Cuối cùng, Y Sương cũng đã trải qua cảm giác thân thể bị Hắc Lan chiếm hữu. Cảm giác hòa hợp giữa nam và nữ này đã lấy đi của cô không ít những giọt nước mắt.
“Tại sao nhà ngươi lại khóc? Được cùng ta trải qua một đêm ngọt ngào ngươi nên cảm thấy đó là một vinh hạnh, không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.”
Hàng mi của Y Sương vẫn chưa khô những giọt nước mắt thấm ướt.
“Vinh dự mà ngài nói có giống với Ưng nữ chủ không? Ta và Ưng phu nhân đều đã nằm qua chiếc giường này, vậy vinh dự giống nhau không?”
Hắc Lan ném cho Y Sương một tia nộ khí. Hắn bước xuống giường, tấm màn trắng phất lên rồi phủ nhẹ xuống. Cô nhìn hắn qua tấm màn mỏng.
“Ngươi còn chần chờ gì mà không mau phục vụ ta mặc y phục?” Giọng Hắc Lan vang lên.
Hắn không rời khỏi căn phòng mà vẫn đang chờ Y Sương, cô đối với hắn thật vẫn không khác gì thân phận của một người hầu. Chỉ cần bấy nhiêu cử chỉ và lời nói này, cô cũng đã có được câu trả lời cho câu hỏi trước đó của mình.
“Chế giễu!” Là từ mà cô đã và đang suy nghĩ trong đầu lúc này. Hắc Lan chỉ là đang muốn chế giễu cô, chà đạp và hành hạ cô. Vinh dự mà chàng nói cũng là một từ phỉ báng cô mà thôi.
Y Sương từ từ đưa cặp chân trắng trẻo xuống giường, tay thò nhẹ ra ngoài tấm màng dùng thuật thu lại y phục. Để biết chính xác y phục của mình đang nằm ở đâu trên sàn cũng không có gì là khó, bởi vì khi cô đã sử dụng đến năng lực nhìn xuyên thấu thì như bức tường cô cũng có thể nhìn xuyên qua được, nói chi là một tấm màn mỏng.
Sau khi đã khoác lên người y phục, Y Sương mới bắt đầu phục vụ chuyện mặc đồ cho Hắc Lan. Cô cứ làm mọi thứ nhẹ nhàng và chậm rãi, cẩn thận, tỉ mỉ. Nét mặt cô trầm lặng, bình tĩnh đến lạ, lúc này một ít nước mắt cũng chẳng thấy từ cô. Hắc Lan chăm chú nhìn cô ấy không rời, ánh mắt hắn như vẫn chưa muốn dứt khỏi cô, vẫn còn muốn say cô như đêm qua.
“Ngươi… rất đẹp!”
Y Sương nâng mắt lên, rọi tâm tư vào trong mắt của Hắc Lan: “Ngài thích nét đẹp của ta không?”
Hắc Lan nở một nét cười rất nhẹ nhàng. Cô nhìn chàng có vẻ như cũng đã lâu, mà cảm giác lại không lâu chút nào, chàng cười với cô khiến tâm hồn cô xao động, trái tim nhộn nhịp.
“Nếu ngươi không xinh đẹp thì có trở thành tay sai bên cạnh Nguyệt Minh không? Bà ta muốn dùng ngươi để quyến rũ ta ngươi nghĩ ta không nhận ra ư?”
Nụ cười đó của chàng chợt âm u và tâm tối khiến đối phương phải lạnh người. Y Sương có lẽ vừa đón một cú sốc nên đã tỉnh hẳn, cô vội vàng thắt nút áo cho Hắc Lan xong thì lùi lại ngay, trở lại sự trầm lặng, mắt cũng nhanh chóng cụp xuống.
“Ta đã phục vụ cho ngài như ý ngài muốn. Ta mong ngài hãy giữ lời hứa, tha cho Đan tộc và không truy sát họ.”
Hắc Lan tiến lại gần Y Sương, cúi đầu sát đến cô làm cho cô tự dưng tăng lên căng thẳng.
“Ta nói tha cho Đan tộc khi nào?”
