"Bắp cải trại đua ngựa" xuất hiện trước mặt Triển Phi không ai khác chính là Vệ Gia. Anh đi theo Trần Tê trong khuôn viên trường. Trần Tê sắc mặt không tốt, anh cũng không kinh ngạc.
"Vừa rồi bạn học của em nói cái gì, anh có nghe thấy không?"
"Ừ. Nghe thấy rồi."
"Chị ta nói không rõ ràng, anh lại nghễnh ngãng, đại khái có thể anh nghe lầm đi. Chị ta không phải nói 'thoải mái', mà là... 'Ngưỡng mộ'!"
"Ồ."
Có một trận im lặng. Trên con đường nhỏ người qua lại dần thưa thớt, Trần Tê chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
"Anh thẳng thắn nhận lời 'ngưỡng mộ' của em sao?" Cô quay đầu lại, nhàn nhạt liếc anh một cái.
Vệ Gia cười nói: "Vậy anh nên nói cái gì?"
Cũng may Trần Tê không rối rắm về điều này, họ đi đến hồ nhân tạo cách xa khu vực dạy học trong nói chuyện.
"Biết vì sao em mang anh tới đây không?"
Cô dừng lại, quay sang Vệ Gia nói: "Vừa rồi có rất nhiều người, nếu em lập tức chạy tới ôm anh, là sinh viên năm nhất, anh có thể sẽ cảm thấy xấu hổ."
Cô nói xong thì cả người bổ nhào lên người anh.
Vệ Gia có chút đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định đỡ lấy cô.
"Em thật sự khâm phục anh đấy, anh vẫn bình tĩnh như vậy sao? Tại sao chậm chạp mãi không đến báo danh, cũng không nghe điện thoại? Em ngày nào cũng như điên chạy đến văn phòng tân sinh, anh không đến em còn tưởng rằng anh chết góc nào!"
Dưới cái ôm chặt của cô và hàng loạt câu hỏi, Vệ Gia mới có thể bình tĩnh lại nói: "Tạm thời xảy ra chút chuyện, điện thoại rơi hỏng."
"Như thế nào? Là về Nhạc Nhạc hay trường đua ngựa?" Trần Tê đã đoán được rằng anh sẽ không đến muộn mà không có lý do, chỉ có hai điều này mới có thể giữ anh lại.
Vệ Gia nói: "Không sao, lát nữa sẽ nói cho em biết."
Trần Tê gật đầu. Tương lai còn dài, hiện tại bọn họ còn có nhiều việc khác phải làm, quan trọng là anh đã tới!
"Sao anh vẫn gầy như vậy? Chẳng phải anh đã đồng ý sẽ béo tốt trắng trẻo mà đến gặp em sao?" Cô hít một hơi thật sâu, bình luận: "Mùi ngựa đã phai."
Vệ Gia bị cô xoa xoa mà nhột nhạt, ngửa cổ cười: "Hiện tại là mùi gì?"
Trần Tê trầm giọng nói: "Em ngửi được, là khát vọng muốn ôm một cái, là mùi muốn ôm em thật chặt!"
"Còn ôm nữa thì trên người sẽ dính cái mùi của em mất." Anh vỗ vỗ lưng cô, "Đừng ưỡn người nữa, cả người anh đầy mồ hôi, em xuống trước đi."
Phản ứng của Trần Tê là vòng tay và chân của cô ấy chặt hơn nữa, bám lấy Vệ Gia như một con bạch tuộc.
"Xuống đi... Anh muốn buông tay."
"Em nặng như vậy sao? Anh làm không được!"
Trần Tê vóc dáng cao gầy, nhưng cô nhẹ nhàng và linh hoạt. Lúc này Vệ Gia đang dựa vào thân cây để lấy sức, nhưng mồ hôi không ngừng chảy ra từ chiếc cổ đỏ ửng, hơi thở cũng không ổn định. Chân Trần Tê từ trên người anh rơi xuống đất, thoáng kéo khoảng cách hai người ra, kiểm tra quần áo anh: "Anh bị thương sao? A? Bị thương ở đâu?"
Trông Vệ Gia thực sự không quá dễ chịu, anh nắm lấy bàn tay đang xem xét vết thương của cô: "Không bị thương... em đừng sờ."
"Không bị thương thì làm sao anh có vẻ khó chịu như vậy? Đừng lừa em..." Trần Tê đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt ngoảnh đi của anh quen thuộc một cách khó hiểu. Cô từ từ rút tay về, ánh mắt dời xuống.
"Là như em nghĩ đúng không?"
"Cái gì?"
"Phải - hay - không?"
Vệ Gia nhìn cổ tay đang cử động của cô, nhìn xung quanh và sáng suốt mà lựa chọn.
"Phải... Phải! Được chưa?"
"Được! Vừa rồi em nói sai rồi, anh làm rất tốt!" Trần Tê híp mắt cười nói. Rõ ràng là anh run lên khi cô giơ tay lên.
Trần Tê lau mồ hôi trên mũi bằng khớp ngón tay của cô và mỉm cười.
"Sao anh lại lo lắng thế!" Cô nói và bước thêm một bước về phía trước, thì thầm điều gì đó lại gần anh. Vệ Giai càng đỏ mặt, khẽ lắc đầu. Khi cô ấy muốn quậy phá một lần nữa, anh đã kiềm chế cô và ngăn cô phát ra tiếng thành công.
