Chương 23: "kế hoạch dự phòng"
Lúc này, tại khu mật viện riêng của thừa tướng Tôn Thất Truyền, bóng dáng hớt ha hớt hải của tổng chỉ huy Nghiêm Chỉnh đang vụt rất nhanh trên hành lang, xem ra sau khi biết tin nhiệm vụ của đội sát thủ số ba đã thất bại ông liền một mực chạy tới đây ngay tức khắc.
“Thừa tướng, thừa tướng…”
Nghiêm Chỉnh lập tức lớn giọng gọi ngay khi vừa bước chân đến thư phòng, mặc kệ hai tên thị vệ đứng ngoài cửa can ngăn. Nhưng Lão Tôn ngay sau đó đã vẫy tay tỏ ý cho phép nên Nghiêm Chỉnh cũng không do dự mà bước vào trong.
“Ngươi có việc gì muốn nói với ta hay sao mà vội vàng thế?”
Thừa tướng Tôn lúc này đang ngồi đọc sách bên cạnh chiếc đèn dầu nhìn Nghiêm Chỉnh hỏi. Thấy thế Nghiêm Chỉnh ngay lập tức quỳ xuống thi lễ nói:
“Bẩm thừa tướng, hạ thần đến để thông báo với ngài, nhiệm vụ tối nay của đội sát thủ số ba… đã hoàn toàn thất bại...”
Lão Tôn nghe vậy không khỏi sa sầm nét mặt, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản để cuốn sách xuống bàn rồi đáp lại:
“Là vậy sao? Chuyện này vốn cũng nằm trong dự liệu của ta, cảm ơn ngươi đã cất công tới tận đây vào đêm khuya thế này để thông báo…”
Tuy nhiên Nghiêm Chỉnh chưa hề đứng lên ngay mà còn nói tiếp:
“Nhưng thừa tướng, còn một chuyện ngoài ý muốn nữa là… tên Long Chấn Thương mà chúng ta vốn biết hắn là thành viên của Thất Xà Hội đã…”
“Hắn đã làm sao?”
Lão Tôn không khỏi thúc giục khi thấy vị chỉ huy ấp úng.
“Bằng một cách nào đó… hắn đã hóa rồng.”
Nghiêm Chỉnh trầm giọng trả lời, quả nhiên ngay khi vừa nghe đến hai từ “hóa rồng” Lão Tôn không khỏi mở to mắt ngạc nhiên, phải biết để hóa rồng, tộc nhân Long tộc phải đạt đến cấp độ Long hóa cao nhất mới có thể, hơn nữa khí lực tự thân cũng phải cao gấp nhiều lần so với người bình thường. Người đạt tới trình độ đó Long tộc mấy chục năm nay hầu như chẳng có ai cả, kể cả tộc trưởng Long Chấn Đạo.
Mà tên Long Chấn Thương này vốn dĩ cũng chỉ là một tộc nhân vô cùng bình thường, chẳng có gì nổi bật, nên tên ngốc cũng đoán được kẻ đứng sau chắc chắn là Thất Xà Hội chứ không phải ai khác.
“Hắn đã đi trước chúng ta một bước.”
Lão Tôn không khỏi vỗ đùi cay đắng nói, người mà ông vừa nhắc đến chính là “Kẻ Tội Đồ” tên t·ội p·hạm mà cả thế giới đều phải dè chừng, thủ lĩnh của Thất Xà Hội.
“Lần này chúng ta hoàn toàn ở thế bị động, không thể trách cứ mấy đứa nhỏ được. Nhiệm vụ quả thật vẫn quá sức so với khả năng của chúng, hy vọng mấy đứa nó không b·ị t·hương quá nặng.”
Thừa tướng Tôn không khỏi lo lắng cho tình hình của đội sát thủ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của ông đã nghiêm nghị trở lại, nhìn Nghiêm Chỉnh nói:
"Ngươi đứng lên đi, dù sao nhiệm vụ cũng đã thất bại, chuyện này sẽ khiến Long tộc lao đao một phen, lão thái sư họ Phạm kia hẳn sẽ hả hê lắm đấy, nhưng nguy hiểm thật sự bây giờ mới bắt đầu..."
Vị chỉ huy vừa đứng lên đã nghe thấy chủ tướng của mình nói vậy không khỏi sợ hãi nhìn ông hỏi:
"Thừa tướng, không lẽ ngài định..."
Chỉ thấy Lão Tôn nhìn ông gật đầu dứt khoát đáp lại, điều này lại càng làm cho Nghiêm Chỉnh không khỏi đồ mồ hôi hột, cố gắng bình tĩnh nói:
"Nhưng chẳng phải ngài đã nói với hạ thần... "kế hoạch dự phòng" đó ... chỉ nên dùng khi tới trường hợp nguy cấp nhất sao?"
