm lạ thường.



Vì để giảm bớt đi cảm xúc khó hiểu trong lòng anh, anh tự tăng lượng công việc, buổi tối tăng ca ngủ lại công ty luôn.



Chiều thứ bảy, anh ở công ty tăng ca, vừa họp xong một cuộc họp, đi đến phòng làm việc thì điện thoại vang lên.



Anh cầm lên nhìn thấy tên “Nguyễn Yên.”



Giang Thừa đi theo phía sau đang định nói đã bị người đàn ông giơ tay trước môi ra hiệu dừng lại. Chu Mạnh Ngôn nghe máy, đẩy cửa đi ra ban công:



“Nguyễn Yên.”



“Này, Mạnh Ngôn.”



“Ừm, sao vậy?”



“Em nói với anh về chuyện quay về Lâm Thành.”



Anh nghe vậy, đáy lòng bỗng nhiên hiểu ra:



“Mai về đúng không? Khi nào đến, anh gọi tài xế đi đón em.”



“Không phải…”



Nguyễn Yên vội vàng giải thích:



“Chắc là em sẽ ở Tô Thành thêm vài ngày, chờ qua năm mới em sẽ về.”



Động tác cầm bút ký của người đàn ông dừng lại, lông mày cau lại:



“Qua năm mới?”



“Vâng… dù sao em cũng mới về, em muốn ở thêm vài ngày nữa.”



Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía lịch trên bàn, khoảng cách năm cũ sang năm mới còn năm ngày.



Mặt anh đã hoàn toàn tối đen.



Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tươi cười của Trần Dung Dư:



“Chu Mạnh Ngôn, chắc mấy ngày nay cậu bận lắm. Cuối năm rồi, chắc chắn công ty sẽ có rất nhiều việc, chắc là không về được?”



Nguyễn Yên còn ân cần nói:



“Không sao đâu, Mạnh Ngôn, anh cứ bận chuyện của anh đi, công việc quan trọng hơn!”



Chu Mạnh Ngôn:



“…”



Tắt điện thoại, anh nhìn lịch bàn, suốt hai phút không có hành động nào thừa thãi.



Chập tối, sắc trời dần tối đen, người đàn ông đóng sổ ghi chép lại, ngồi tựa lưng vào ghế, nhấn mi tâm.



Một lát sau, anh kêu Giang Thừa đi vào.



“Chu tổng, ngài tìm tôi?”



Chu Mạnh Ngôn ngước mắt nhìn hắn:



"Ngày mốt tập đoàn Tư Áo Nạp tổ chức hội nghị tài chính ở Tô Thành đúng không?”



Giang Thừa gật đầu, không phải hai tuần trước anh đã nói là không đi sao:



“Đúng vậy, lần trước tôi đã giúp gạt ra rồi.”



Người đàn ông lạnh nhạt nói:



“Tôi sẽ đi, cậu sắp xếp một chút.”



Giang Thừa:?



Hắn không thể hiểu vì sao Chu Mạnh Ngôn lại đột nhiên muốn đi tham gia một buổi họp nhỏ này:



“Được.”



Một lát sau, Giang Thừa lại gõ cửa tiến vào:



“Chu tổng, vừa rồi tôi vừa hỏi giúp ngài một chút, hội nghị kinh tế này sẽ hoãn lại đến thứ hai tuần sau."



Sắc mặt của người đàn ông ngưng trệ lại.



Anh đặt bàn tay lên môi, khẽ ho hai tiếng, vài giây sau hỏi:



“Tôi còn có lịch trình khác ở Tô Thành không?”



“Không.”



Giang Thừa đang định nói, đối diện với ánh mắt của Chu Mạnh Ngôn, bỗng nhiên nhận ra được cái gì đó, lời nói trong miệng đang định phát ra bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi:



“Chu tổng, tôi tôi sẽ giúp ngài xem lại.”



“Ừ.”



Năm phút sau, Giang Thừa vuốt vuốt máy tính bảng, sau một hồi vất vả tìm kiếm:



“Chu tổng, chuyện đó… Phó chủ tịch Trương của công ty Khang Nhã đã hẹn gặp ngài trong suốt thời gian qua, hy vọng ngài có thể đến Tôn Thành xem nhà máy sản xuất túi da mới của anh ta bàn về chuyện hợp tác. Ngài…có muốn đi thăm không?”



