Ngay khi Nhiếp Hoài Lễ đưa Đàn Thi Ý đến phòng khám thì anh cũng bước xuống theo cô, lúc này cô còn quay sang hỏi anh có ý gì, nhưng anh chỉ nói là bản thân muốn đến thăm cô mèo Ruby, dù sao thì anh cũng là người đưa nó đến đây, nên anh muốn nhìn nó một chút.
Lý do này khá hợp lý và khá thuyết phục nên Đàn Thi Ý cũng gật đầu, nhưng ngay khi cô định sẽ đưa anh đến phòng của cô mèo Ruby thì một y tá đã bước ra, nói:
- Bác sĩ Đàn, có người chờ chị trong phòng đó ạ.
- Ai vậy?
- Là học trưởng và một cô gái, hình như cô gái đó rất thân với chị thì phải, nhưng em quên mất tên của chị ấy rồi.
Mặc dù trong lòng của Nhiếp Hoài Lễ có chút tò mò, vì anh biết rõ người "Học trưởng" kia là ai, nhưng tại sao Tăng Kiến Phi lại đi cùng một cô gái khác đến đây? Lẽ nào là anh ta cắm sừng Đàn Thi Ý à? Nghĩ đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ cũng muốn đi cùng cô, nhưng Đàn Thi Ý chỉ nghĩ ngợi gì đó, rồi lại mỉm cười, nói:
- Huệ Tú, em đưa Nhiếp tiên sinh đến thăm Ruby đi nhé. Còn khách của chị thì cứ để chị tiếp là được rồi.
- Dạ!
Lúc này thì Nhiếp Hoài Lễ còn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, vì dù sao vừa rồi anh cũng đã nói là mục đích vào đây là để gặp Ruby cơ mà, nếu như đột ngột xuất hiện ở trong phòng riêng của Đàn Thi Ý thì nó lấn cấn lắm.
Còn về Đàn Thi Ý thì ngay khi vào phòng đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn lao đến, mặc dù Đàn Thi Ý là nữ nhưng chiều cao của cô khá ấn tượng với một mét bảy mươi sáu, còn cô gái kia tuy cũng không thấp nhưng cũng chỉ khoảng một mét sáu mươi tám mà thôi. Nên suy ra nhìn Đàn Thi Ý vẫn có dáng vẻ ngạo kiều, băng lãnh công hơn.
- Nhiếp Tử Trúc, cậu định siết cổ tớ à?
Không đoán nhầm đâu, cô gái Nhiếp Tử Trúc này chính là em gái quý giá của Nhiếp Hoài Lễ, là tiểu công chúa của Nhiếp gia, tuy nhiên thì từ bé Nhiếp Tử Trúc đã được nuôi dưỡng ở nước ngoài, nên cũng ít khi được Nhiếp gia nhắc đến, có khi còn quên mất đứa con gái này rồi cũng chừng. Hơn nữa, Nhiếp Tử Trúc và Đàn Thi Ý lại là bạn bè qua mạng, ban đầu khi Đàn Thi Ý biết cô ấy là con gái của Nhiếp gia ở Đế Đô thì cũng rất bất ngờ, sau này còn biết Nhiếp Tử Trúc từng là bạn gái cũ của Chu Kiêu Nhiên thì càng bất ngờ hơn.
Người yêu cũ của anh trai lại thành bạn thân của mình, cảm giác cũng không tệ lắm.
- Về khi nào vậy?
- Vừa mới đáp chuyến bay cùng học trưởng Tăng, sau đó anh ấy nói nhớ cậu nên tớ cũng ké xe đến đây.
Tăng Kiến Phi nghe thấy Nhiếp Tử Trúc nói như vậy liền hắng giọng một cái, còn nhàn nhạt nâng mắt kính của mình lên, nói:
- Em đừng nghe Tử Trúc nói bừa.
- Em mới không có nói bừa, chuyện anh thích Ý Ý cả nước đều biết.
Nhưng dáng vẻ của cô bây giờ hoàn toàn không có chút hứng thú nào với câu chuyện của Nhiếp Tử Trúc. Vì thật chất thì cô không hề có tình cảm với Tăng Kiến Phi, còn việc cô lấy anh ra để lợi dụng làm lá chắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Đơn giản là con người của Đàn Thi Ý không thích những cuộc mai mối vô nghĩa này, từ sau khi bị Châu Chiết Xuyên phản bội thì cô đã chán ngấy với chuyện yêu đương tình trường rồi.
Hơn nữa cô thấy những cặp nên duyên từ mai mối cũng chỉ là vì nể mặt nên mới ở bên nhau, nhưng hai người không có chút khởi đầu thì làm sao lâu dài được.
- Được rồi Tử Trúc, anh trai cậu cũng đang ở đây đó, chút nữa gọi anh ấy đưa cậu về đi.
- Hả? Nhiếp Hoài Lễ cũng ở đây? Ý Ý, có phải cậu đùa tớ không? Ông anh này ghét động vật như vậy, chỉ hận trên đời này lại sao đã sinh ông ấy lại còn sinh thêm động vật, bây giờ lại xuất hiện ở đây? Ở phòng khám thú y?
Mặc dù không muốn tin nhưng Đàn Thi Ý lại gật đầu một cái, Nhiếp Tử Trúc liền há hốc rồi nhanh chóng đi xem anh trai thần kinh rung rinh của mình ngay. Còn Tăng Kiến Phi cũng đã lâu không gặp Nhiếp Hoài Lễ rồi nên cậu ta cũng muốn rời đi, nhưng chỉ mới đi được mấy bước thì Đàn Thi Ý đã giữ tay áo của cậu ta lại, nói:
- Anh Kiến Phi, giúp em một chút được không?
Tăng Kiến Phi liền nghiêng đầu không hiểu. Sau đó thì Đàn Thi Ý cũng kể lại những gì mà mình đã nói cho cậu ta nghe, lúc nghe xong chuyện của cô thì Tăng Kiến Phi liền bật cười lớn, theo thói quen liền đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Ý Ý vẫn nghịch ngợm như ngày nào.
Nhưng rồi sau đó thì Tăng Kiến Phi biết rằng bản thân đã không khống chế được hành động nên đã khựng lại một chút, sau đó thì nói xin lỗi cô. Nhưng Đàn Thi Ý lại lắc đầu và bảo không sao.
- Anh Kiến Phi, anh là chàng trai tốt, rồi sẽ có cô gái yêu anh thôi.