Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 34




"Đã lâu không được lái xe một cách kích thích như thế!"

Mũ bảo hiểm ngăn cách tiếng gió gào thét bên ngoài, xe chạy xăng đi trên vòng bảo hộ nhỏ hẹp bên cạnh cầu Đông Xuyên, độ rộng của bánh xe và vòng bảo hộ gần như bằng nhau, chỉ cần chệch một chút sẽ ngã vào biển sâu không thấy đáy bên dưới, hoặc là đâm sầm vào đủ loại phương tiện giao thông cũng chạy như bay trên đường bên cạnh. Những chiếc xe xung quanh hoặc chọn giảm tốc độ, hoặc chạy ở làn xe trong cùng cách rất xa không dám tới gần, chỉ sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ rơi xuống đầu mình.

Bit ở đầu dây bên kia cũng cảm thấy kinh hoảng muốn hồn lìa khỏi xác: "Mới nãy còn rén lắm mà, điên lên cũng không thua kém gì anh đấy..."

"Thấy cây cầu phía dưới kia không!" Anh ta la lớn, "Xe của Quan Bình Độ đang ở trên đó!"

Phía trước cách khoảng chừng 1000 mét có một cây cầu lớn khác cắt ngang qua, nằm phía dưới cây cầu này, khoảng cách giữa hai cây cầu gần 10 mét, sau khoảng thời gian kết nối ngắn ngủi sẽ tách ra hai hướng khác nhau.

"Lát nữa đến chỗ giao nhau giữa hai cây cầu, tôi sẽ tăng tốc vọt lên cây cầu phía trên, có thể nắm được thời cơ lên nóc xe hay không phải trông chờ vào chính cậu thôi!"

Vân Tước hừ cười một tiếng: "Anh cũng biết tính thật đấy."

Người đàn ông cũng đang cười, khoảng cách mấy trăm mét rất nhanh đã chạy hết, xe chạy xăng phát ra một tiếng nổ vang, Vân Tước bắt lấy vai của người đàn ông rồi đạp chân lên ghế sau, bánh xe treo giữa không trung mang theo hai người vẽ ra một đường cong xinh đẹp, Vân Tước lấy từ trong túi ra hai miếng kim loại được mài giũa gọn gàng nhét vào túi áo anh ta, chân phải lấy đà liền nhảy ra ngoài.

Khoảng cách được tính rất hoàn hảo, Vân Tước không ngoài dự tính hạ xuống nóc xe, cậu nghe thấy tiếng huýt sáo cao vút của người đàn ông, ngay sau đó xe chạy xăng rẽ phải chạy khỏi đó giữa tiếng súng vang kịch liệt.

Vân Tước tháo mũ bảo hiểm xuống, tay phải vung lên giáng xuống đập nát kính cửa sổ xe, bên trong truyền đến tiếng thét của phụ nữ, cậu lắc mình tránh đi hai viên đạn, bắt lấy mép cửa sổ đu người vào trong, cùng lúc đó con dao găm giắt bên đùi trượt vào trong tay, vào lúc chui trong bên trong xe chuẩn xác kê lên động mạch trên cổ gã đàn ông ngồi trên xe.

"Quan - Bình - Độ?" Vân Tước mở miệng nói từng chữ một, âm cuối cao lên mang theo một chút ý cười, hoàn toàn làm lơ cô gái trẻ ngồi một bên đang run bần bật.

"Mày là ai?" Sắc mặt Quan Bình Độ rất kém, đôi mắt liếc xuống nhìn lưỡi dao lạnh lẽo kề bên yết hầu mình, ngay cả nói cũng không dám nói quá mạnh, sợ cổ họng mình sẽ bị cắt một đường lúc dây thanh rung lên. Tài xế không được lệnh cũng không dám dừng xe, tiếp tục đi về phía trước bằng tốc độ như cũ, tiếng súng bên ngoài đã ngừng, hiển nhiên là không dám lung tung nổ súng nữa, rốt cuộc trong xe không chỉ có kẻ điên đánh lén, mà còn có ông chủ phát tiền lương cho họ.

"Quan tổng đúng là quý nhân hay quên sự (*)." Văn Tước nhẹ nhàng cười, "Một tháng trước đã làm gì với chủ nhân của tôi... Nhanh như vậy đã quên rồi sao?"

"Chủ nhân?" Quan Bình Độ cau mày, như đang nỗ lực hồi tưởng chuyện xảy ra một tháng trước, thừa dịp Vân Tước không chú ý, đôi mắt hung tợn trừng cô gái bên cạnh một cái.

Vân Tước tùy ý liếc qua, ánh mắt dừng lại trong một chớp mắt trên ngón tay đang thao tác ở màn hình ảo thiết bị đầu cuối, cười như không cười kéo lưỡi dao sát một chút: "Vẫn là đừng nên làm động tác nhỏ trước mặt tôi, tôi không thích đâu."

Lưỡi dao phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô gái, cô ta siết chặt ngón tay, cuối cùng vẫn tắt màn hình ảo đi. Cô ta sẽ không cho rằng lưỡi dao của Vân Tước không kề vào cổ mình là vì không muốn giết cô ta, chỉ là cô ta không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp nào cho tình huống trước mắt, nên Vân Tước ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không cho cô ta mà thôi.

"Quý ngài đây... Chúng ta có phải có hiểu lầm nào hay không?" Quan Bình Độ định ngưỡng cổ ra sau, nhưng đầu của hắn ta đang dán trên lưng ghế, không còn đường lui, "Tôi nghĩ tôi chưa từng đắc tội ai cả."

"Nhưng mà nhiệm vụ Văn tiên sinh cho tôi chính là... Lấy mạng ông đem về."

