Chương 20: Ngươi chiến đấu vì điều gì?
Ở bên trong thánh địa Long tộc lúc này, tất cả cảnh vệ theo lệnh tộc trưởng đều đang tập trung xung quanh xác con rồng để kiểm tra, những người không liên quan thì trở về dinh thự để tránh làm phiền. Nhưng ai nấy đều không khỏi tò mò về việc tại sao con rồng lại xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy mà chẳng một người nào hay biết, chuyện này đã lan rộng ra khắp Hà thành, khiến dân chúng lũ lượt kéo đến bàn tán.
“Mọi người nhìn kìa, chẳng phải kia chính là xác con rồng đó sao?”
Một anh thanh niên chỉ tay về phía trong thánh địa nói, do hình thể con rồng quá lớn nên dù đứng ở bên ngoài tường thành thì mắt thường vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Không biết nữa, chắc Long tộc vừa có sự kiện gì chăng?”
Đám đông thi nhau đoán già đoán non xem điều gì đã khiến gia tộc được mệnh danh mạnh nhất Đại Nam hàng ngàn năm qua phải chịu cảnh tan hoang đến vậy. Kẻ bảo rằng là do đến thời hạn tiến cấp, người thì nói chắc tộc trưởng muốn thử nghiệm sức mạnh mới, nhưng rốt cục thì cũng chẳng ai biết rõ lý do.
Câu chuyện cứ thế càng ngày càng đi xa, lan truyền ra khắp các vùng lân cận, và chuyện gì đến cũng sẽ đến, đang lúc đám đông sôi nổi thì bỗng có tiếng còi hú vang lên từ đằng xa, mấy chục chiếc xe cảnh sát cùng nhau kéo tới trước cổng thánh địa Long tộc.
“Xin những ai không phận sự vui lòng rời đi, chúng tôi sẽ phụ trách nơi này kể từ bây giờ.”
Một người cảnh sát từ trong chiếc xe đậu gần nhất vừa cầm loa nói vừa mở cửa bước ra, tiếp theo là những đồng nghiệp của anh cũng lần lượt xuống xe. Nhờ thế mà đám đông dân chúng tự động giải tán, nhường mọi việc còn lại cho cảnh sát.
“Xem ra chúng ta tới cũng chỉ để dọn dẹp thôi.”
Giọng nói khản đặc quen thuộc của thám tử Nguyễn Minh Khang lại vang lên, ông vừa nhìn xác con rồng bên trong thánh địa vừa thở dài, lão già để râu quai nón này như mọi hôm lại tiếp tục công việc của mình là hợp tác với cảnh sát để phá những vụ án phức tạp, nhưng có vẻ như chuyện xảy ra hôm nay vốn không đến lượt những người như ông có thể nhúng tay vào.
“Đừng bi quan như thế chứ ngài thám tử, chúng ta cứ làm việc hết bổn phận của mình là được rồi.”
Một anh cảnh sát vỗ vai ông động viên rồi ngay lập tức chạy đi làm việc, nghe vậy lão già hơn sáu chục tuổi đời này cũng không khỏi lắc đầu cười trừ:
“Giá như tôi cũng có thể yêu đời như anh thì tốt biết mấy.”
Đúng lúc này, một âm thanh đổ nát bỗng vang lên ở phía xa, cùng với đó là khói bụi bốc lên cả một góc trời, khiến những người cảnh sát cho dù không muốn cũng phải ngoái đầu nhìn lại, lão thám tử theo bản năng đưa mắt về phía đó, và cảnh tượng c·hết chóc hiện lên ngay trước mặt khiến ông phải rùng mình vì sợ hãi.
Mới mấy phút trước nơi đó vẫn còn là đường phố Hà thành xa hoa lộng lẫy, nhưng buồn thay, bây giờ nó đã trở thành đ·ống đ·ổ n·át đầy khói lửa và bụi bặm bốc lên, cho dù đứng cách xa gần mấy cây số nhưng thám tử Minh Khang vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của kẻ vừa gây ra tất cả, trong lòng ông không khỏi dâng lên một dự cảm không lành, sợ hãi nói:
“Hắn ta phải mạnh thế nào mới có sức phá hủy lớn đến nhường này?”
