Nhiếp Hoài Lễ và Tăng Kiến Phi cũng nhìn nhau, hai người đàn ông cao lớn trước mặt lại giống như đang phóng tia điện qua lại, khiến cho Đàn Thi Ý cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi. Sau đó thì Nhiếp Hoài Lễ liền cười nhạt, nói:
- Tăng Kiến Phi, mày rời đi mấy năm không liên lạc, vừa tái ngộ liền muốn cướp người của tao?
- Người nào của mày? Nhiếp Hoài Lễ à Nhiếp Hoài Lễ, nhiều năm như vậy mà bệnh ảo tưởng của mày vẫn chưa chữa hết sao?
Lúc này Hà Huệ Tú và Nhiếp Tử Trúc còn tưởng là chiến tranh thế giới thứ ba sắp sửa nổ ra, hai người họ còn sợ hãi mà có ý định bảo Đàn Thi Ý khuyên ngăn, nhưng cô dường như không có ý định khuyên giải hai tên thần kinh này thì phải? Không chỉ không khuyên mà còn khoanh tay đứng xem trò vui nữa chứ.
Cứ tưởng hôm nay xong đời rồi, cuộc chiến của hai người đàn ông sẽ dữ tợn thế nào. Nhưng còn chưa để Nhiếp Tử Trúc nói tiếng nào thì Nhiếp Hoài Lễ và Tăng Kiến Phi đã dùng hành động thân thiết để chào nhau, đó là hai người chạm vai vào nhau, rồi còn vỗ vỗ vai đối phương, nói:
- Cái tính của mày vẫn không thay đổi nhỉ? Đã là bác sĩ rồi mà miệng không ngừng khẩu nghiệp được.
- Còn Nhiếp tổng đây cũng chẳng vừa, tính kiêu ngạo vẫn còn đó đấy thôi.
Sau đó thì hai chàng trai liền nhìn nhau rồi cười lớn. Vì Đàn Thi Ý là em họ của Chu Kiêu Nhiên kia mà, trước kia mỗi lần bọ họ tụ tập đều đến nhà cô, vì cha mẹ của cô thường xuyên công tác nên Đàn gia khá là náo nhiệt với bộ tứ này. Có lẽ vì Đàn Thi Ý ít tiếp xúc nên Nhiếp Hoài Lễ không ấn tượng về cô, chứ tính cách mỗi người bạn của Chu Kiêu Nhiên cô đều hiểu rõ.
Hơn nữa tình bạn giữa bốn người họ đã hơn hai mươi năm, làm sao có chuyện vì gái mà đánh nhau.
- Hai người chào nhau xong chưa? Xong rồi thì lăn về nhà đi, chỗ này cần phải làm ăn nữa!
Tăng Kiến Phi liền nhún vai mấy cái, sau đó thì nói là ở bệnh viện có việc nên phải về trước. Nhiếp Hoài Lễ thì lại được Nhiếp Tử Trúc nhờ vả nên cũng đành phải rời đi, nhưng trước khi đi thì anh còn nói đợi khi cô tan làm sẽ đến đón cô nữa.
Mặc dù Đàn Thi Ý không có ý định yêu đương, nhưng mà anh đã nói sẽ đưa cô đi ăn món ngon, nể tình đồ ăn ngon nên cô đã gật đầu chấp nhận lời mới của anh.
Từ sau sự phản bội của Châu Chiết Xuyên, hiện tại đối với Đàn Thi Ý mà nói thì trên đời này có bốn thứ cô ưu tiên nhất, một là gia đình, hai là động vật, ba là tiền, bốn là đồ ăn. Còn đàn ông thì có cũng được, không có cũng không sao, nhưng đồ ăn không có thì sẽ chết đói đấy!
Đợi khi tiễn ba người kia về thì Hà Huệ Tú lại nói:
- Chị Ý Ý, hình như em thấy cái anh họ Nhiếp này rất kì quái.
- Có chuyện gì xảy ra à?
- Chị không biết đâu, vừa nãy em đưa anh ta đến chỗ của Ruby thì anh ta còn hỏi em nhiều chuyện lắm, mà chuyện nào cũng liên quan đến chị, chẳng biết là anh ta có ý gì nữa.
Đàn Thi Ý cũng có chút nhíu mày, cô phải hỏi rõ Nhiếp Tử Trúc về người anh trai này của cô ấy mới được!
[...]
Buổi tối hôm đó thì phòng khám của cô có một ca phẫu thuật khá khó khăn nên cô cũng quên mất là có hẹn với Nhiếp Hoài Lễ, mãi cho đến gần mười một giờ khuya, lúc này thì cô và người thân của vật nuôi kia vừa nói chuyện xong thì mới giật mình khi thấy Nhiếp Hoài Lễ đang đứng bên ngoài chờ mình.
Trong giây phút này cô bỗng chốc có vài tia rung động, nhưng rồi rất nhanh thì cô lại nói:
- Ngại quá, em có việc gấp nên quên mất... Anh... Đã ăn gì chưa?
- Vẫn chưa, anh đang đợi em.
- Vậy anh chờ em một chút, em vào lấy điện thoại đã.
Nhiếp Hoài Lễ vẫn vui vẻ gật đầu, dù rằng trước đó anh đã gọi điện và nhắn tin cho cô rất nhiều lần, nhưng mà cô hoàn toàn không có phản hồi, lúc đó anh còn tưởng rằng mình đã chính thức bị cô đá văng ra mười mét rồi chứ. Nhưng rồi sau đó thì Nhiếp Hoài Lễ cũng có nhờ Nhiếp Tử Trúc gọi điện, nhưng cô cũng không nhận máy, lúc này thì cô em gái của anh mới nói là có thể cô đang bận phẫu thuật.
Vì đối với Đàn Thi Ý mà nói thì tính mạng của một con vật cũng không khác con người, nên trong lúc phẫu thuật thì cô sẽ dốc hết sức mình cứu giúp, trừ khi không cứu được nữa thì thôi... Nhưng từ trước đến giờ Nhiếp Tử Trúc chưa từng nghe nói có ca nào là Đàn Thi Ý không cứu được. Mặc dù phòng khám này của Đàn Thi Ý rất nhỏ, nhưng khách thì cũng rất nhiều, vì ai nấy đều biết Đàn Thi Ý luôn đặt cái tâm vào nghề này, nên họ cực kỳ tin tưởng cô.
Có hơi ấu trĩ một chút, nhưng anh thế này, tài giỏi lại đẹp trai, lại còn giàu có... Nhưng cuối cùng vẫn không bằng một con cún trong mắt cô.