Bọn họ duy trì tư thế kỳ quái này một hồi, Trần Tê bất mãn kháng nghị: "Này, em còn tưởng anh muốn hôn em! Anh vặn tay, véo miệng em làm gì? Bắt vịt sao?"
Nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, Vệ Gia vốn muốn cười nhưng lại không nhịn được, rõ ràng anh động tay nhẹ: "Đừng có lung tung, nói cho tốt đi. Em cũng nói là muốn chiếu cố cảm nhận của tân sinh viên còn gì."
Khi Trần Tê nghe thấy từ "tân sinh viên", cô vui mừng đến quên cả tức giận. Cô cố ý nói: "Anh từ xa mà đến tận trường em học, trường chúng em có tốt như vậy sao?"
"Tốt lắm! Cha anh không ở đây sao?" Vệ Gia cười nói: "Cái chính là anh không biết gì về các trường khác."
Câu cuối cùng của anh đã đánh trúng điểm. Trong những ngày xa cách này, Trần Tê mặc dù nghiến răng từ chối liên lạc với Vệ Gia, nhưng cô thường gửi đồ cho Vệ Nhạc vì nhiều lý do, đôi khi là đồ ăn vặt, đôi khi là đồ dùng. Những gói hàng này đều được gửi đến trường đua ngựa và được Vệ Gia thu lại, trên đó còn được đánh dấu: "Ký nhận cần mở gói hàng ra kiểm tra". Khi Vệ Gia mở món quà sinh nhật mà cô gửi cho Vệ Nhạc, anh thấy ngoài con búp bê cho Vệ Nhạc còn có một đống tài liệu ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó chúng còn bao gồm cả tài liệu tuyển sinh của trường họ, các tập san khác nhau. tạp chí, điểm tuyển sinh qua các năm. Vệ Gia đoán rằng Trần Tê đã nhìn thấy sách giáo khoa cấp ba được giấu trong tủ của anh. Cô cũng biết đây là món quà anh có thể nhận.
Anh không cảm ơn mà chỉ bóp nhẹ lòng bàn tay của Trần Tê. Trần Tê đã hiểu, đôi mắt dài và hẹp đó cong lên vui mừng.
"Ở trường chúng em thi cũng không dễ, do anh cố gắng." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cô không xấu hổ nói rằng kể từ khi cô xác nhận đơn đăng ký của Vệ Gia vào trường của họ, cho đến khi nộp đơn và nhập học lần cuối, cô đã hỏi thăm mấy lần trong ngày. Nếu không phải vì mặt mũi cha cô, giám đốc tuyển sinh sẽ phải đi vòng quanh khi nhìn thấy cô. Nhưng anh cũng bỏ lỡ thời gian nhập học tân sinh viên, nhìn thấy thời hạn đăng ký muộn đang đến gần, mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Vệ Gia không định nói điều này bây giờ, nhưng Trần Tê rõ ràng rất quan tâm đến vấn đề này, cô ấy sẽ không dừng lại cho đến khi cô ấy biết rõ ràng.
Anh nói với Trần Tê rằng không lâu trước khi khởi hành, Phùng gia mang đến tin tức rằng Vệ Nhạc mới mang thai một tháng, đã bị sảy thai. Đây là lần thứ hai sau khi kết hôn cô mất đứa con chưa chào đời mà không có dấu hiệu nào. Thời điểm trước đây, vì Vệ Nhạc không thể làm việc, khi phát bệnh thường gặp khó khăn trong việc kiểm soát đại tiểu tiện. Nếu không để mắt đến cô ấy một lúc, đám du côn trên đường sẽ dụ cô ấy cởi quần áo ra. Phùng gia đã có một vài cuộc chiến vì điều này. Họ gọi cho Vệ Lâm Phong, Vệ Lâm Phong nói rằng những điều này đã được giải thích rõ ràng cho họ trước khi kết hôn. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, ông cũng không thể giúp được. Vì vậy, chồng của Vệ Nhạc đã tìm đến người anh rể trẻ tuổi Vệ Gia để phàn nàn. Anh ấy nói rằng Vệ Nhạc khi khỏe trông rất bình thường, anh ấy thực sự không ngờ rằng cô ấy sẽ gây ra nhiều rắc rối như vậy khi cô ấy phát bệnh.
Vệ Gia ghét vẻ hai mặt trước và sau khi kết hôn của Phùng Thành, nhưng anh không thể bỏ mặc Vệ Nhạc. Lúc đầu, anh lo lắng rằng họ sẽ đối xử tệ với Vệ Nhạc, sau khi Vệ Nhạc gặp rắc rối, anh thường sẽ hòa giải. Ai ngờ Phùng gia bởi vậy mới ý thức được anh mới là gia đình mẹ đẻ thực sự của Vệ Nhạc. Kể từ đó, họ không liên lạc với Vệ Lâm Phong nữa, gặp chuyện liền tìm anh giải quyết. Phùng Thành còn tốt một chút, dù sao anh ấy cũng có tình cảm với Vệ Nhạc, nhưng anh trai và hai chị gái của Phùng gia thực sự rất khó đối phó.