Cả một đêm dài trôi qua, Y Sương đã không ngủ.
Sáng hôm sau.
Các tì nữ lại tất bật chuẩn bị công việc cho một ngày mới. Lưu Ly hôm nay được sắp xếp quay lại khu cung điện trước đây của Nguyệt Minh, và bây giờ đã đổi thành khu sinh sống của Ứng nữ chủ. Bên đó khi Nguyệt Minh bị bắt thì các tì nữ hầu hết chuyển qua bên cung điện của Hắc Lan, nơi ấy dường như bị phong tỏa, cấm ai ra vào ngoài một vài tì nữ được phân công thi thoảng sẽ đến dọn dẹp.
Hiện tại khu cung điện ấy đã được khởi sắc khi có sự quay lại của vị phu nhân danh giá Ưng Ái Linh. Tuy nhiên, lúc Lưu Ly trở về để phục vụ thì cô lại có cảm giác lạ. Với linh lực mà tộc âm thanh sở hữu hay còn gọi là Thanh tộc, thì cô có thể nghe ra được những loại âm thanh rất đặc biệt mà người khác không thể nghe được.
Lưu Ly đi cùng ba tì nữ khác, bước vào khu vực của khu cung điện này thì ánh sáng của ban ngày bỗng trở nên yếu đi. Cô nhìn lên bầu trời, không hề có một bóng mây nào che phủ mặt trời hùng vĩ, lại không phải dấu hiệu của việc chuyển mưa. Vậy thì, tại sao lại có sự âm u kỳ lạ, càng vào sâu bên trong cảm thấy ánh sáng lại càng một yếu hơn, và không khí cũng dần chuyển lạnh, giống như là đang muốn vào đông.
Tai của Lưu Ly có chút nhích động, tầm mắt cô hơi hạ xuống, tập trung lắng nghe một loại âm thanh đang truyền đến từ xung quanh.
Và cô đã nghe ra được một từ khiến đôi mắt cô chợt nâng lên: "Cứu!"
"Đã có chuyện gì với các ngươi?" Lưu Ly tuy im lặng, bình tĩnh bước đi, nhưng thật ra cô đang âm thầm dùng linh lực để hỏi lại các loài thực vật xung quanh khu cung điện này. Chính chúng đã truyền âm thanh.
"Ánh sáng bị ngăn cản bởi tà thuật."
Các loài thực vật, cỏ cây... hầu hết đều cần ánh sáng để phát triển. Hiện tại điều này đang bị gián đoạn bởi một nguồn linh lực tà ma. Linh lực đó tạo ra luồng sức mạnh, hóa thành tấm màn che phủ vô hình cản trở đi tia sáng của mặt trời.
Lưu Ly thầm nghĩ: "Nơi đây quả nhiên là đã bị ám lên một tà thuật. Trước khi ta rời đi và chuyển sang bên khu cung điện của Hắc chủ, thì nơi này vẫn không có hiện tượng gì lạ. Chứng tỏ người gây ra tà thuật không phải là
Nguyệt chủ? Nếu vậy thì ai đã làm điều này?"
Lưu Ly có linh lực của Thanh tộc khá tốt, nên cô có thể cảm nhận được rõ rệt sự than thở của các loài thực vật, cô đã thử hỏi chúng xem có biết ai đã gây ra chuyện này, nhưng chúng vẫn chưa biết được người đó là ai.
Tất cả vẫn đang ở trong một sự hoài nghi, và sự hoài nghi này hướng về một người duy nhất đấy là Ứng phu nhân.
Từ khi quay trời lại, vị phu nhân này trở nên rất kỳ lạ, không giống với vẻ điềm đạm và lạnh lùng trước đây của nàng ta. Hiện tại, Ứng phu nhân này lại cực kỳ sa đà vào việc chăm sóc nhan sắc, phung phí rất nhiều tiền của để may các bộ trang phục đẹp và bắt mắt nhất, hoặc nỉ non với Hắc Lan chủ để ngài ép các tộc khác phải dâng lụa là gấm vóc.
