Ở đầu dây bên kia thì Chu Kiêu Nhiên đang nằm trên giường cũng bị giật mình mà ngồi dậy, sao đột nhiên hôm nay bạn thân của mình lại nói với cái giọng nghiêm túc. Lạ thường vậy chứ? Nhưng rồi cậu ấy cũng đáp.
- Nói đi, hôm nay bổn đại gia xong việc sớm, nên có thời gian trò chuyện cùng ngươi.
- [Mày và bác sĩ Đàn đó có mối quan hệ gì vậy? Có vẻ như hai người rất thân nhau?]
Nghe đến đây thì Chu Kiêu Nhiên lại nhìn vào điện thoại một lần nữa, vì cậu ta còn tưởng rằng gọi nhầm số. Nhưng rõ ràng trên điện thoại của cậu ta hiện rõ ba chữ "Nhiếp Hoài Lễ", mà thằng bạn này của cậu ta bình thường rất thông minh kia mà?
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết mối quan hệ của họ là gì, bác sĩ kia họ Đàn, mẹ của Chu Kiêu Nhiên cũng họ Đàn, nếu không phải là họ hàng thì chẳng lẽ lại là vợ chồng sao? Hơn nữa con gái Ruby của cậu ta cũng không hay tiếp xúc với người lạ, đằng này lại rất ngoan ngoãn bên cạnh bác sĩ Đàn, thì thử hỏi mối quan hệ của họ là gì?
Bây giờ... Chu Kiêu Nhiên thật sự hoài nghi, không biết thằng khứa này có thật sự là bạn thân gần chục năm của mình hay không nữa. Lẽ nào tới tên của cha mẹ bạn mình mà cũng không nhớ?
Nhưng bất chợt, Chu Kiêu Nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, bình thường người ta hay nói là "Có thông minh đến mấy thì yêu vào cũng trở nên ngu ngốc" và có lẽ Nhiếp Hoài Lễ chính là một ví dụ điển hình. Đột nhiên Chu Kiêu Nhiên lại nảy lên một suy nghĩ, lâu lâu trêu chọc thằng bạn này cũng thú vị đó chứ.
- [Alo? Chu Kiêu Nhiên? Mày chết đâu rồi? Sao không trả lời tao hả?]
- Đây đây đây, mày gấp cái gì chứ. Để tao nói là được chứ gì.
- [Nói nhanh, mày và cô ấy có mối quan hệ gì?]
- Hừm, nói ra thì dài lắm, mối quan hệ của tao và em ấy khá phức tạp.
Mặc kệ Nhiếp Hoài Lễ ở đầu dây bên kia đang gấp gáp đến phát hỏa, thì ở bên Chu Kiêu Nhiên lại cười khoái chí.
- [Đừng phí lời nữa, nhanh nói đi!]
- Được rồi, tao với em ấy chính là kiểu ăn cùng một mâm cơm, từng sống dưới một mái nhà.
Nghe đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ cũng im bặt, hóa ra là bạn gái của Chu Kiêu Nhiên thật sao? Làm anh còn tưởng bản thân đã gặp được ý trung nhân mình muốn cưới làm vợ, hóa ra cũng chỉ là người qua đường thoáng qua thôi.
Thật ra Chu Kiêu Nhiên nói cũng đâu có sai, vì cha mẹ của anh ấy ở nước ngoài, còn anh ấy muốn phát triển sự nghiệp trong nước mới về Đế Đô, mà từ khi học đại học cho đến khi lập nghiệp thì Chu Kiêu Nhiên vẫn luôn sống ở Đàn gia... Đúng là ăn chung một mâm cơm, sống chung dưới một mái nhà.
Nhưng rồi Chu Kiêu Nhiên không còn nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia thì cậu ta đã định sẽ nói sự thật, nhưng còn chưa đợi Chu Kiêu Nhiên lên tiếng thì Nhiếp Hoài Lễ ở đầu dây bên kia đã tắt máy, với giọng điệu này của anh thì có lẽ đang rất thất vọng đây.
- Ây da, hình như đùa giỡn hơi quá rồi thì phải?
Sau đó thì Chu Kiêu Nhiên liền suy nghĩ một chút, nhưng rồi cũng quyết định gọi điện cho Đàn Thi Ý.
- [Không biết ngọn gió nào đã đưa anh họ quý hóa của tôi gọi cho tôi vậy?]
- Ý Ý, không đùa nữa. Hôm nay em gặp Nhiếp Hoài Lễ rồi đúng không? Thế nào, cậu ấy ổn chứ? Xứng làm chồng em không?
- [Xứng hay không em không cần biết, quan trọng là cơ bản tụi em không hề có điểm chung, chỉ ngoại trừ việc em là bác sĩ thú ý, là huấn luyện viên cho động vật, còn anh ấy lại không thích động vật... Anh nói xem, hợp nhau dữ chưa?]
Mặc dù Chu Kiêu Nhiên cũng muốn làm anh vợ của Nhiếp Hoài Lễ, nhưng mà hình như em gái mình nói rất đúng, đến cả việc cơ bản nhất mà tên đó cũng không thể qua được, thì làm sao có thể cưa cẩm được em gái của cậu ta chứ.
- Được rồi Ý Ý, anh sẽ nói chuyện lại với cậu ấy. Nhưng mà Hoài Lễ thật sự không tồi, em có thể cân nhắc lại.
- [Anh họ, mục đích của anh cũng chỉ là muốn trên cơ anh ấy thôi đúng không? Em biết thừa rồi! Chu Kiêu Nhiên à Chu Kiêu Nhiên, cái tâm tư bé tí của anh còn muốn qua mắt em? Nằm mơ!]
Đàn Thi Ý vừa nói xong cũng thẳng tay tắt máy, Chu Kiêu Nhiên bây giờ cũng chỉ biết nằm dài trên giường rồi thở dài thôi. Quả nhiên đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi, thậm chí còn sắc sảo hơn cả trước kia.
Đáng tiếc là chuyện tình cảm lại không êm đềm như vậy, nếu như Thi Ý có thể sắc sảo hơn một chút về chuyện tình ái... Thì chắc cũng sẽ không đến nổi khó coi như hiện đại.
Mà đáng hận nhất chính là cái tên khốn kiếp Châu Chiết Xuyên kia, nếu mà để Chu Kiêu Nhiên gặp lại tên khốn đó ha... Anh ấy nhất định sẽ băm vằm tên đó ra thành thịt băm rồi ném cho cá ăn!
Haizzz, tình ái là gì... Sao lại khiến người ta khổ sở như thế?