Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 35: Đã có thể hiểu (35)




Roi đã thú của Hắc Lan quất một phát hướng đến hắc mã, nhưng đã bị Y Sương cản lấy.

Cô ấy bay đến chắn trước hắc mã và dùng sức mạnh của mình để chống lại đòn đánh của Hắc Lan. Cô đã vận dụng toàn bộ năng lực của mình trong lúc ấy, nhờ vậy mà cô cũng đã gọi được các tinh linh đến.

Hắc mã suýt chút nữa lại đạp vào lưng của Y Sương, may mắn cho cô là lúc đó Hắc Lan đã phóng dây thần kéo cô về. Hắn vòng tay ôm vào eo của cô, kéo cô áp sát vào thân người của mình. Đôi mắt cô và hắn chạm vào nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại ghi dấu ấn khó phai.

Các tinh linh xuất hiện giúp Y Sương hút hết tà khí đang bao quanh hắc mã, nhờ đó đã làm dịu được cơn thịnh nộ của nó, tâm tính cũng dần ổn định trở lại.

Hắc Lan buông Y Sương ra, hắn quan sát các tinh linh và thầm nghĩ: "Cô ta lại sử dụng sức mạnh của Minh tộc?"

Hắn biết sức mạnh của Y Sương rất diệu kỳ, và có nhiều điều bí ẩn. Nếu cô ấy thật sự có thể phát huy sức mạnh ở mức cao nhất của mình, thì không biết sẽ làm được những gì?

"Hắc mã bị trúng tà khí, ngài nuôi nhốt thần thú của mình như thế nào lại để nó dính phải loại khí độc hại ấy?"

Y Sương hỏi nhưng Hắc Lan lại chưa trả lời cô ngay vì đang bận suy nghĩ.

"Hắc chủ!"

Khi cô ấy gọi thì hắn mới chợt chú ý.

"Vừa rồi ta nói gì ngài có nghe thấy không?"

"Ngươi đang mỉa mai tai của ta có vấn đề sao?"

Cô ngạc nhiên: "Ta chưa hề nói như thế, ngài đừng vu oan cho ta."

"Ngài xem bây giờ hắc mã đã bình thường trở lại rồi, cũng có nghĩa là ta đã chữa lành cho nó. Như vậy cũng tức là tội của ta đã được tha."

Hắc Lan thở ra, mắt chậm rãi chớp: "Thế thì sao?"

Cô từ ngạc nhiên lại chuyển sang ngỡ ngàng: "Thế thì sao ư?"



Hắn cười nhếch một cái thật nhẹ rồi bỏ đi. Y Sương chạy theo sau, cô chạy lên vượt hắn một chút thì nhìn vào mặt hắn chằm chằm. Hắn cũng chả có nói gì cứ vậy mà bước đi. Cô chau mày rồi lại tiếp tục chạy theo.

"Ngài cho ta ra khỏi cung điện nhé!"

"Ta nói rồi chuyện đó không được."

"Thế thì ngài sẽ cho ta đi đâu? Đừng bảo..."

Cô nói câu này Hắc Lan đột nhiên đứng lại, quay sang nhìn cô: "Đừng bảo gì?"

Y Sương ngại ngùng hạ mắt xuống: "Đừng bảo ta mỗi tối lại phải đến."

Cô hạ mắt cũng có vẻ lâu, nói cũng đã xong một lúc nhưng lại không nghe thấy phản hồi nào từ Hắc Lan. Thấy có gì đó lạ nên cô nâng mắt lên.

Hắc Lan vẫn đứng đó nhìn cô, nhưng sắc mặt hắn như đám mây đen, lại là cái ánh mắt ma mị và rùng rợn đó, có lẽ cô đã làm hắn giận lên rồi.

Hắn mang tia hỏa trong đôi mắt chiếu chằm chằm đến cô rồi quay lưng bỏ đi chả nói gì cả.

Y Sương nhíu mày, sau đó cô cũng chạy theo. Tuy bản thân biết đối phương đang tức giận nhưng cô vẫn cất giọng để hỏi: "Ngài giận ta?"

