Bàn tay của Y Sương bỗng cử động nắm lấy tấm chăn, trên vùng trán toát chút mồ hôi. Cô đang gặp điều gì đó trong một giấc mơ, và chính những điều trong mơ lại khiến cô chợt tỉnh giấc.
Đôi mắt mới vừa được mở ra vẫn còn lờ mờ với mọi thứ xung quanh, cô nhằm lại mắt một chút, rồi mới mở ra lần hai.
Đây là căn phòng của Hắc Lan, cô không mất quá nhiều thời gian để nhận ra. Trong lòng cảm thấy rất thắc mắc, vì tại sao mỗi lần cô bị ngất đi, khi tỉnh lại thì dường như đều là ở căn phòng này. Hắc Lan cố tình làm vậy là có dụng ý gì?
Cô ngồi dậy, vừa dở chăn ra đã thấy lạnh. Nhìn qua tấm kính cửa sổ là một màu đen, điều đó tức là trời vẫn chưa sáng.
Y Sương hạ mắt xuống.
Đến khi mặt trời lên cao, từ ô cửa kính ấy len lỏi vào những tia sáng. Hắc Lan đi về phòng, phong thái ung dung, mạnh mẽ, bước đi có phần nhanh chóng hơn bình thường.
Lúc bước vào bên trong căn phòng, sắc thái khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo, tầm nhìn hướng đến chiếc giường trống, gối và chăn được chải gọn gàng như chưa hề có ai vừa nằm ở trên ấy.
Đôi mắt của Hắc Lan lóe lên phẫn nộ, tuy không đến mức như muốn thiêu đốt ai đó, nhưng người tì nữ đang bưng khay đồ ăn đứng bên cạnh cảm thấy run nhẹ trong lòng, cô cảm giác từ ngài ấy tỏa ra một luồng khí đen tối, đến tia nắng của ánh mặt trời cũng có phần lùi lại ánh sáng của mình.
Hắc Lan chớp mắt, xoay chân, tà áo đen huyền phất lên. Hắn bước ra khỏi phòng, đùng đùng như muốn tìm ai đó hỏi tội.
Người tì nữ hạ mắt xuống khay, nhìn những món thức ăn đều rất bổ dưỡng, sau đó cô cũng ra khỏi phòng.
Khi trời vẫn chưa sáng, Y Sương đã bỏ đi. Cô ấy đi đâu Hắc Lan không biết, vì hắn không cho người canh giữ, cũng không nghĩ rằng cô ấy lại tỉnh vào lúc mặt trời còn chưa mọc. Có điều, đây là tòa lâu đài của hắn, nhất cử nhất động của một tì nữ hắn đều có thể nắm bắt được, kể cả ai đó có muốn trốn ra khỏi tòa lâu đài này, thì hắn cũng có thể bắt lại được.
Hắc Hồng cầm ly nước, cậu vừa mới uống được một ngụm chưa kịp nuốt đã phun ra.
“Cô!”
Y Sương thì không có chút gì là ngạc nhiên, bình thản nói: “Chào cậu Hắc Hồng chủ!”
“Cậu đã ăn gì chưa?”
Hắc Hồng nâng cánh tay lau lên miệng những giọt nước đọng lại.
“Chẳng phải anh của ta đã đưa cô đi rồi ư? Sao còn quay lại đây?”
Y Sương hơi hạ mắt xuống: “Ngài ấy đưa ta đi, nhưng cũng đâu có nói là ta đừng quay lại đây”
“Ngươi có đợi nghe ta nói chưa?”
Giọng nói đó vang lên Hắc Hồng liền dời tầm mắt lách qua người của Y Sương, và Y Sương cũng chợt quay ra sau.
Một bóng đen di chuyển rất nhanh đến trước mắt họ, thoáng cái họ đã nhìn thấy Hắc Lan.
“Dạo này anh có vẻ rất thích đến đây.” Hắc Hồng bất bình thốt lên thì anh trai đã lừ mắt.
Cậu mím nhẹ môi rồi bỏ đi.
Hắc Lan nhìn thẳng Y Sương, vẫn chưa nói thêm gì. Cô lại cụp mắt xuống chẳng muốn đối diện.
“Chào ngài Hắc Lan chủ!”
Hắc Lan kéo khóe miệng: “Chào ta rồi thì sao?”
“Nơi này không được sạch sẽ, không thích hợp để chào đón Hắc chủ. Ta nghĩ ta nên sớm đi dọn dẹp, ta xin phép!”
Cô muốn bỏ đi nhưng đương nhiên là Hắc Lan không cho. Hắn nắm cánh tay cô kéo lại.
Y Sương nhíu mày.
Hắc Lan nói: “Đi theo ta!”
Hắn muốn kéo cô đi thì bị cô phóng lửa đốt cánh tay áo. Kiếm Chiến liền bay ra lao tới Y Sương và Hắc Lan đã kịp thời khống chế nó.
Hắn tức giận ập đến nắm cánh tay của cô tưởng chừng như có thể bẻ gãy: “Tại sao cứ thích chống đối ta? Nói đi, tại sao cứ thích chống đối?”
Hắc Lan quát lớn vào mặt Y Sương. Đây là lần đầu tiên cô bị chàng quát lớn như thế. Trước đây, dù chàng có tức giận với cô thì cũng không như vậy.
Y Sương ngân ngấn lệ, cô nhìn thẳng vào lửa giận trong mắt của Hắc Lan, mở miệng nói rằng: “Ta không chống đối. Ta đang làm theo lệnh của ngài. Chẳng phải muốn ta đến đây sao? Ta đã đến. Muốn ta thuần hóa thần thú, ta đã thử. Thậm chí ngay cả mạng của ta cũng đã phải mang ra. Nhưng ngài thì đang làm gì vậy?”
Đôi mắt cô nhẹ đảo, lệ ngấn nhiều hơn: “Tại sao lại đưa ta về căn phòng của ngài, tại sao muốn ta phải theo ngài mà không tiếp tục ném ta ở đây? Ngài làm ta không hiểu, ta thật sự không hiểu phải làm theo mệnh lệnh nào, vì ngài quá tùy hứng.”
Hắc Lan rõ đang nóng giận nghe mấy lời này lại nguôi đi đôi chút: “Chỉ cần trả lời ta một câu thôi.”
“Ngươi... “ “ Hắn nhìn cô sâu hơn.
“Nghe hay không nghe lời ta?”
Y Sương yên lặng có vẻ cô đang suy nghĩ.
“Không khó để ngươi trả lời chứ?”
Y Sương lắc đầu, cô nói: “Ta nghe ngài!”
Sau đó cô nói thêm: “Nếu điều đó có lý.
Hắc Lan giãn đi sự bực tức trong cặp mắt hắn, bàn tay đang bóp chặt cánh tay cô đã thả ra.
“Ta chẳng khi nào là vô lý”
Hắn xoay người lại. Y Sương ở sau lưng thật chỉ muốn cười.
“Nếu ngươi đã muốn ở đây thì cứ ở đây đi.”
Y Sương nhận được câu này xong thì ngài ấy đã bỏ đi. Cô thở ra, mày vẫn còn nhíu vì cánh tay của cô rất đau rồi.
“Ức hiếp người quá đáng! Chàng là kẻ vô lý nhất tòa lâu đài đó. Mà không... là
cả vùng đất X này mới đúng?”