"Văn tiên sinh?" Quan Bình Độ sửng sốt trong một chớp mắt, ngay sau đó không thể tưởng tượng mà nói, "Văn Cữu?"

"Xem này, không phải Quan tổng nhớ ra rồi sao." Vân Tước mở to mắt nói dối, "Một tháng trước Văn tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong câu lạc bộ Phần Giang, theo thông tin chúng tôi điều tra được, hôm đó chỉ có Quan tổng bố trí thêm vài thứ trong câu lạc bộ đấy."

"Đó là tôi..." Quan Bình Độ khựng lại, "Tôi làm những chuyện đó không có liên quan gì đến Văn tiên sinh cả."

"Nếu không liên quan gì, bây giờ Quan tổng việc gì phải che che giấu giấu?"

Quan Bình Độ hơi bực bội: "Tôi còn đang hợp tác với Văn tiên sinh, sao lại ra tay với anh ta được?"

"Thế à?" Vân Tước trông có vẻ như đã tin vài phần, khi Quan Bình Độ thả lỏng lại như không mấy để ý mà nói tiếp, "Nhưng Đinh Hệ nói với tôi, dã tâm của Quan tổng rất lớn, từng giây từng phút đều suy tính làm sao giết được Văn tiên sinh để thay thế đấy."

"Hắn nói bậy!"

"Hắn nói bậy, vậy Quan tổng nói thử xem, thế nào mới là không nói bậy đây."

Quan Bình Độ im lặng một hồi lâu, cho đến khi hắn ta cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ cùng với dòng máu nhớp nháp đang chảy xuống mới không thể nhịn được nữa mà mở miệng: "Người tôi muốn giết là BANE! Là tên sát thủ âm hiểm xảo trá không coi ai ra gì kia!"

"Ồ?" Vân Tước không phản ứng quá mạnh, xuôi theo câu chuyện không để lộ dấu vết hỏi tiếp, "Tôi cũng có nghe nói tới hắn, Quan tổng còn có xích mích với hắn à?"

"Tôi nghĩ bất kỳ ai quý trọng mạng mình đều có xích mích với hắn cả."

Vân Tước nhàn nhạt lên tiếng, "Xem ra chúng tôi đã hiểu lầm Quan tổng."

Quan Bình Độ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Giờ có thể buông tôi ra rồi chứ?"

"Bảo người của ông dừng ở chỗ rẽ phía trước, chiếc xe này tiếp tục đi."

"Cậu còn phải làm gì hả?"

"Để ngừa bất trắc thôi, lỡ Quan tổng đột nhiên muốn xuống tay với tôi, chẳng phải tôi không còn chút cơ hội phản kháng nào à."

Gân xanh trên trán Quan Bình Độ nhảy nhảy, ra hiệu cho tài xế dùng bộ đàm thông báo cho các chiếc xe khác chờ tại chỗ.

Vân Tước đồng thời đè đè tai nghe ẩn hình nhét trong lỗ tai làm bộ làm tịch nói: "Văn tiên sinh, mọi chuyện đã kết thúc, phiền ngài phái người đến đây tiếp ứng tôi."

Bit ở một đầu khác nén cười kêu cho cậu một chiếc ô tô không người lái, Quan Bình Độ mặt xanh mét, hung tợn nhìn chằm chằm theo bóng dáng Vân Tước xuống xe, nhưng cũng đã tắt mất ý định giở trò, hừ lạnh một tiếng ra lệnh cho tài xế tiếp tục chạy về phía sân bay.

"Anh buông tha hắn ta như thế à?"

Vân Tước ngồi trên ghế phụ của chiếc xe không người lái, trong tai nghe là giọng nói tò mò của Bit.

"Đương nhiên là không."

"Aizz, đoán không được anh, Thôi, nhiệm vụ của em kết thúc rồi, đừng quên tiền thù lao của em đấy."

Thông tin dừng lại, Vân Tước gỡ tai nghe xuống, tùy tay chọn một nơi ở vùng ngoại ô làm đích đến rồi nằm trên ghế nhắm mắt lại.

Mấy giờ sau, bản tin khuya luôn luôn không có bao nhiêu người xem lâm thời chen vào một mẩu tin nhanh: Một chiếc máy bay tư nhân đi về phía Yên Đảo nổ tung không rõ nguyên nhân ngay ở tuyến đường trên không, trong máy bay không một ai sống sót, tình hình cụ thể của sự cố còn đang trong quá trình điều tra...

Mẩu tin nhanh này chỉ gây sóng to gió lớn trong một phạm vi nhỏ, lúc hừng đông đã bị đè ép một cách lặng yên không một tiếng động. Chẳng qua không ai biết, chủ nhân của chiếc máy bay này trước khi máy bay nổ tung đã không còn hô hấp —— là một thi thể.

______________

(*) quý nhân hay quên sự: Những người cao sang, lo việc lớn thường hay quên vì ít và không để ý đến những chuyện vụn vặt có tính chất đời thường 

Nai có lời muốn nói:

Đã thất hứa với mấy bồ post sớm không đợi đến cuối tuần, vì hôm nay có chuyện buồn quá nên nhào vô edit cho đỡ stress. Mà buồn nên cũng lười động não thành ra 3 chương mới edit hơi lậm convert, sẽ được beta lại khi tâm trạng khá hơn thôi.

Spoil tiếp là chương sau hường phấn lại hết đánh đấm rồi. Mình không giỏi edit cảnh hành động bắn nhau chảy máu các thứ nên chắc ngôn từ cũng tụt cảm xúc lắm, mấy bồ thông cảm.