Hắc Lan vẫn lười mở miệng, hắn bước đi rất nhanh còn cô phải chạy theo sau.

Khi đến cổng ra khỏi khu vực của thần thú Hắc Lan mới dừng lại, nói: "Ngươi từng có ý đồ giết chủ, nên ta không thể để ngươi quay lại phục vụ cho khu cung điện của ta. Hiện tại ta sẽ cho ngươi sang khu cung điện cũ, hãy làm việc chăm chỉ ở đó để hối cải về những tội lỗi mà ngươi đã gây ra đi."

Y Sương thầm nghĩ: "Khu cung điện cũ liệu có phải là nơi ở của Hắc Hồng đang sinh sống không?"

Cô có ý định muốn mở miệng hỏi thì chợt mím môi lại. Ánh sáng đang chiếu xuống nơi cô đứng chợt yếu ớt đi.

Bóng của một nữ nhân xinh đẹp phủ dưới chân cô: "Nàng ta... thật sự là?"

Đó hoàn toàn là một sự kinh ngạc đối với Y Sương, vì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nhìn thấy một Ưng Ái Linh đang đứng trước mặt của mình.



Hắc Lan cau mày, hỏi: "Tại sao nàng đến đây, nàng theo dõi ta?"

Ứng Ái Linh hạ giọng, rót vào chút tủi thân: "Ta chỉ lo có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với chàng mới đi theo, nhưng chàng lại nói với ta như thế, chàng lại hoài nghi ta?"

Từng động tác cử chỉ của vị phu nhân này thật không giống với người trước đây Y Sương đã từng gặp. Ứng nữ chủ của quá khứ, nàng ấy rất căm hận Hắc Lan, cô vẫn còn nhớ nàng ấy từng nói: "Ta căm hận ngươi đến tận xương, tận tủy, từng miếng da, miếng thịt trên người ta đều căm hận ngươi."

Thế mà bây giờ, thật không ngờ nàng ấy lại đang nũng nịu với người mà nàng đã từng căm hận đến vậy.

Hắc Lan bước chân đi lên vài bước lại gần phu nhân, đưa bàn tay cưng nựng lên gò má của nàng: "Ta xin lỗi, tánh ta hay đa nghi, cũng là thói quen thôi! Nàng đừng giận!"

Ứng Ái Linh quay mặt đi, giận dỗi: "Chàng đa nghi cả với ta ư?"

Hắc Lan cười: "Sau này không đa nghi với nàng nữa được rồi chứ?"

"Ta không tin!"

"Vậy ta phải làm sao thì nàng mới chịu tin?"

"Chàng tự nghĩ đi!"

Nàng ta dỗi hờn bỏ đi, Hắc Lan liền đuổi theo sau dỗ dành.

Từng cử chỉ mà hắn đối đãi với phu nhân đều phơi bày trước đôi mắt của Y Sương.

"Nàng ấy là người mà chàng yêu thương nhất!"

Cô hiểu rõ điều này vì chính cô đã từng nhìn thấy chàng rơi nước mắt khi Ứng nữ chủ qua đời. Cho nên, khi nàng ấy còn sống và quay trở lại chàng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng còn cô... thì lại rất tủi thân.

Y Sương đứng ở xa lặng lẽ nhìn hai người bọn họ. Lúc đó Hắc Lan bỗng ngoảnh lại nhìn cô.

Khi ấy tim cô chợt thắt, cô không né đi ánh mắt đó của chàng, cũng không hiểu tại sao chàng ngoảnh lại nhìn mình. Phía trước của Hắc Lan là phu nhân nhưng phía sau của Hắc Lan cũng là một vị phu nhân, mà Hắc Lan thì lại không nhận ra Y Sương, không nhận ra rằng thân phận thật sự của cô là nữ nhân của Y tộc, và cô mới là vị phu nhân thật sự của hắn, người đang đi cạnh hắn chỉ là do Ma tộc giả hình.