“Cậu đặt vé máy bay đi.”



“Được.”



Giang Thừa đi tới cửa, lại nghe thấy Chu Mạnh Ngôn bổ sung thêm một câu:




“Càng sớm càng tốt, xử lý xong trở về sớm một chút.”



Giang Thừa:



“…”



Trời ơi boss ơi ngài muốn gặp phu nhân thì cứ nói thẳng đi!



Giang Thừa tuân thủ nguyên tắc "Tôi đã hiểu tất cả mọi thứ, tôi không muốn vi phạm bất cứ điều gì", cực kỳ thân tình giúp Chu Mạnh Ngôn đặt vé máy bay đến Tô Thành vào tối hôm sau.



Tối chủ nhật, Chu Mạnh Ngôn đáp máy bay, vừa mới ra sân bay, một cơn gió lạnh ập đến.



Tô Thành còn lạnh hơn Lâm Thành.



Cái lạnh buốt tận xương tủy của miền Nam khiến người ta cảm thấy khó chịu.



Lên chiếc Bentley, đóng cửa xe lại, trong xe đã bật sẵn hệ thống sưởi ấm.



Giang Thừa xoay người:



“Chu tổng, có điều bây giờ đã muộn rồi, hay là…đi gặp phu nhân trước?”



Chu Mạnh Ngôn nói:



“Ừ.”



Giang Thừa: Tôi đúng là một cậu bé lanh lợi thức thời.



Xe chạy về phía ngôi biệt thự cũ, dọc đường đi Chu Mạnh Ngôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng lát nữa gặp Nguyễn Yên.



Anh không nói với cô mình đến đây.



Không biết cô thấy anh sẽ có phản ứng gì.



Càng ngày càng đến gần mục đích, áp lực đè nén trong lòng Chu Mạnh Ngôn mấy ngày nay dường như tan hết trong phút chốc.



Cuối cùng, xe dừng trước cửa ngôi biệt thự cổ.



Giang Thừa xuống mở cửa xe, người đàn ông xuống xe, giữ chặt áo khoác màu xám.



Tuy nhiên, nhìn về phía biệt thự lại thấy bên trong tối om, như là không có người ở.



Anh bấm chuông cửa vài lên, mãi vẫn không có ai đáp lại.



Huyệt thái dương của người đàn ông giật giật.



Giang Thừa ở bên cạnh yếu ớt nói:



“Chu tổng, hay là ngài gọi điện cho phu nhân đi?”



Chu Mạnh Ngôn lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Yên.



Đầu bên kia vang một lát thì tiếp máy:



“Alo, Mạnh Ngôn?”



Người đàn ông im lặng hỏi:



“Em… Không ở nhà à?”



“Hả?”



Anh khẽ hho một tiếng:



“Anh vừa đến Tô Thành, đang ở trước cửa nhà bà ngoại em.”



Đầu bên kia ngạc nhiên:



“Anh đến rồi!? Sao anh không nói với em một tiếng, bây giờ em cùng bà ngoại và cậu nh ỏ đang đi nghỉ dưỡng ở, tối nay không về nhà!"



Chu Mạnh Ngôn đứng trong gió lạnh:



“…”



Chương 41



Chiều nay, vốn dĩ Nguyễn Yên và mọi người không có ý định ra ngoài nhưng sau đó lại nhận được điện thoại từ một người bạn cũ của Trần Dung Dư, người đó làm bên ngành du lịch. Mời bọn họ đến tham quan khu nghỉ dưỡng Lĩnh Điền do người đó mở.



Vì vậy nên buổi chiều sau khi Trần Dung Dư nhận được tin nhắn, thấy ra ngoài chơi một chuyến vẫn hơn là ở nhà buồn chán nên anh đã quyết định đưa Nguyễn Yên và Cốc Viện xuất phát.



Làng du lịch Lĩnh Điền phát triển theo hướng sinh thái tự nhiên là chủ yếu, nơi này có kiến trúc vườn rau nông thôn, ao cá, còn có cả một rừng mận rộng lớn. Vì ở ngoại ô thành phố nên chất lượng không khí rất tốt, giống như một khu thiên nhiên, mặc dù là mùa đông nhưng lượng khách đến thăm vẫn không giảm. Ngược lại, do gần đến năm mới nên càng đông hơn.



