Mật Ngọt Ái Tình: Thượng Tướng Đại Nhân Chuyên Sủng Kiều Thê

Chương 3: Anh thương




Ánh mắt của anh thâm thúy, đen láy, trên miệng lại dạt dào ý cười: "Anh tên Khúc Quân Kỳ, 18 tuổi, hơn em 10 tuổi lận đấy."

Mùi hương như gỗ tuyết tùng bao bọc xung quanh Tạ Miên.

Thơm ghê.

Nhưng đối diện với vẻ mặt biến thái của Quân Kỳ, Tạ Miên dị ứng cực kỳ.

Tách.

Tách.

Nước mắt cứ như thế mà lăn dài trên gương mặt non nớt, đôi mắt hai người nhìn chằm chằm nhau, nhưng Tạ Miên bị dọa sợ thật rồi.

Sao người mà ba mẹ cô bé chọn lại điên điên khùng khùng thế?!

Tạ Miên khóc to hơn, nhưng Quân Kỳ lại không có phản ứng gì mấy.

Nhìn tiểu hôn thê của mình đang nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, Quân Kỳ mềm lòng lấy khăn giấy lau đi giúp cô bé.

Nhưng mà động tác có hơi thô bạo.

Làm gương mặt non nớt trắng bệch trở nên đỏ ửng một vài chỗ.

Lau xong, Quân Kỳ còn tri kỉ tặng thêm cho bé Tạ một nụ hôn ngay khóe môi.

"Đừng khóc, anh thương."

Tạ Miên ngơ ngác quên mất phản ứng, hiển nhiên là bị hành vi biến thái này dọa sợ đến nỗi quên cả khóc.

"Hức..hức Mẹ ơi!"

Mẹ Khúc đang uống nước bị tiếng hét của Tạ Miên làm sặc nước, nhưng bà không dám chậm trễ chạy ngay lên lầu.

Còn ba Khúc đang đeo tai nghe làm việc nên không có nghe thấy.

Vừa mới vào chạy đến ngay cửa phòng đã thấy con trai mình đang dùng khăn giấy chà lên gương mặt Tạ Miên, lại còn vừa hôn vừa an ủi.

Còn cô bé kia đã sợ đến khóc không ngừng, khi nhìn thấy có người đến, cô bé còn muốn bò xuống giường, nhưng lại bị Quân Kỳ ngăn lại lau mặt tiếp.

Mẹ Khúc suýt tăng xông tại chỗ.

"Mày cút ra ngoài ngay cho tao!" Mẹ Khúc chạy đến ngăn cản hành vi dở hơi của con trai mình, dù tức giận thành cá nóc nhưng ở đây có trẻ con, bà không đánh thằng con của mình ngay trước mặt Tạ Miên được.

Tạ Miên thấy có người phụ nữ chắn trước mình, cô bé hoảng sợ lẩn trốn sau lưng mẹ Khúc, sau được mẹ Khúc ôm lấy an ủi thì mới thôi khóc.

"Mẹ làm gì thế? Không thấy cô bé rất thích con hay sao?" Quân Kỳ đối với hành vi ngăn cản của mẹ mình cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Mắt mày bị làm sao vậy con? Con mắt nào mày thấy con bé thích mày vậy?" Mẹ Khúc tức giận lườm nguýt Quân Kỳ, tay vuốt vuốt lưng an ủi Tạ Miên.

"Con bé được con hôn đến cảm động phát khóc, không phải thích con là gì?!"

"..." Hiển nhiên mẹ Khúc bị mạch não của con trai dọa sợ.

Không ngờ bệnh của Quân Kỳ đã nặng đến thế này rồi.

Phải gọi bác sĩ thôi.

"Để mẹ đặt cho mày lịch khám."

"Khám gì?"

"Não và tâm lý."

"..."

Tạ Miên được mẹ Khúc ôm dần ổn định trở lại, nhưng cô bé lại rúc vào người mẹ Khúc không muốn tách ra.

Vì mùi hương trên người người phụ nữ này có mùi giống mẹ cô bé.

Tạ Miên hé mắt nhìn thử thì thấy Quân Kỳ cũng đang nhìn mình mỉm cười thân thiện, cô bé lại vùi mặt vào người mẹ Khúc, cả người căng cứng.

Mẹ Khúc cảm nhận được cơ thể căng cứng của Tạ Miên, lại có thêm con trai mình đang vươn tay ra định chạm vào cô bé, bà nghiến răng hất bàn tay kia ra: "Cút về phòng đi ngủ đi, mai mày còn đi học nữa đấy."

"Ồ."

Nhắc đến đi học, Quân Kỳ nhanh chóng đi về phòng.

Anh còn chưa làm bài tập hôm trước được giao nữa, ông thầy chủ nhiệm mà biết chắc phiền phức lắm đây.

Đi chép bài.

Sau khi thấy con trai mình đi ra ngoài, được một lúc, mẹ Khúc mới hỏi :

"Miên Miên, ba mẹ con đâu? Sao con lại thành ra thế này vậy?" Mẹ Khúc lo lắng hỏi cô bé.

"...Cô là mẹ của cái anh vừa nãy sao?" Do vừa mới khóc xong, lại thêm đang bệnh nữa nên giọng của Tạ Miên không còn trong như lúc đầu nữa, cô bé ngồi lùi ra sau, ánh mắt tò mò nhìn mẹ Khúc.

Mẹ Khúc bị ánh mắt trong sáng ngây thơ này chinh phục, khác với dáng vẻ hổ dữ lớn tiếng với Khúc Quân Kỳ vừa nãy , giờ đây khi nói chuyện Tạ Miên, bà hiền dịu hơn bao giờ hết: "Đúng rồi, cô là mẹ của Quân Kỳ."

Biết đã tìm đúng người cần tìm, Tạ Miên chạm hai lần vào mặt chiếc nhẫn đang đeo, chiếc nhẫn mở ra, một mẩu giấy nhỏ trồi lên, Tạ Miên lấy giấy đưa cho mẹ Khúc.

Mẹ Khúc đọc xong mẩu giấy ấy, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng hẳn, bà nhìn Tạ Miên rồi lại nhìn mẩu giấy.

Bà không nói gì, chỉ ôm chầm lấy Tạ Miên, cảm nhận được người mẹ Khúc đang run lên, còn nghe thấy tiếng khóc kiềm chế, Tạ Miên ngơ ngác trong cái ôm ấm áp, hơi do dự rồi đặt bàn tay bé nhỏ lên lưng bà, bắt chước động tác vừa nãy của bà mà vuốt ve an ủi.