Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 31




"Bây giờ có thể cho tôi biết, mục đích em tiếp cận tôi là gì?"

Văn Cữu ngồi ở một đầu khác của bàn ăn, đối diện là Vân Tước đang ăn sáng từng ngụm nhỏ. Tối hôm qua Văn Cữu lăn lộn quá tàn nhẫn, toàn thân Vân Tước đều không thoải mái, làm ảnh hưởng đến chuyện ăn uống cũng không ngon. Nệm lót trên ghế rất mềm, nhưng căn bản chẳng giúp được gì, cậu chỉ muốn tìm một chỗ không ai thấy nằm vật ra, không cần suy nghĩ gì mà đánh một giấc.

"Văn tiên sinh cũng biết, bây giờ tôi như con chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh." Tiếng nói của Vân Tước ỉu xìu, hữu khí vô lực, còn hơi mất tiếng, "Tiếp cận anh đương nhiên là vì tìm kiếm sự che chở ạ."

Văn Cữu nhíu mày nhẹ đến gần như không thể phát hiện: "Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, đến quán bar lần sau, em biết được hành tung của tôi là nhờ đâu?"

"Buổi tối hôm đó?"

"Buổi tối chúng ta gặp mặt lần đầu tiên."

Giọng Văn Cữu nhàn nhạt: "Là ai có bản lĩnh đến vậy, có thể đánh thuốc tôi, mà em lại vào phòng tôi đúng lúc thuốc bắt đầu có tác dụng?"

Trong lòng Vân Tước kinh hãi, ngoài mặt lại không hề để lộ gì.

"Buổi tối hôm đó tôi đi xử lý chuyện khác, vào phòng của anh là một sự ngoài ý muốn. Còn quán bar thì..." Vân Tước cười cười, "Mấy kẻ cần tiền không cần mạng, Văn tiên sinh chẳng quản nổi đâu."

"Chuyện khác?" Văn Cữu "Xuy" một tiếng, "Ăn mặc quần áo như vậy, tùy ý vào nhà một người đàn ông liền dạng chân ngoan ngoãn cho **, em nhận tiền lấy mạng tôi..."

Bàn tay đang nắm dao ăn của Vân Tước không nhịn được siết chặt, cậu vô cùng lo sợ, quần áo rộng thùng thình ở nhà đã che đi mồ hôi lạnh trên người cậu rất tốt.

"... Hay là BANE tiếng tăm vang dội, còn có nghề phụ đây?"

"..."

Những lời này quá chói tai, không thể nói rõ là tức giận hay lo sợ hồi hộp, Vân Tước mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại, lúc ngẩng đầu lên khóe mắt đã nhiễm màu đỏ, thanh âm khẽ run: "Lúc bị anh xâm phạm, tôi thực sự rất muốn giết anh, Văn tiên sinh."

"Sau đó thì sao?" Văn Cữu dừng một chút, "Sau đó em chủ động tìm tôi, là vì có người đang nhằm vào em, em cùng đường, chỉ có thể chọn gã đàn ông em hận không thể giết chết để tìm kiếm sự che chở của hắn?"

"Đúng vậy." Vân Tước rũ mắt, không nhanh không chậm mà cắt món ăn đã nguội, vết cắt gọn gàng chỉnh tề xinh đẹp, "Tôi muốn lấy lòng anh, để sống sót."

"Nhưng tại sao em lại không nghe lời nhỉ, tôi bảo em ngoan ngoãn chờ, còn em thì cứ vắt óc để đến bên cạnh tôi" Văn Cữu đổi một tư thế, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu, "Là tôi cho em sự tự do quá lớn, làm em cho rằng em có cơ sở để cậy sủng mà kiêu... Hay là em có ý đồ gì khác?"

"Không phải anh đưa tôi đi hay sao?" Vân Tước thuận miệng nói.

"Nghĩ kỹ rồi nói."

Bốn chữ nhàn nhạt làm không khí trong phòng ăn hạ xuống âm độ, Vân Tước ngẩng đầu nhìn về phía Văn Cữu, người đối diện cũng mặc quần áo ở nhà thoải mái, kiểu dáng tương đồng làm người ta rất dễ có cảm giác quan hệ giữa hai người rất thân mật, mà hiểu lầm đó vào lúc này thực sự quá đáng đến mức khiến người ta phải bật cười.

