Cảm xúc hiện tại của Đàn Thi Ý chính là không biết nên nói gì trong tình huống này nữa...
Mặc dù cô cũng đã từng nói với Nhiếp Hoài Lễ là mình đã có người trong lòng, thậm chí là cô còn nhiều lần thay đổi đối tượng... Hoặc là người gần nhất chính là Diros, dù rằng cô không biết hiện tại anh chàng đó có còn ở Đế Đô hay không, nhưng Đàn Thi Ý cũng chỉ lợi dụng nhẹ cái tên đó để cho Nhiếp Hoài Lễ từ bỏ suy nghĩ thôi.
Ban đầu Đàn Thi Ý đã nghĩ rằng Nhiếp Hoài Lễ chỉ là muốn để cha mẹ vui nên mới đồng ý đi xem mắt, nhưng theo như những gì Chu Kiêu Nhiên nói về anh thì hình như hình tượng mà Nhiếp Hoài Lễ đang thể hiện trước mắt cô thật sự là khác một trời một vực.
Cũng chẳng biết là ở đâu đó... Nhưng tâm cô lại nghĩ rằng Nhiếp Hoài Lễ đang thật sự rất thật lòng nói thích... À không, nói yêu cô!
Đàn Thi Ý chỉ đưa mắt nhìn anh, còn trong ánh mắt của Nhiếp Hoài Lễ cũng đã có vài tia lo sợ. Nói thật thì anh cũng đã tìm đủ mọi cách để nói với cô rằng... Anh chính là Diros, chính là cậu bé năm đó mà Đàn Thi Ý nói thích.
Nhưng!
Anh nghĩ rằng anh sẽ nói chuyện đó khi Đàn Thi Ý từ chối lời tỏ tình của anh, vì anh muốn dùng cái tên Diros đó níu kéo cô. Nhưng rồi ở đâu đó, một tiếng nói sâu thẳm trong tim anh lại không muốn anh làm vậy...
Nhiếp Hoài Lễ mới là hiện tại, còn Diros chỉ là quá khứ thôi, nếu như ngay hiện tại mà Đàn Thi Ý cũng không thích anh thì chuyện anh có phải là Diros hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Nói tóm lại, anh vẫn muốn đứng trước mặt của cô, đứng trước mặt người mà anh nghĩ rằng cả hai sẽ chẳng thể nào hòa hợp... Và nói ra ba chữ...
Anh yêu em!
- Thi Ý, anh biết là em không thích hôn nhân sắp đặt, cũng không thích những cuộc xem mắt vô bổ này... Lúc chưa gặp em thì anh cũng nghĩ đây là chuyện rất vô nghĩa... Nhưng tới khi gặp em, khi lần đầu nhìn thấy em ở phòng khám thú y là anh đã để ý đến em. Khi biết em là người mà anh sẽ xem mắt... Thì anh còn hạnh phúc hơn nữa.
Dừng một chút, Nhiếp Hoài Lễ lại nắm lấy tay của Đàn Thi Ý, nói:
- Thi Ý, em có thể cho anh một cơ hội tìm hiểu em không? Anh hứa là sẽ không có chuyện giục em nhanh chóng kết hôn đâu... Anh vẫn sẽ làm đủ trình tự, yêu đương, hẹn hò, tự nguyện rồi mới kết hôn.
Tuy rằng từ nãy đến giờ thì Nhiếp Hoài Lễ nói có hơi nhiều, nhưng Đàn Thi Ý chỉ nhìn anh và không nói bất cứ câu gì cả.
Đừng nói là Nhiếp Hoài Lễ đang sốt ruột, ngay cả Đàn Mộc Hưng và Hà Huệ Tú đang nghe lén cũng phải chăm chú lắng nghe câu trả lời.
Đúng lúc Đàn Thi Ý đang định lên tiếng thì điện thoại của cô vang lên, cô lại định xin phép Nhiếp Hoài Lễ để nghe điện thoại nhưng anh liền giữ lấy gương mặt của cô, không cho cô nghe điện thoại nữa. Anh nói:
- Ý Ý, trả lời anh!
- Anh buông ra! Em phải nghe điện thoại!
- Không được! Nếu em không trả lời thì anh sẽ không để em nghe điện thoại đâu!
Thật ra thì mắt của Nhiếp Hoài Lễ cũng tương đối là sáng, nên vừa rồi anh có nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Đàn Thi Ý một chữ "Nhiên", chỉ cần nhìn chữ này cũng biết người gọi đến là Chu Kiêu Nhiên rồi. Mà hiện tại Chu Kiêu Nhiên và Tăng Kiến Phi đang ở cùng nhau, lỡ đâu Đàn Thi Ý đến đó rồi anh phải làm sao đây?
Thấy thái độ của Nhiếp Hoài Lễ có vẻ như đang rất gấp, Đàn Thi Ý liền nói:
- Được rồi, bây giờ anh mau buông em ra!
Nhiếp Hoài Lễ cũng rất nghe lời, anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Khi này Đàn Thi Ý mới lùi lại một bước, sau đó cô mới nói:
- Trước tiên thì em rất cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em.
Nhiếp Hoài Lễ: ".." Ôi cái bài văn mẫu này sao lại quen thuộc thế...
- Mặc dù anh là người không thích động vật nhưng vẫn có cố gắng hòa nhập với bọn chúng, thậm chí còn đích thân đưa Đô Đô đến đây học, cũng có thể xem như là có cố gắng... Nhưng mà...
Nhiếp Hoài Lễ: ".." Thấy chữ "nhưng" là thấy có điềm rồi.
- Như anh cũng biết đó, công việc của em là bác sĩ thú ý, ngoài ra còn có việc ở khu huấn luyện. Thời gian bình thường không ở phòng khám cũng ở khu huấn luyện, còn không thì nghỉ ở nhà, thời gian bình thường còn rất ít, nên em cũng ít ra ngoài chơi chứ đừng nói đến hẹn hò...
Nhiếp Hoài Lễ: "..." Rồi rồi, tới rồi... Thật sự tới rồi...
- Nên là... Cuối tuần này em muốn đi khu vui chơi, anh đưa em đi được không?
- Anh biết em sẽ từ... Ủa... Hả?
Nhiếp Hoài Lễ ngơ ngác một thì Đàn Mộc Hưng và Hà Huệ Tú ngơ ngác đến mười.
Anh đưa mắt nhìn cô đầy sự ngác nhiên, nói:
- Em... Em nói gì?
- Cuối tuần, đi khi vui chơi.
- Ai đi?
- Anh đưa em đi... Không được à?
- Được! Được chứ! Rất được luôn! Anh bằng lòng!