Như để trả lời cho câu hỏi của ông, ở nơi vừa xảy ra v·ụ n·ổ lúc này, Vô Diện đang ung dung bước đi trên đ·ống đ·ổ n·át như chốn không người, hai cánh tay buông thõng, hắn đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch, không được vẽ ngũ quan lên trên và mặc trên người chiếc áo choàng màu tím, có họa tiết bảy đầu rắn của “Thất Xà Hội” trên mu bàn tay còn được xăm ký hiệu đặc biệt của tổ chức. Dưới chân hắn bây giờ chính là Thế Thành trong lốt sát thủ Mặt Nạ Bạc đang bị khí lực chèn ép đến mức nằm sấp hẳn xuống đất.
“Ngươi đang làm trò hề gì vậy?”
Vô Diện lạnh lùng nhìn Thế Thành nói, khi thấy anh đang cố gắng chống tay đứng dậy dù đang bị áp lực đè bẹp.
“Ta chưa thể… thua ở đây được.”
Thế Thành nghiến răng nghiến lợi đáp lại, hai tay hai chân vẫn đang cật lực chống lại luồng khí lực cực mạnh của Vô Diện, chứng kiến sự cố gắng của anh, tên sát thủ chỉ im lặng đứng quan sát một lúc rồi hỏi:
“Mặt Nạ Bạc, ngươi chiến đấu vì điều gì?”
“Ta không có thì giờ để trả lời ngươi… hự…”
Thế Thành chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vô Diện giáng vào cằm một cú đá, khiến cả người anh bay ra xa hơn năm mét, đập thẳng vào một bức tường lớn gần kề, xương quai hàm gần như muốn nát vụn, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì tên sát thủ đã tiến sát lại gần với một tốc độ cực nhanh, nện cùi chỏ thẳng vào bụng của anh, đau muốn thấu ruột gan, miệng chỉ chực muốn nôn hết ra.
“Một tên nhãi nhép như ngươi mà cũng đòi cãi lời ta sao?”
Vô Diện vừa bóp cằm Thế Thành nâng lên vừa chất vấn, dù đã từng gặp rất nhiều đối thủ nặng ký, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị áp đảo hoàn toàn như vậy, hệt như một chú thỏ con vùng vẫy dưới nanh vuốt sư tử, chẳng thể làm gì khác ngoài việc trở thành miếng mồi ngon dâng lên vị chúa sơn lâm.
“Chưa xong đâu, tên khốn…!”
Giọng của Tuấn Khanh chợt vang lên từ tòa nhà đổ nát phía bên trái, cậu bạn cầm kiếm phóng đến và tung ra tuyệt kỹ mạnh nhất của mình thẳng vào người Vô Diện.
Ảo Ảnh Vô Hình Trảm.
Chiêu thức này chỉ sử dụng một nhát chém duy nhất nhưng có thể cắt một tòa nhà cao tầng ra làm đôi, hơn nữa lại sở hữu độ biến ảo khôn lường của Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, tuy nhiên để sử dụng được thì tốn rất nhiều khí lức truyền vào. Tuấn Khanh đã dùng nó một lần khi chiến đấu với Deamile nên lần chém này chính là tất cả những gì còn lại của anh.
“Quá chậm.”
Vô Diện hừ lạnh một tiếng rồi dùng tay phải bóp nát vụn lưỡi kiếm của Tuấn Khanh một cách dễ dàng, ngay sau đó nhân lúc cậu bạn mất cảnh giác mà dùng cùi chỏ thúc vào bụng một cái rồi dúi thẳng người xuống đất, mỗi đòn đánh đều có khí lực xuyên thấu ở trong đó nên mang tới đau đớn kịch liệt, dù là Bạch Kiếm Sĩ của Đông Thành cũng phải nằm im chịu trận.
“Mặt Nạ Bạc, để xem bao giờ thì ngươi chịu trả lời câu hỏi của ta?”
Vô Diện nhìn Thế Thành bằng ánh mắt sắc lẻm rồi cầm cổ tay của cậu bạn đang bị đè dưới chân lên dứt khoát bẻ không chút thương tiếc, ngay lập tức tiếng xương gãy vụn cùng tiếng thét của Tuấn Khanh vang lên thấu trời đất, ai nghe thấy cũng phải xót xa.
“Đất mẹ nó… dừng lại ngay!”
