Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 42




Thời gian bữa sáng lùi lại hơn một tiếng, 10 giờ sáng, Văn Cữu bước ra từ phòng ngủ trước một bước với tinh thần sảng khoái, phía sau là Vân Tước đòi tự đi một cách không mấy tự nhiên trong bộ quần áo ở nhà.

Loyal chu đáo lót một tấm đệm mềm dưới ghế cho Vân Tước, đặt sữa bò đã được làm nóng lên bàn rồi quay lại nhà bếp tiếp tục bận rộn, trước khi đi dừng mắt trên người Vân Tước một lát, thiện ý nhắc nhở một câu: "Vân tiên sinh, quần áo của ngài đã ủi xong, có thể không cần mượn quần áo của Văn tiên sinh nữa."

Vân Tước nghe vậy không biết nhớ tới gì, trừng mắt nhìn Văn Cữu đang đứng cạnh bàn, giọng nói cứng ngắc: "Tôi biết rồi."

Loyal - thường xuyên không hiểu nổi chuyện gì - quyết định chuồn, để phòng ăn lại cho hai vị chủ nhân.

"Lại đây." Văn Cữu đứng phía sau ghế dựa của Vân Tước, "Hay là muốn tôi qua ôm em đi? Quần áo bắt tôi mặc cho em, đi đứng cũng muốn nhõng nhẽo à?"

Vân Tước đứng ở cửa phòng ăn: "Rõ ràng là anh ép em để anh mặc!"

"Ừm." Văn Cữu không tranh giành chuyện này với cậu, thấy cậu không động đậy bèn bước qua, cong lưng vòng tay dưới đầu gối cậu bế ngang cậu lên, môi chạm vào mặt cậu hôn nhẹ một cái, "Giờ cũng là tôi ép em để tôi ôm."

Mặt Vân Tước lại đỏ, Văn Cữu nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghê, lấy cháo Loyal múc sẵn nếm một muỗng: "Độ ấm vừa phải, có muốn tôi đút cho em không?"

Trong ánh mắt Văn Cữu mang theo ý cười, Vân Tước hình như chưa từng được thấy Văn Cữu cười như vậy, theo phản xạ cậu há miệng ngậm cái muỗng nhỏ chứa đầy cháo trước mặt vào, ý cười trong cặp mắt kia càng sâu: "Ngoan."

Vân Tước suýt nữa bị sặc, cúi đầu hơi hoảng loạn đẩy bàn tay cầm muỗng của Văn Cữu ra: "Em tự ăn được rồi."

Không ai nhắc tới chuyện phải rời đi, Vân Tước không nói, Văn Cữu cũng không hỏi, Loyal không biết đã bị ai hạ lệnh câm miệng, cẩn trọng làm một quản gia trầm mặc.

Mấy ngày tiếp theo của hai người trôi qua cực kỳ thích ý, đôi khi Vân Tước sẽ ra ban công phơi nắng, đôi khi sẽ đứng trong vườn hoa tỉa cây cảnh. Văn Cữu pha rượu pha trà cho cậu, ra ra vào vào phòng công cụ để giúp một tay. Buổi chiều hoặc là buổi tối, hai người vùi mình cùng một chỗ xem phim trong phòng chiếu, Văn Cữu sai Loyal làm trà bánh hoặc là trái cây, đút vào miệng cho Vân Tước, Vân Tước ăn cái gì không thích sẽ không vui nhíu mày, mà hợp ý thì cậu sẽ ngẩng đẩu hôn lên cằm Văn Cữu bảo muốn nữa.

Văn Cữu đôi khi sẽ chơi xấu nhét tay vào miệng Vân Tước, thấy cậu nhíu mày sẽ bắt lấy đầu lưỡi cậu quấy tung lên, hỏi cậu sao lại nhíu mày, rõ ràng tối hôm trước còn thích thú vô cùng. Vân Tước "Ư ư ư" không nói thành lời, nước bọt dính nhớp sẽ làm cổ áo ướt nhẹp, không còn ai nhớ tới bộ phim đã trở thành nhạc nền cho họ, hôn lấy nhau rồi hòa làm một, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.

Họ hạnh phúc mà sinh sống, điên cuồng mà làm tình. Nếu không phải đôi khi Văn Cữu sẽ tránh Vân Tước giải quyết công việc trong thư phòng, Vân Tước có những lúc thất thần không thể hiểu được, họ sẽ hoàn toàn giống như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cực kỳ thân mật khăng khít.

Nhưng mà thực tại bình yên chỉ được lời nói dối xây nên, là hoa trong gương, trăng trong nước, hai người tựa hồ đều đang cố gắng hết sức kéo dài đoạn thời gian giả dối này, nhưng đều là công dã tràng.

Một tin tức được mã hóa đến từ Bit đập tan ảo cảnh đẹp đẽ.

Sau khi Vân Tước nhìn thấy tin tức cũng không có phản ứng gì quá mãnh liệt, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều đẫm tình. Buổi tối khi làm tình với Văn Cữu cậu rên rỉ vừa ngọt ngào vừa say mê, cặp chân thon dài vòng quanh eo hắn, lúc Văn Cữu tiến vào bèn ôm chặt lấy lưng hắn, môi cọ qua khuôn mặt tẩm đẫm mồ hôi của hắn, giọng nói cũng nghẹn ngào, vào lúc lên đỉnh cậu ghé vào bên tai hắn.

"Em yêu anh." Vân Tước nói.

Văn Cữu lập tức ôm chặt lấy cậu, không hề thấy vui vẻ một chút nào.

Vân Tước phải đi, hắn cảm nhận được.

___________________

Nai có lời muốn nói:

Tranh thủ edit hết cảnh này để chuẩn bị off. Nếu xoay sở được thì cuối tuần sau mình sẽ up chương mới. Nếu bận quá đành hẹn sang tuần tiếp nữa vậy.