Buổi chiều, ba người đi hái quả, ăn cơm ở nông trại. Tới buổi tối, vì cơ thể bà ngoại dễ mệt mỏi nên về nghỉ ngơi trước. Nguyễn Yên vẫn còn thích chơi nên không thể ở phòng, dứt khoát cùng Trần Dung Dư đến tiệc tối làng du lịch tổ chức ở ngoài trời.



Đối với Nguyễn Yên mà nói, chủ yếu là hưởng thụ bầu không khí, giải tỏa buồn chán.



Tiết mục đầu tiên của tiệc tối vừa kết thúc, Nguyễn Yên đang ngồi chơi đùa bên cạnh Ca Cao thì nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn.



Biết anh cũng tới Tô Thành, Nguyễn Yên thực sự ngạc nhiên, nhưng đêm nay bọn họ ở đây, giờ cũng không thể trở về biệt thự cổ được.



Trần Dung Dư nghe Nguyễn Yên bên cạnh đáp lại, liền đưa tay ra:



"Đưa điện thoại cho cậu.”



Nguyễn Yên đưa điện thoại ra, chợt nghe thấy Trần Dung Dư hỏi:



“Sao cậu lại đến Tô Thành?”



Không biết đầu bên kia nói gì đó, chỉ nghe thấy tiếng Trần Dung Dư cười, Nguyễn Yên ngây ngốc gãi đầu:



“Đúng là rất trùng hợp.”



Nguyễn Yên:?



Nói chuyện một hồi, Trần Dung Dư nói đợi lát nữa sẽ báo vị trí cho anh rồi sau đó tắt máy, trả lại điện thoại cho Nguyễn Yên.



Nguyễn Yên ngạc nhiên:



“Anh ấy tới đây à?”



“Ừ.”



Trần Dung Dư cụp mắt nhìn cô:



“Chu Mạnh Ngôn không thể đặt khách sạn nên chỉ có thể tìm đến chúng ta nhờ nương tựa.”



Nguyễn Yên:???



“Cậu nh ỏ đùa cháu.”



“Này, Yên Yên, cháu nói Chu Mạnh Ngôn đến Tô Thành để giải quyết công việc, đêm nay nếu không gặp cũng không sao, ở trong thành phố là được rồi. Cháu cảm thấy vì sao cậu ta lại khăng khăng đòi chạy đến một nơi thật xa?”



Anh thấp giọng nói.



Hai tay Nguyễn Yên đút trong chiếc áo khoác nhung, chiếc khăn lông cừu màu trắng bọc lấy khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn. Nghe vậy, cô ngây người chớp chớp mắt:



“Đúng vậy…”



Thật ra anh cũng không cần phiền phức tới đây như vậy. Hôm nay lúc bọn họ đến đây, mất hơn một giờ đó.



Bỗng nhiên Nguyễn Yên nghiêng đầu về phía Trần Dung Dư, nhanh trí nói:



“Cậu nh ỏ, Chu Mạnh Ngôn tới đây hẳn là để gặp cậu đúng không?”



Trần Dung Dư:



“…”





Thực sự không cần phải như vậy.



Chu Mạnh Ngôn tới để gặp anh? Vậy thì tình bạn này sẽ không chuyển sang màu tím.



Người đàn ông đến gần Nguyễn Yên, ngập ngừng hỏi:



“Sao không nghĩ đến lý do cậu ta tới đây là để gặp cháu?”



Nguyễn Yên sững sờ, vội vàng lắc đầu:



“Tuyệt đối không có khả năng đó đâu.”



“Vì sao?”



“Thì…” Thì là không thể đó? Sao Chu Mạnh Ngôn có thể đến gặp cô.



Trần Dung Dư thấy cô khẳng định như vậy, lông mày nhíu lại:



“Yên Yên, bây giờ quan hệ của cháu với Chu Mạnh Ngôn thế nào rồi?”



“Thì…kiểu quan hệ như lúc đầu.”



Cô mấp máy môi, giọng nói dần trở nên nhỏ đi:



“Hôn nhân hợp đồng.”



