Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 40: Đã có thể hiểu (40)




Phải rất vất vả Y Sương mới có thể thay đổi được diện mạo bên ngoài khu cung điện cũ. Lúc nhìn lại bầu trời đã chạng vạng tối. Như thế cũng có nghĩa là kể từ lúc bắt đầu dọn dẹp cho đến hiện tại, cô vẫn chưa ăn gì.

Sờ lên cái bụng đã đói đến cồn cào, không ngờ cô lại say sưa làm việc đến mức quên đi cơ thể của mình.

Y Sương ngồi bệt xuống đất, cảm thấy đầu choáng váng.

Lúc ấy cô nhìn thấy Hỏa Thiên cùng binh lính đi vào cung điện, họ mang đến năm chiếc lồng sắt đang nhốt bên trong năm con thần thú to lớn.

Cô mơ hồ chưa hiểu được hắn đang muốn làm gì, đến khi hắn nói ra lý do lại khiến cô rất kinh ngạc, hay nói thật ra là cô cảm thấy bất bình.

"Khi ta đi chữa cho thần thú hắc mã, nếu chữa được nói rằng sẽ tha cho ta. Nhưng sau khi ta đã làm được, thì lại giam lỏng ta tại khu cung điện cũ này. Bây giờ, lại bảo ta phải thuần hóa thần thú cho Hắc tộc thì mới tha mạng u?"

"Ngươi hỏi ngài ấy là đang muốn tha, hay là đang muốn nghĩ ra trăm phương ngàn cách để dày vò ta vậy?"

Hỏa Thiên hạ thấp tầm mắt, bản thân hắn cũng cảm thấy Hắc chủ làm vậy là hơi quá đáng. Nếu đã không xử chết và muốn tha mạng, thì tại sao lại còn bắt ép cô ta thuần hóa thần thú? Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

"Ngươi có nói với ta cũng vô ích, ta cũng không thể giúp ngươi chất vấn lại Hắc chủ."

Y Sương nhạt nhẽo cười. Hỏa Thiên hoang mang trước nụ cười chẳng rõ có hàm ý gì. Hắn chỉ thấy trong đôi mắt

Y Sương trông giống như đang muốn rơi lệ, mà lại chẳng thể rơi được. Sau đó hắn vội vàng chạy đến, liền ngồi xổm xuống đỡ lấy Y Sương.

Cả ngày vất vả dọn dẹp, linh lực tiêu hao, sức lực của cô ấy đã cạn kiệt.

"Ngươi đang làm gì đấy?"



Hóa Thiên quay lại, ngạc nhiên.

Hắc Lan bước tới, mắt hạ xuống nhìn Y Sương: "Ngươi còn nói cô ta rất siêng năng đây sao?"

Hỏa Thiên vội giải thích: "Cô ta thật sự siêng năng dọn dẹp, cả ngày đã rất mệt mỏi rồi thưa Hắc chủ."

Ánh mắt Hắc Lan chiếu tia không vui lên Hỏa Thiên: "Từ khi nào mà ngươi lại rất quan tâm đến kẻ phản bội này?"

"Tránh ra!" Hắc Lan ra lệnh.

Hỏa Thiên đành phải buông Y Sương ra, đặt cô nằm xuống đất, rồi tránh sang một bên.

"Ta muốn ngay bây giờ cô ta phải bắt đầu thuần hóa thần thú."

Hắc Lan truyền thần lực cho Y Sương khiến cô ấy phải tỉnh lại. Hỏa Thiên quan ngại e rằng tì nữ này sẽ chống đỡ không nối.

Một lúc sau, Y Sương cũng đã tỉnh lại. Bên cạnh cô lúc này chẳng có một ai cả, riêng năm chiếc lồng thì vẫn ở đây.

Cô ngồi dậy còn chưa kịp thích ứng với cơ thể vừa mới tỉnh, thì hai chiếc lồng của thần thú đột nhiên bị mở ra.

Chúng xông ra ngoài lao đến tấn công, nhìn cô như đang nhìn một kẻ địch.

Y Sương vội vã né đi, nhưng bị một trong hai con thần thú làm bị thương cánh tay bên phải. Tay áo của cô liền rướm máu.

Hai con ấy là con nhím có lớp lông sắc nhọn và hươu hắc bạch (nửa thân bên trái màu trắng và nửa thân bên phải màu đen). Chúng không được xếp là ác thú, nhưng muốn chúng nghe lời phải có sự huấn luyện đặc biệt, nếu không chúng cũng sẽ tấn công, và giết chết những ai mà chúng nhận định là mối đe dọa.

Cô lùi ra sau, hai tay vận dụng linh lực lửa để phản công lại hai con thần thú này.



Hắc Lan đứng núp ở một góc quan sát Y Sương. Hỏa Thiên nhìn qua Hắc Lan rồi chuyển mắt đến cục diện phía trước.

Hắc Hồng đã nhìn thấy trong khu cung điện cũ có thần thú. Nhưng cậu không ra giúp nữ tì kia được, bởi vì anh

Hắc Lan đang túm lấy cổ áo của cậu.

"Đứng yên cho ta, không được manh động!"

Phía trước, hai thần thú liên tục lao đến Y Sương. Cô có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi, chúng quá mạnh. Chưa dừng lại ở việc các thần thú này rất mạnh mẽ, cô lại còn phát hiện thấy tà khí ấy. Chính là loại tà khí đã bám lên hắc mã và Hỏa Thiên, vì thế càng khiến chúng điên cuồng tấn công.

Chỉ có mỗi Y Sương là có thể nhìn thấy được tà khí, bởi cô có sức mạnh của Minh tộc.

"Tinh linh, tinh linh ta cần các ngươi giúp đỡ!"

Y Sương hai tay đan vào nhau linh lực hội tụ, cô phóng lửa thật mạnh đến hai thần thú kia. Thế nhưng thần thú cũng xông đến phóng linh lực của chúng đến cô.

Hai luồng linh lực từ hai phía lao vào nhau, Y Sương gắng sức chống đỡ. Lúc đó tinh linh cũng đã xuất hiện. Mặc dù vậy, các tinh linh hiện ra không nhiều, nên cũng không thể giúp cô khống chế được thần thú. Ma tính của chúng tỏả ra rất nhiều, chúng điên đảo tấn công liều chết.

Tinh linh ánh sáng rơi xuống đất, linh lực của Y Sương bị đánh bại, cô học ra máu.

Hắc Lan nâng mắt lên, hắn buông Hắc Hồng rồi lập tức bay đến phóng thần lực đến thần thú.

Sức mạnh của Hắc Lan đánh ra mạnh gấp mười lần linh lực mà Y sương đã dùng. Hai con thần thú kia liền bị đánh văng ra xa, nằm quằn quại dưới đất.

Hắc Lan nâng nửa người Y Sương lên, ngón tay vẹt đi vết máu trên miệng của cô. Có lẽ hắn đã hiểu cô ấy không thể điều khiển được sức mạnh của Minh tộc, vì lúc ở dưới vực sâu tinh linh mà Y Sương từng gọi đến không thưa thớt như thế.