Y Sương ngỡ ngàng nâng ngay mắt lên, nhìn thẳng vào Hắc Lan: “Rõ ràng tối hôm qua ngài đã ra điều kiện… nếu… nếu ta thuận theo ý ngài thì ngài sẽ tha cho Đan tộc.”
Hắc Lan cười ra một tiếng thở, hắn đứng thẳng người tay kéo hai cánh áo khoác: “Ta có ra điều kiện như thế sao? Có vẻ như ta đã quên rồi, đến lúc ta nhớ biết đâu Đan tộc của ngươi đều đã chết sạch.”
Y Sương phẫn nộ nói: “Ngài là Hắc chủ của Hắc tộc, người lãnh đạo tối cao của vùng đất này, vậy mà nói lời lại không giữ lấy lời như thế sao? Ngài đáng để được người người gọi là Hắc Lan chủ sao?”
Câu nói của cô khiến Hắc Lan nổi giận, hắn phóng dây thần siết lấy cổ họng của cô: “Ngươi nghĩ cùng ta vui vẻ một đêm thì có thể được phép lộng ngôn ư? Cái đầu của ngươi còn chưa chắc có thể giữ được, lại còn dám vì một bộ tộc không có liên quan mà dạy bảo ta?”
Y Sương khó thở, chau mày, nghe hắn nói cô giật mình. Bởi vì, cô không ngờ rằng Hắc Lan đã biết được giữa cô và Đan tộc không có liên quan với nhau.
“Nếu ngài đã nghi ngờ ta không phải người của bộ tộc Đan, vậy chuyện ta cấu kết Nguyệt Minh hãm hại ngài lại càng không liên quan đến họ. Ngài không có lý do để mà sát hại Đan tộc.”
“Ngươi muốn Đan tộc sống? Vậy đem chính bộ tộc thật sự của ngươi ra để đền tội với ta đi!”
Miệng Y Sương bỗng cứng đờ, một từ cũng chợt không thốt ra được.
Hắc Lan thấy thế lại cười nhạo, hắn thu tay lại, chiếu tia mỉa mai đến cô: “Mạo danh một tộc để đến Hắc tộc, cũng có nghĩa là ngươi đã muốn hãm hại bộ tộc mượn danh kia. Chính ngươi đã đẩy Đan tộc vào chỗ chết, chứ không phải là ta muốn sát hại họ.”
Những gì Hắc Lan nói cô chẳng thể bật lại được một câu. Cô chợt nhận ra thật sự chính mình là người đã gieo mọi khó khăn lên cho Đan tộc.
Y Sương quỳ xuống, lệ lăn dài: “Ta xin ngài!”
“Hãy tha cho họ! Muốn chém muốn giết cứ để mình ta chịu đựng!”
Hắc Lan ném cho cô một câu hỏi: “Nếu ta cứ không tha thì sao?”
Y Sương ngước khuôn mặt tròn, hàng lệ dâng ngập đôi con người, từ từ đang rơi xuống, cô nhìn Hắc Lan và giọng nghẹn nói: “Nếu ngài cho đến giờ phút này, vẫn là một vị Hắc chủ không khác gì so với những lời đồn đại, mà ta đã từng nghe về ngài, thì… “
Cô ngưng lại, mắt nhìn chuyên chú vào Hắc Lan sau đó cũng nói tiếp: “Ta hối hận vì đã muốn ngài được sống, đã vui mừng khi ngài quay trở lại.”
Hắc Lan nghe xong vẫn trông thật bình thản, dường như chẳng chút lay động. Hắn nhìn cô một chút rồi xoay lưng, tay phải nắm lại đưa lên miệng, lúc bỏ tay xuống mới hỏi: “Nói xong chưa?”
“Xong rồi thì quay trở lại nhà lao đi! Nếu ngươi còn bỏ trốn thì không chỉ Đan tộc, mà tộc tiếp theo ta giết sẽ là tộc của ngươi đó.”
Hắn lạnh lùng bỏ đi ra ngoài. Y Sương cũng chợt bị trói lại. Lần này Hắc Lan sử dụng thuật chú để trói cô chứ không chỉ dùng thần thuật bình thường, như thế cô không dễ gì mà bỏ trốn được nữa.
Y Sương ngả người nằm xuống sàn, nước mắt vẫn lăn dài, bất lực và vô cùng áy náy vì đã liên lụy đến Đan tộc.