Vân Tước biết, tiếp theo chỉ cần cậu nói sai một cậu, cậu sẽ không còn có thể bước ra khỏi căn nhà này.

"Tôi tra được một vài manh mối... Người muốn giết tôi, có lẽ có chút liên quan tới Văn tiên sinh."

"Cho nên em gửi hình cho tôi, khiến tôi đưa em đến bên mình, muốn nhờ việc ở bên cạnh tôi để thuận lợi cho việc tiếp tục điều tra à?"

Vân Tước không nói gì.

Văn Cữu hiển nhiên đang suy nghĩ, cho tới khi hắn thực sự nhận ra điều gì đó, Vân Tước lảng tránh ánh mắt săm soi tìm tòi của hắn.

"Em nghi ngờ tôi, Vân Tước."

Phòng ăn lặng im một hồi, Vân Tước cúi đầu, ai cũng không thể thấy được cảm xúc của đối phương.

Không biết qua bao lâu, đối diện truyền đến tiếng kéo ghế chói tai, Văn Cữu đứng lên, Vân Tước hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn, buồn cười chính là, rõ ràng Vân Tước mới là người bị vây trong hoàn cảnh xấu, cậu không hiểu sao lại cảm thấy lúc này Văn Cữu cực kì yếu ớt và đau khổ.

Rõ ràng cậu mới là kẻ bị giẫm đạp lên giới hạn của bản thân một lần lại một lần...

Lại là một hồi im lặng khiến người ta khó chịu, hai người rất lâu đều không nói gì nữa.

"Rời đi đi." Văn Cữu bỗng nhiên nói, "Từ giờ trở đi, toàn bộ hành tung của em tôi không can thiệp nữa."

Vân Tước hơi bàng hoàng, cậu thậm chí cảm thấy bản thân vừa nghe lầm.

Nhưng mà Văn Cữu không định lặp lại một lần nữa.

Vân Tước lặng đi một lát, cậu biết bây giờ là không phù hợp, nhưng cậu vẫn chỉ vào vòng cổ màu đen trên cổ mình: "Vậy thứ này có thể tháo xuống không?"

Văn Cữu xoay người: "Ngoại trừ cái này."

Vân Tước siết chặt ngón tay: "Đây là không can thiệp mà anh nói đấy hả?"

"Giữ an toàn mà thôi." Văn Cữu nhẹ nhàng cười cười, "Vì không biết lưỡi dao trên tay các người khi nào sẽ chĩa về phía họ, cho nên khi gặp loại người như em, mọi người đều muốn loại trừ cho thoải mái, làm được đến mức độ của tôi đã có thể nói là tận tình tận nghĩa, điều này, tôi nghĩ em chắc hẳn sẽ hiểu rõ... BANE."

Hơi thở Vân Tước nghẹn lại: "... Được."

Cậu không nói thêm gì, vào phòng ngủ lấy áo măng tô ngày hôm qua mặc, áo khoác rất nhăn, bên trên còn dính một ít chất lỏng không cẩn thận bắn vào, Vân Tước trực tiếp khoác ra ngoài quần áo ở nhà, cài chặt tất cả cúc áo, chất liệu to rộng che đi tư thế đi đứng mất tự nhiên của cậu, cậu đứng thẳng tắp, chịu đựng cảm giác khó chịu ở thân dưới bước đi dứt khoát gọn gàng.

Lúc đầu ngón tay chạm lên tay nắm cửa lạnh lẽo, Văn Cữu phía sau vẫn luôn trầm mặc nhìn chằm chằm cậu từ từ thở dài một hơi, Vân Tước không dừng lại.

Giọng nói phía sau rất nhẹ, nhưng cậu vẫn có thể nghe được.

"Cửa sổ ấy được lắp kính một chiều." 

_____________

Nai có lời muốn nói:

Post nốt chương này rồi xin phép off đến cuối tuần ạ. 

Spoil nhẹ là lần tiếp theo hai người gặp lại sẽ ngọttttt kinh khủng, là màn làm tình mình ghiền nhất.

Thế nhé, hẹn gặp mấy bồ vào cuối tuần.