Trừ lợi ích riêng ra, giữa bọn họ không có một chút quan hệ dư thừa nào.



Trần Dung Dư nghe vậy, nhớ tới giọng điệu vừa rồi Chu Mạnh Ngôn vừa gọi, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện ý cười.



Anh xoa đầu cô:



“Không có gì, tốt lắm.”



Nguyễn Yên: Ý gì vậy??



Trần Dung Dư không nói gì nữa, chín giờ hơn, sau khi xem tiệc tối xong, nhóm du khách tản đi, hai người tản bộ đi về khách sạn.



Nguyễn Yên đang giữ Ca Cao, khi Ca Cao đeo yên dẫn đường cho người mù, nó sẽ vào trạng thái làm việc, thay vì chạy xung quanh sẽ đi trước Nguyễn Yên.



Trần Dung Dư nhìn nó nói:



“Ca Cao nghe lời thật, cháu mua khi nào vậy?”



“Chu Mạnh Ngôn mua đó.”



Cô mỉm cười:



“Nó ngoan lắm, bình thường lúc ra ngoài cháu đều mang theo nó.”



Hai người đi về phía trước, tới lối vào một khu chợ trên phố, Trần Dung Dư gõ vài chữ trên trang trò chuyện, sau đó cất điện thoại đi, lên tiếng:



“Yên Yên, cháu ở đây một lát nhé, cậu đi vệ sinh.”



“Ồ, vâng.”



Sau khi Trần Dung Dư rời đi, Nguyễn Yên đứng tại chỗ, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của hạt dẻ rang đường bày trôi nổi ở khu chợ phía trước khiến người ta thèm thuồng.



Chợ được xây dựng trên một cây cầu lớn bắc qua sông bên dưới, Nguyễn Yên đi đến con đường lát đá bên bờ sông yên tĩnh, nghe tiếng nước chảy róc rách, Ca Cao thấy cô dừng lại cũng dừng lại.



Nguyễn Yên ngồi xuống:





“Ca Cao, em có đói không?”



Cô lấy thức ăn cho chó mang theo, lấy ra một chút cho Ca Cao ăn, đôi khi chó làm việc mệt mỏi cũng cần được thưởng.



Cao Cao ăn thức ăn trong lòng bàn tay Nguyễn Yên, Nguyễn Yên chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Cô nhìn lại, thấy bóng dáng của người đàn ông đến gần cô, không nghĩ ngợi nhiều, quay đầu lại cười nói:



“Cậu nh ỏ, lát nữa chúng ta đi mua hạt dẻ rang đường đi? Cháu vừa ngửi thấy mùi, cháu rất muốn ăn…”



Sau khi cho chó ăn, cô đứng dậy, vỗ vỗ tay, đột nhiên sau lưng bất ngờ được choàng một chiếc áo khoác ấm áp.



“Sao mặc ít vậy?”



Giọng nói trầm thấp của Chu Mạnh Ngôn từ phía sau vang lên.



Nguyễn Yên sửng sốt, nhanh chóng xoay người, chợt gần sát lại Chu Mạnh Ngôn, cô ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc, ngẩn ngơ:



“Mạnh Ngôn…”



Thì ra là anh…



Người đàn ông khoác chiếc áo rộng thùng thình lên người cô, Nguyễn Yên có cảm giác như được anh ôm vào lòng, mặt nóng bừng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó để cho anh cài từng cúc áo.



Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn cô gái đã nhiều ngày không gặp, đôi môi đỏ mọng, trùng khớp với khuôn mặt chân thực không ngừng hiện lên trong đầu mấy ngày nay.



Cài cúc xong, anh nhìn cô, giọng anh có chút khàn:



“Còn lạnh không?”



Nguyễn Yên lắc đầu:



“Vậy anh thì sao?”



Anh chỉ nói:



“Đi thôi.”



Nguyễn Yên vừa khoác tay anh, chợt nghe giọng nói của Trần Dung Dư từ phía trước truyền đến:



“Yên Yên.”



“Ôi.”



Chu Mạnh Ngôn vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Dung Dư đi tới, sau đó nhìn vào mắt anh, khóe môi cong lên:



“Chạy tới đây vất vả quá.”