Không những thế nàng ta còn không ăn thức ăn đã nấu chính, ngược lại là muốn ăn tươi sống. Nàng ta nói khi hồi sinh cơ thể thay đổi, ăn đồ tươi sống sẽ giúp khí sắc được hồng hào. Và sự hồi sinh của nàng ta diễn ra như thế nào, cũng chỉ có Hắc Lan chủ được biết, ngoài ra các tì nữ vẫn không thể hiểu, bằng cách nào mà một thi thể đã khô héo có thể sống lại và vẫn sinh đẹp như trước.
Phía Ứng tộc đã nghe tin Ứng Ái Linh hồi sinh, ai nấy cũng đều hết sức kinh ngạc. Em trai của Ứng Ái Linh trước đó có từng đến cung điện quyết chiến đòi công bằng lại cho chị của mình. Đáng tiếc đã bị Hắc Lan đánh bại và hút hết toàn bộ linh lực, chỉ chừa lại cho hắn một chút sự sống.
Sau khi quay về Ứng tộc, Ưng chủ của Ứng tộc đã vận dụng một phần linh lực truyền vào cho Ứng Phong, giúp hắn từ từ hồi phục và tu luyện lại linh lực của bản thân. Tuy nhiên, đến giờ phút này Ưng Phong vẫn ôm hận trong lòng, hắn vẫn muốn có cơ hội để báo thù cho Ưng Ái Linh. Chỉ là lúc này hắn vẫn còn yếu, đang ẩn mình để tu luyện lại nguồn linh lực, nên chưa biết được tin của Ứng Ái Linh đã quay trở lại tòa lâu đài của Hắc tộc.
"Ta sẽ sắp xếp đến Hắc tộc một chuyến." Ứng chủ của Ứng tộc - Ứng Dung.
Vị trưởng lão nữ đứng bên cạnh, nói: "Hắc Lan chủ đã ra lệnh cấm diện kiến vĩnh viễn với tộc của chúng ta, người làm sao có thể đến đó?"
"Chị Ái Linh đã hồi sinh, ta không nghĩ Hắc chủ lại vẫn muốn giữ chỉ thị kia. Ta phải đến đó một chuyến để tận mắt nhìn thấy chị gái của ta, nếu quả thật chị ấy còn sống ta sẽ dâng tặng lễ vật, nhằm kết nối lại mối quan hệ với
Hắc tộc."
Ưng Dung làm việc gì cũng nghĩ đến lợi ích của tộc trước khi là nghĩ đến cảm xúc, không giống như là em trai của mình.
"Người hiếm khi lộ diện với thế giới bên ngoài, sức khỏe của người cũng không được tốt. Lần này đi, ta cảm thấy có sự không ổn. Hay là người hãy cử thuộc hạ thay người đến diện kiến Ứng phu nhân và Hắc Lan chủ?"
Ứng Dung chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: "Chuyện lần này liên quan đến địa vị của tộc ta, ta không thể không đi.
Chỉ cần cử ra những binh lính và thần tướng tốt nhất đi cùng ta là được. Trưởng lão an tâm, sức khỏe của ta, ta tự hiểu rõ và tự biết lường trước."
Ứng Dung là nữ nhân có tài lãnh đạo, chỉ có điều sức khỏe của cô lại không được tốt. Lúc hôn lễ của Ứng Ái Linh diễn ra Ứng Dung đột nhiên bị bạo bệnh nên cũng không thể đến dự, mọi chuyện điều hành tộc khi đó đều tạm thời giao cho Ứng Phong quản.
"Chị, em cứ ngỡ chúng ta âm dương cách biệt. Nghe tin chị còn sống em cực kỳ vui mừng, nếu nguồn tin này là sự thật, thì ngôi mộ đã xây cho chị không cần thiết phải giữ nữa rồi." Ưng Dung thầm nói, lòng mong chờ ngày được tái ngộ.