Lưu Ly nắm chặt hai tay vào nhau, tâm trạng hồi hộp. Đối diện cô là một cánh cửa phòng, bên trong là Ưng Ái Linh. Cô chỉ được phép đứng ở bên ngoài thưa chuyện. Có lẽ nhiều tì nữ nghĩ rằng cô thường xuyên được diện kiến Ưng nữ chủ, nhưng sự thật lại không hề như thế, cô rất ít lần được gặp trực diện. Ưng nữ chủ thường sẽ không ra ngoài vào ban ngày, chỉ có ban đêm là cho phép các nữ tì vào trong phòng phục vụ chuyện cá nhân.
Nếu ban ngày nàng ta có muốn đi đâu đó, thì phải có người theo cầm một chiếc ô, che đi ánh nắng mọi lúc, mọi nơi, nếu có nhỡ may để một tia nắng hắt vào người Ưng nữ chủ, nàng ta sẽ không tha mạng cho nữ tì đó.
"Bảo ta phải đi gặp Hắc Lan chủ cầu xin cho một nữ tì thấp hèn, đầu óc nhà ngươi có đang được tỉnh táo không?"
Giọng của Ưng Ái Linh kiêu hãnh vang lên chậm rãi không vội vàng.
Lưu Ly hít vào hơi thở sâu, giữ tâm trạng bình tĩnh suy nghĩ cho khôn khéo khi thưa chuyện với người nữ chủ này:
"Chúng tì nữ biết rằng xưa nay người rất nhân hậu, tấm lòng của người cũng đẹp như chính nét đẹp của người vậy. Vì thế cho nên, chúng nô tì mới dám lấy tự tin nhờ người giúp đỡ cho nữ tì Đan Y. Cô ấy nếu được một nữ chủ tốt bụng như người cứu giúp sẽ thật cảm kích, nguyện vì người làm bất kỳ chuyện gì để báo đáp ơn huệ."
Ứng Ái Linh nghe xong có vẻ đã ưng lòng, liền nói: "Nguyện vì ta mà chuyện gì cũng làm được thật không?"
"Mạng sống quý giá, nếu giữ được mạng thì nô tì tin Đan Y sẽ đồng ý chung thành với người, xem người như cha mẹ thứ hai."
Bên trong yên lặng một lúc, Lưu Ly sợ rằng Ứng nữ chủ sẽ không nhận lời giúp đỡ. Cô quan ngại, thở nhẹ ra.
Chỉ là nào ngờ Ứng Ái Linh lại bỗng dưng nói lên câu: "Ta đồng ý giúp cô ta cầu xin với Hắc Lan chủ."
Lưu Ly vui mừng liền nở nụ cười nhưng nàng ta lại bỗng nói rằng: "Nhưng ta có một điều kiện, nếu điều kiện này được thực hiện thì nữ tì đó sẽ được cứu."
Bên cung điện của Hắc Lan, Bình Bình nhận được một lá thư mật. Cô nhanh chóng tìm nơi kín đáo để mở thư ra xem. Đây là thư được gửi đến từ bên khu cung điện của Ưng nữ chủ, và người viết thư chính là Lưu Ly.
Trong thư viết không dài, chỉ có vài câu ngắn gọn: "Đan Y phải lấy được hồn ngọc rồng, giao nó cho Ứng nữ chủ nàng ta mới đồng ý cầu xin."
"Hồn ngọc rồng, hồn ngọc rồng là gì?" Bình Bình không hiểu, hoang mang lẩm bẩm.
Cô đọc tiếp: "Cần phải vận dụng linh lực và đọc thần chú, khi vào được ảo cảnh sẽ gặp được rồng trong đó. Chúng canh giữ ngọc trong ảo cảnh, nếu lấy được ngọc sẽ thu được linh hồn của rồng."
Cuối lá thư là một hình vẽ với hình thù kỳ lạ, cảm giác như nó có ma khí. Bình Bình đoán hình vẽ này không phải do Lưu Ly tự vẽ lên mà nó là của Ứng nữ chủ dùng thuật điểm vào.
Bình Bình quyết định phải giao bức thư này cho Y Sương trước khi đêm nay cô ấy sẽ bị đem đi lóc thịt. Nhưng cô
lại lo rằng Đan Y sẽ gặp vấn đề gì đó với ảo cảnh này: "Nếu không thoát ra được ảo cảnh thì sao? Cô ấy có gặp nguy hiểm gì không?"
"Bây giờ không vào ảo cảnh thì phải chết. Lóc thịt nuôi thần thú là loại cực hình rất tàn độc, Đan Y sẽ chịu không nổi."
"Liều, liều vậy!"
"Đan Y nhất định phải thử thôi."
Hỏa Thiên đi cùng Hắc Lan đến khu vực tập huấn của binh lính. Hắn cứ có gì đó muốn nói mà lại ngại chưa dám nói ra.
Hắc Lan quay người bước đi thì đụng phải dáng vẻ không được tập trung của Hỏa Thiên, tên thuộc hạ này hôm nay rõ có cái gì đó rất lạ.
"Ngươi ốm sao?"
"Thuộc hạ vẫn khỏe mạnh thưa Hắc chủ."
Hắn nuốt nước bọt, rồi né sang một bên cho Hắc Lan đi.
Đến khi đi thăm thần thú hắc mã là một giống ngựa thiên của Hắc Lan, Hỏa Thiên nhận thấy tâm trạng của ngài ấy có sự dễ chịu hơn thì mới nói: "Hắc chủ, ngài... thật sự muốn lóc thịt của ả tì nữ đó sao?"
Hắc Lan đang vuốt ve con ngựa thì chợt dừng tay, từ từ trượt bàn tay xuống khỏi đầu của hắc mã, tầm mắt di dời sự chú ý sang Hỏa Thiên.
"Hôm nay, ta đã cảm thấy nhà ngươi có điều gì đó rất lạ. Và đến khi ngươi hỏi ta câu này, ta lại càng thấy ngươi còn kỳ lạ hơn."
"Không lẽ ngươi muốn thử ăn một miếng thịt của nữ tội nhân đó?"
Hỏa Thiên ngỡ ngàng thốt lên: "Không phải thưa Hắc chủ, ý thuộc hạ là..."
Hắc Lan thản nhiên cười, hắn lại chăm chú vào hắc mã của mình: "Ngươi căng thẳng quá lại chẳng giống với tính cách của ngươi chút nào."
Hỏa Thiên cũng chả hiểu nổi chính hắn đang bị làm sao, huống hồ là người khác.
"Hắc chủ, hay là ngài cứ giết cô ta chết rồi ném xác cho thần thú ăn. Chứ người đang còn sống mà lóc thịt, thì tàn... "
Hắc Lan siết răng, đôi mắt toát lên nộ khí.
Hỏa Thiên biết mình lỡ miệng nên không dám nói ra cái từ cuối cùng, hắn cảm giác như muốn nuốt lại mà nuốt không kịp.
"Phải sống không bằng chết, ta cần điều đó chứ không phải là cần một từ giết như ngươi nói."