Thế Thành vừa chửi thề vừa cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay cứng như đá của Vô Diện nhưng tất cả đều hoàn toàn vô dụng, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một ánh lửa rực hồng bỗng lóe lên từ phía bên phải của tên sát thủ, không ai khác đó chính là Thảo Phương vừa lao đến với một cú đấm đầy uy lực.
Hỏa Quyền Đại Công Phá.
Đây chính là tuyệt chiêu mà cô kết hợp giữa hai nguồn sức mạnh trong cơ thể là ma lực và khí lực, tạo nên sự khác biệt mà chỉ người sở hữu thiên phú mới có, vừa mang khả năng xuyên thấu vừa có thể đốt cháy đối thủ.
“Chịu c·hết đi!”
Thảo Phương cực kỳ tự tin hét lên, nhưng đứng đối diện với cô bây giờ là một kẻ vô cùng mạnh mẽ về mọi mặt, dù là thể chất hay kỹ thuật thì Vô Diện đều áp đảo so với cả ba người của đội sát thủ, và không ngoài dự đoán, với một động tác cực kỳ nhanh trong tích tắc khi người con gái duy nhất của đội sát thủ vừa lao đến, hắn ta dùng chân trái đá thẳng vào đầu gối của cô một cách khéo léo, khiến Thảo Phương mất đi trọng tâm mà ngã xuống, rồi dùng tay trái bóp chặt lấy cổ tay đang nắm chặt của cô mà bẻ một cái, ngọn lửa vừa mới rực cháy đã phải tắt ngúm, tiếng xương gãy vụn cùng tiếng thét thất thanh của Thảo Phương ngay lập tức truyền đi khắp không gian, chỉ nghe thôi cũng thấy lạnh xương sống.
“Im.”
Vô Diện lạnh lùng nói rồi dùng cạnh bàn tay đánh thẳng vào gáy của Thảo Phương một nhát, khiến cô ngã xuống ngất lịm đi ngay tắp lự, không kịp kêu thét bất cứ điều gì nữa.
“Tên khốn kiếp! Sao ngươi dám…”
Tuấn Khanh đang nằm đất cũng không nhịn được chửi thề, cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự chèn ép của khí lực, nhưng Vô Diện chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, dẫm thẳng lên đầu của cậu bạn mà đe dọa:
“Ngươi nên biết thân biết phận của mình mà nằm yên đi.”
Sức mạnh của tên sát thủ hoàn toàn áp đảo so với cả ba người, những đòn hắn tung ra đều mang tới đau đớn muốn thấu xương, thậm chí ngay cả một cơ hội để phản công cũng không có, đến cả Deamile khi chứng kiến thảm cảnh mà người đồng đội vừa gây ra từ đằng xa cũng không khỏi lắc đầu ngán ngẩm:
“Thật xui xẻo cho các ngươi khi gặp phải hắn ta…”
Lúc này, quyền định đoạt sống c·hết hoàn toàn không thuộc về bản thân đội sát thủ nữa, nếu Vô Diện muốn g·iết hết tất cả thì chẳng còn ai có thể ngăn chặn hắn, kể nếu có đội trưởng Minh Tuấn ở đây có lẽ cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút mà thôi.
“Thế nào Mặt Nạ Bạc? Ngươi đã có câu trả lời chưa?”
Vô Diện chất vấn Thế Thành với ánh mắt sắc lẻm, dường như kẻ này chẳng có ý định muốn lấy mạng người nào mà chỉ đơn thuần muốn gây áp lực lên anh mà thôi. Nhận ra điều đó nên Thế Thành ngay lập tức ra điều kiện:
“Nếu muốn ta trả lời thì ngươi đừng đụng đến đồng đội của ta nữa.”
‘Được.”
Vô Diện thản nhiên đáp lại rồi bỏ chân khỏi đầu Tuấn Khanh, tuy nhiên vẫn dùng khí lực áp đảo để đè bẹp cậu bạn xuống đất, sau đó lạnh lùng nhìn Thế Thành chất vấn:
“Vậy nói ta xem ngươi chiến đấu vì điều gì nào? Vì sứ mệnh cao cả nào đó? Hay chỉ đơn thuần là mong muốn g·iết chóc? Hay tất cả do mệnh lệnh của lão già đứng sau lưng ngươi?”