Chu Mạnh Ngôn đút tay vào túi, giọng nói lạnh nhạt:



“Tàm tạm.”



Trần Dung Dư: Cậu giả bộ cũng tốt thật.



Chu Mạnh Ngôn quen Trần Dung Dư từ khi còn học đại học ở nước ngoài, hai người là bạn cùng phòng, quen nhau đã hơn mười năm. Giờ phút này, hai người đàn ông gặp nhau, quả thực cũng chẳng cần ân cần hỏi han.



Trần Dung Dư nói:



“Chúng ta trở về thôi.”



Ba người đi về phía trước, Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên:





“Không phải muốn ăn hạt dẻ rang đường sao?”



“Đúng vậy, em muốn ăn.”



Trần Dung Dư nhíu mày:



“Mấy ngày nay cháu ăn nhiều đồ nóng lắm rồi, đêm nay cháu mà ăn thứ này, chắc chắn ngày mai sẽ bị đau họng.”



“Ồ…”



Nguyễn Yên buồn bực vùi nửa mặt vào trong khăn quàng cổ, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, bình tĩnh nói:



“Anh đi mua một chút, tối nay chưa ăn cơm.”



Ánh mắt Nguyễn Yên bỗng sáng ngời, khóe miệng mỉm cười.



Haha vậy thì không phải cô cũng có thể ăn rồi sao?



Trần Dung Dư thấy bọn họ trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau, khẽ hừ một tiếng.



Đi đến một cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, chủ quán nói đợi năm phút mới có nên Nguyễn Yên vào trong cửa hàng ngồi chờ trước.



Trần Dung Dư và Chu Mạnh Ngôn nổi bật đứng ở cửa.



Trần Dung Dư dựa vào cạnh cửa, châm một điếu thuốc, rồi sau đó liếc mắt nhìn Chu Mạnh Ngôn ở trước mặt, nhả khói thuốc ra, bỗng nhiên cười:



“Gọi cậu nh ỏ nghe đi?”



“…”



Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng liếc anh, nhìn về ngã tư đường phía đối diện.



“Nhìn không ra đó Chu Mạnh Ngôn, tôi coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại muốn làm cháu ngoại tôi.”



Khuôn mặt của người đàn ông bị trêu chọc tối sầm lại, trong lòng Trần Dung Dư thoải mái.



Nhờ Chu Mạnh Ngôn chăm sóc cháu gái giúp, thế mà lại chăm sóc cô đến mức đưa cô vào tận trang sau sổ hộ khẩu.



Lúc trước khi tin biết hai người kết hôn, Trần Dung Dư vừa ngạc nhiên vừa tức giận, trong lúc nhất thời không chấp nhận được. Ngay ngày hôm đó liền mua vé máy bay về nước, cãi nhau với Chu Mạnh Ngôn một trận, nói đây là trò cười. Nhưng sau khi hai người đi làm giấy đăng ký kết hôn, Nguyễn Yên cũng khăng khăng nói muốn kết hôn nên anh cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật.



Trần Dung Dư tính lúc trước Nguyễn Yên bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn, nên tạm thời anh sẽ đưa cô ra nước ngoài trước.



Là anh em tốt hơn mười năm với Chu Mạnh Ngôn nên anh đã hiểu bản chất con người cậu ấy nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện kết hôn này rất sơ sài. Cũng sợ người đàn ông này đối xử không tốt với Nguyễn Yên, đôi bên đều sẽ cảm thấy khó chịu.



Có điều xem ra bây giờ không còn nằm trong phạm vi như chuyện xưa mà anh đã đoán trước…



Sau khi hạt dẻ rang đường đã có, Chu Mạnh Ngôn mua một túi, đi vào trong cửa hàng mang cùng Nguyễn Yên ra, ba người đi dạo dọc theo ven đường. Cuối cùng Nguyễn Yên thêm một cốc trà chanh dây, tâm trạng bắt đầu vui vẻ mới định trở về.



Tới khách sạn, Trần Dung Dư dặn dò Nguyễn Yên vài câu rồi lên lầu. Chu Mạnh Ngôn đến quầy lễ tân đặt phòng mới.