"Đã đến lúc rồi Nghiêm Chỉnh, ngươi đừng nên do dự, không phải bây giờ thì còn là lúc nào nữa chứ."
Lão Tôn quả quyết nói với tâm phúc của mình, mà có lẽ những lời này cũng chỉ có Nghiêm Chỉnh mới có thể hiểu thấu.
"Nhưng... thưa ngài, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác nữa hay sao?"
Vị chỉ huy vẫn cố gắng muốn níu kéo lại, ánh mắt ông bây giờ dường như hiện lên sự bi thương, tuy nhiên đáp lại ông, Lão Tôn chỉ bình thản ngả người ra lưng ghế nhẹ thở ra một hơi, sau đó nhìn thuộc hạ của mình nói:
"Ngươi hẳn phải biết rõ, Thất Xà Hội vốn đang lăm le Đại Nam từ bên ngoài, ở trong nội bộ chúng ta, lão thái sư họ Phạm kia chắc chắn cũng chỉ chờ ngày lật đổ được Thiên đế, lão sẽ được bước chân lên ngai vàng. Thế cục thế này sớm muộn gì Đại Nam cũng không chống đỡ nổi..."
"Chẳng lẽ đến cả ngài... cũng không thể cứu được Đại Nam sao?"
Vị chỉ huy buồn bã cúi gằm mặt hỏi, ánh mắt có ý né tránh sang hướng khác, không dám nhìn thẳng mặt Lão Tôn. Thấy người thuộc hạ đã đồng hành cùng mình mấy chục năm tỏ ra như vậy, vị thừa tướng cũng không biết nói gì để đáp lại.
Nhưng một khi lòng ông đã quyết thì chẳng có gì thay đổi được, Lão Tôn nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, tiến lại gần và vỗ vai vị chỉ huy nói:
"Nghiêm Chỉnh, đã đến lúc ngươi phải thay ta gánh vác vận mệnh của đất nước này, chính ngươi chứ không phải ai khác, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể đưa Đại Nam thoát khỏi nguy khốn mà thôi, cái mạng già này của ta cũng nên phó mặc cho trời quyết định rồi."
"Thừa... thừa tướng... ngài..."
Nghiêm Chỉnh không khỏi ấp úng khi được Lão Tôn chuyển giao lại trọng trách gánh vác đất nước cho mình. Tự bản thân ông thực sự vẫn cho rằng mình chẳng có tài cán gì để có thể làm người chỉ đường cho cả một dân tộc, mà lại là dân tộc Đại Nam nữa. Thừa tướng Tôn cũng biết rõ điều đó nên nhìn ông mỉm cười nói:
"Đừng lo lắng quá mức cần thiết như vậy, ngươi đâu phải chỉ có một mình đâu, cũng như ta có ngươi bên cạnh, ngươi hẳn cũng có những người mà bản thân tin tưởng đồng hành cùng đúng chứ? Vậy thì cớ gì phải lo lắng, mọi sự rồi cũng sẽ qua thôi."
Vị chỉ huy vẫn còn đôi chút e dè lúc đầu nhưng sau khi nghe Lão Tôn an ủi, ông cũng hiểu được việc mà mình cần phải làm, Nghiêm Chỉnh ngay lập tức cúi đầu chắp tay trước vị thừa tướng nói:
"Đa tạ thừa tướng, hạ thần đã rõ."
Lão Tôn thấy vậy không khỏi nhẹ thở phào một hơi, ánh mắt khẽ nhìn qua cửa sổ, đêm nay ánh trăng sáng soi rọi cả một góc trời, chiếu đến cả những góc tối tăm nhất của lòng người.
"Nghiêm Chỉnh, đến lúc đó... ta cần ngươi làm một việc..."
Lão Tôn quay người lại nhìn thuộc hạ của mình nói, ánh mắt ông lúc này không còn nghiêm nghị như trước mà mang một nét u buồn lạ lẫm, Nghiêm Chỉnh cũng không biết chuyện gì mà khiến người được mệnh danh là vị thánh nhân của Đại Nam phải đắn đo đến vậy, nhưng lời vừa dứt khỏi miệng Lão Tôn ngay sau đó đã khiến ông phải trợn mắt kinh sợ.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm là một vị tổng chỉ huy thì Nghiêm Chỉnh đã lập tức trấn an lại bản thân và thi lễ đáp lại, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng cho thấy rằng ông đã phải khó khăn như thế nào để đưa ra quyết định.
Việc này... chỉ có Nghiêm Chỉnh mới làm được!