Trên đường quay trở lại cung điện của, Hắc Lan cảm nhận được có thứ gì đó vừa lướt ngang qua tầm mắt của mình. Hắn dừng chân, mắt liếc sang phải, bàn tay lập tức túm lấy đôi tai dài trắng trẻo của một con thỏ bạch.
Ở Hắc tộc nếu như xuất hiện một loài vật không có linh lực như thế này, thì sẽ nhanh chóng bị giết chết, hoặc là trở thành một miếng mổi ngon cho thần thú.
Hắc Lan lại có vẻ chần chừ chưa muốn ra tay, nhìn chằm chằm vào con thỏ này.
Hắn nhận ra đây là vật nuôi của nữ nhân họ tộc Y. Nàng ta cũng chính là người vợ đầu tiên được hắn cưới về một cách rất long trọng, chỉ thua kém Ưng phu nhân vài phần về sự hoành tráng của hôn lễ.
Y phu nhân đó của hắn đã mất được một thời gian, vậy mà vật nuôi của nàng ta vẫn còn vẫn quanh ở đây. Khi nghĩ đến vị phu nhân này, trong đồi mắt kinh diễm của Hắc Lan lại không chứa đựng sự chán ghét, vì suy cho cùng nàng ấy cũng chẳng có làm gì sai với hắn.
"Ngươi muốn tìm nàng ta ở nơi này sao?"
Con thỏ ban đầu vùng vẫy đôi chân, nhưng sau đó thì hoàn toàn yên ắng. Có lẽ nó biết nó sắp tiêu đời rồi nên chỉ đành phó thác cho số phận.
Hắc Lan thích thú miệng thoáng hiện nụ cười, nhưng đột nhiên con thỏ này biến mất trong bàn tay của hắn. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Ứng Ái Linh, cô ta với nét vui vẻ trên khuôn mặt, ôm con thỏ trong tay.
Hắc Lan cứ nghĩ là nàng ấy cũng thích nuôi loài động vật này giống như cố phu nhân, không ngờ chỉ một nhịp nàng ta đã bóp chết con thỏ bởi những ngón tay dài thon gầy.
Hắc Lan cau mày, ánh mắt dán vào con thỏ đã chết. Y phu nhân từng rất quý nó, đến hắn còn chưa động tay mà nàng ấy...
Ứng Ái Linh vẫn giữ nét tươi cười, đi đến trước mặt của Hắc Lan: "'Sao chàng biết hồm nay ta muốn ăn thịt thỏ?
Có phải phu quân đọc được tâm tư của ta không?"
Đôi mắt của Hắc Lan không giống như mọi khi, không tỏ ra yêu chiều nàng ta, hắn đang tỏả ra một luồng khí khó chịu. Tuy nhiên, Ưng Ái Linh này cứ ngọt ngào, tỏ ra rất ngây thơ.
Hắc Lan cũng không thể chỉ vì chút hoài niệm về chuyện xưa lại trách phạt nàng ấy, cũng chỉ là một con thỏ thôi mà, đến tính mạng của Y phu nhân hắn còn dùng để cứu Ưng Ái Linh, thì một con thỏ kia có đáng là gì?
Trên khuôn miệng của Hắc Lan dần lan tỏa nụ cười, hắn nắm tay nàng ta nói: "Nếu nàng thích, ngày nào cũng sẽ có thỏ cho nàng ăn."
Ứng Ái Linh thêm cười rạng rỡ, ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng tại sao nàng đi ra ngoài lúc nào cũng phải cần người che ô? Nàng sợ ánh sáng sao?"
Nàng ta hơi thu lại sự tươi cười sau đó giải thích: "Sức khỏe của ta không giống lúc trước, bây giờ chỉ cần chút tia nắng cũng có thể khiến ta chóng mặt."
Hắc Lan chớp mắt, xoa má nàng rồi nói: "Là ta không tốt, để nàng phải chịu khổ!"
Sau đó Hắc Lan phất tay truyền thần lực vào chiếc ô màu đen, luồng khí bao phủ bên trong ô ngăn cảng mọi ánh sáng lọt vào.
Ứng Ái Linh ôm lấy Hắc Lan, liên tục bày tỏ vui sướng.
Ban đềm.
Tại khu nhà lao.
Nguyệt Minh đầu gục xuống, mái tóc dài che phủ hết khuôn mặt, hai tay dang hai bên với các sợi xiềng xích đang siết chặt.
"Không ngờ, từng là một vị Nguyệt chủ cao cao tại thượng ở tòa lâu đài này, nay lại sa cơ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ."
Nghe giọng nói sặc mùi mỉa mai, đôi mắt của Nguyệt Minh mở ra. Bà từ từ ngầng đầu lên, tóc cũng xua ra bớt mới để thấy được một phần khuôn mặt.
"Ngươi là ai?"
Người Nguyệt Minh hỏi đang đưa tấm lưng về phía bà ta, lúc ấy mới xoay người quay lại.
"Sao có thể là ngươi?"
Ứng Ái Linh chợt cười, giọng trêu chọc nói: "Sao lại không thể là ta chứ?"
Nguyệt Minh rất kinh ngạc, tự hỏi liệu bà ta có đang nhìn thấy một hồn phách của Ưng nữ chủ hay không?
"Ngươi là một oán hồn ư?"
Nàng ta giãn môi, đi lại gần và nhìn sát vào đôi mắt của Nguyệt Minh: "Ta không phải là một oán hồn, nhưng... ta có thể gọi chúng đến để tiếp đãi phu nhân."
Giọng điệu này và loại tà thuật này vốn không thuộc về Ứng tộc. Nguyệt Minh đã liền nhận ra điều bất thường từ ánh mắt và nụ cười: "Ngươi... không phải Ứng Ái Linh. Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng ta đến đây là để yêu cầu ngươi phải rút lại Kim thuật trong bàn tay của Hắc Lan."
"Hừm, dù hắn có quỳ dưới chân ta, dập đầu cầu xin thì cũng đừng hòng ta sẽ thu lại thuật."
Ứng Ái Linh nâng hàng mày, đắc ý thốt lên một tiếng: "Ô!"
"Có thể là đúng như nhà người nói. Nhưng sẽ đúng với ai chứ không phải với ta. Có ta ở đây, ngươi không thể không tuân theo."
Đôi mắt của Nguyệt Minh vẫn tràn đầy sự xem thường. Bà muốn xem Ứng Ái Linh có thể làm gì? Tuy nhiên, bà chợt kinh hãi khi thấy nàng ta há miệng, để lộ ra hai răng nanh sắc nhọn, mắt ửng đỏ và phát sáng hơn cả loài dơi mắt đỏ thường thấy.
"Ngươi là ma tộc?"
"Người đâu, ở đây có..." Nguyệt Minh chỉ vừa mới gào lên đã bị ma vương này đem răng nanh cắn vào cổ, liên tục
hut mau.
Máu của Nguyệt Minh có chứa linh lực mạnh, rất bồi bổ khí huyết cho Ma tộc. Vì thế Ma chủ này dĩ nhiên là đã hít được hương thơm quyến rũ, tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Nguyệt Minh bị hút đến thần sắc hao hụt rất nhiều, người liền trông như một bà già đã ở tuổi 90.
Ma chủ khi hút xong thì dùng thuật thôi miên chiếu vào trong đôi mắt lờ đờ của bà ấy, ra lệnh: "Thu lại Kim thuật cho ta!"
"Vâng thưa chủ nhân!"