Sau khi đặt phòng xong, anh cùng cô gái đi đến thang máy, Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện gì đó, nhỏ giọng:



“Thực ra em ở cùng phòng với bà ngoại, vậy giờ em…”



Có nên trở về phòng ngủ với bà ngoại hay…với Chu Mạnh Ngôn?



Người đàn ông nghe vậy nhìn cô hỏi ngược lại:



“Em thấy sao?”



Trong đầu Nguyễn Yên hiện lên một vài hình ảnh không nên nhìn, mặt ửng đỏ, sau đó cô bị anh túm vào thang máy, tay đặt lên nút điều khiển, trầm giọng nói:



“Ban đầu em ở đâu?”



“503.”



Anh nhấn tầng năm.



Thang máy hướng lên trên, Nguyễn Yên hoài nghi trong lòng, ý của anh có phải là không cho cô trở về nghỉ ngơi đúng không?



Đi ra thang máy, tới cửa phòng 503, anh lạnh nhạt cất lời:





“Đi vào lấy hành lý, anh ở bên ngoài chờ em.”



Nguyễn Yên: ???



Xem ra không thể nào trốn thoát được rồi qwq.



Nguyễn Yên đi vào gặp Cốc Viện giải thích. Biết Chu Mạnh Ngôn đến đây, Cốc Viện để cho Nguyễn Yên nhanh chóng đi cùng Chu Mạnh Ngôn:



“Cháu xem, hai cháu lâu ngày như vậy không gặp, chắc chắn Mạnh Ngôn nhớ cháu rồi.”



“…”



Nguyễn Yên cũng không nói được gì, xách vali đi ra ngoài.



Cuối cùng, cô và Chu Mạnh Ngôn tới phòng anh. Nguyễn Yên đi vào, cởi áo khoác, đầu tiên là sắp xếp cho Ca Cao, rồi sau đó mới đi đến phòng khách.



Nguyễn Yên ngồi trên sô pha, ánh mắt mơ hồ nhìn bàn uống nước trước mặt, sờ s0ạng vài lần, cuối cùng cũng tìm được túi hạt dẻ rang đường.



Haha đây mới là thứ quan trọng nhất.



Cô lấy một hạt ra, bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng, trong miệng đều là mùi vị ngọt ngào của hạt dẻ, Chu Mạnh Ngôn đi từ phòng ngủ tới thấy vậy, ngồi xuống cạnh cô, khẽ cất lời trêu ghẹo:



“Em còn nhớ ai chưa ăn tối không?”



Đầu óc Nguyễn Yên ngưng trệ một chút mới lập tức đưa túi ra, ấp úng nói:



“…Cho anh.”



Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nhếch lên:



“Đùa em thôi.”



“Ăn đi.”



Nguyễn Yên vẫn đặt túi ra giữa hai người:



“Vậy anh cũng ăn đi, anh không ăn tối thì phải ăn chút gì đó.”



“Trên máy bay ăn qua rồi.”



Cho nên…vừa rồi anh lừa Trần Dung Dư để cô được ăn hạt dẻ rang đường sao?



Đang suy nghĩ, trà chanh dây cô mua được đặt vào trong lòng:



“Ăn ít thôi, không sẽ nóng.”



“Vâng…”



Sao Nguyễn Yên lại có cảm giác vài ngày không gặp Chu Mạnh Ngôn, dường như anh có chút khác biệt.



Cô gái im lặng ăn một lát, hỏi anh:



“Ngày mai anh có việc không? Đêm nay đến đây có sợ muộn giờ không?”



Anh im lặng vài giây, khẽ đáp lại:



“Không sao, từ đây đến chỗ bàn chuyện hợp tác cũng gần.”



Nguyễn Yên gật đầu.



Chả trách vì sao anh lại vô duyên vô cớ tới đây, cậu nh ỏ lại còn nói linh tinh gì đó là vì đến gặp cô.



Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh trả lời tin nhắn điện thoại, một lát sau, cô ăn uống no say, hai tay dính đầy đường. Chu Mạnh Ngôn đặt điện thoại sang một bên, nói đưa cô đi rửa tay.



Đi vào phòng tắm, cô đứng trước bồn rửa mặt vặn vòi nước ra, rửa tay xong, quay lại đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, nhưng không nhìn rõ anh đang làm gì.



Cô hỏi:



“Sao vậy?”