Chương 18: Bí mật về Ưng Nhãn
Lúc này, ở mặt trận phía bên trong tòa thành, trận chiến giữa hai người đội trưởng Minh Tuấn và Long Khương cũng đang trở nên cực kỳ khó lường, tưởng chừng sau khi trúng đòn tổng lực của vị sát thủ được mệnh danh là bí ẩn nhất Hà Thành thì đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc sẽ chịu thua, nhưng không ngờ hắn ta vẫn còn một lần tiến hóa nữa chưa sử dụng.
Đó là Long hóa cấp độ ba.
Ở hình dạng này, sức mạnh được tăng lên gấp năm lần so với cấp độ hai, miễn trừ toàn bộ v·ết t·hương đã nhận phải, khai thông huyệt đạo, cường hóa cơ thể, tăng cường khí lực, đặc biệt khả năng quan sát cũng được mở rộng, giúp phản xạ của cơ thể trở nên tốt hơn hẳn.
“G·ay go thật…”
Minh Tuấn không khỏi lo lắng nhìn Long Khương, khí lực của anh gần như đã cạn kiệt sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi, nếu như để tên Long tộc t·ấn c·ông anh bây giờ chắc chắn hắn sẽ chiếm thế thượng phong, lúc đó thì muốn chạy trốn cũng khó.
“Trước hết phải cầm cự được hắn đã…”
Minh Tuấn vừa nói vừa thủ thế, hạ quyết tâm nhất định phải rời được khỏi đây. Thấy vậy, Long Khương không khỏi mỉm cười đắc ý khiêu khích:
“Khí thế lúc nãy của ngươi biến đi đâu hết rồi, Mắt Đại Bàng? Sao lại co ro như con rùa rụt cổ thế?”
Hắn ta vừa nói vừa thong thả tiến lại gần Minh Tuấn, nhưng người đội trưởng vẫn cứ đứng đó mà không thèm đáp lại lời nào, thấy vậy Long Khương càng được thể trêu chọc:
“Đường đường là một sát thủ có tiếng ở Hà Thành mà cũng có ngày phải e dè như thế này sao?”
“Nói nhiều, muốn đánh thì tới mà đánh luôn đi.”
Minh Tuấn bực mình đáp trả lại, thấy vậy Long Khương không khỏi bất ngờ, hắn ôm mặt xổ ra một tràng cười dài, rồi nhếch mép nhìn Minh Tuấn nói:
“Được, để ta xem ngươi còn chiêu gì có thể chống đỡ.”
Ngay sau đó, hắn tung ra một đòn Long Trảo Thủ hướng thẳng về phía của Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, khiến anh phải vội vàng tránh sang một bên để né đòn, nhân cơ hội này Long Khương lập tức áp sát người anh ngay tức khắc, không để cho người sát thủ kịp trở tay.
“Hắn nhanh quá…”
Minh Tuấn chỉ kịp cảm thán một câu trước khi giơ cánh tay đỡ đòn t·ấn c·ông của đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc, một cú đấm được tung ra với lực công phá cực mạnh, đánh bay người anh về phía bức tường cách đó năm mét, khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh. May mắn thay nhờ Minh Tuấn giơ hai cánh tay che đầu kịp lúc nên mức độ tổn thương được giảm đi đáng kể, nhưng chừng đó vẫn không thể giúp đầu anh hết choáng váng đi cho được.
“C·hết tiệt…”
Người đội trưởng không khỏi cắn răng chửi thề vì cơn đau từ vết bỏng trên cánh tay, do v·a c·hạm với cú đấm của tên Long tộc mà nó đã trở nên cực kỳ rát.
“Ngươi nhìn đi đâu thế hả?”
Minh Tuấn còn chưa kịp định thần thì giọng nói của Long Khương đã vang lên sau lưng anh từ lúc nào, cùng với đó là một cú đá ngang nhắm thẳng vào vùng bụng của người đội trưởng, tuy đã kịp giơ hai tay ra che chắn nhưng uy lực của nó đã khiến cả cơ thể anh lại tiếp tục lùi xa thêm hơn mười mét nữa, hai cánh tay không ngừng run rẩy vì đau đớn, dù đã tập trung hết khí lực để chống đỡ nhưng điều đó cũng không đủ để ngăn chặn Long Khương.
“Quả nhiên là Long tộc, không thể xem thường bất cứ kẻ nào cả.”
Minh Tuấn không nhịn được nhăn mặt than thở, nhưng Long Khương không để cho anh có thì giờ để nghỉ ngơi, hắn quyết định tung ra một đòn cuối cùng để hạ đo ván anh.
“Rất tiếc Mặt Đại Bàng, nhưng ngươi sẽ b·ị b·ắt tại đây.”
Nói rồi tên Long tộc bất ngờ di chuyển liên tục xung quanh Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, tạo thành vô số dư ảnh khiến người đội trưởng không biết đâu mà lần, dù cho anh có sử dụng “Ưng Nhãn” để dò tìm thì cũng không thể phản ứng kịp với đòn t·ấn c·ông của Long Khương. Đây chính là một trong những tuyệt kỹ mà chỉ có người đạt đến Long hóa cấp độ ba mới có thể sử dụng.
Bách Long Lưu Vũ.
Liên tục tạo ra dư ảnh để phân tán sự chú ý của đối phương, sau đó đột ngột áp sát và tung ra một đòn t·ấn c·ông tổng lực. Để làm được điều này bắt buộc phải có tốc độ cực cao và thể lực sung mãn để làm cho đối phương phải quy hàng. Có lẽ trong hàng ngũ cảnh vệ Long tộc, Long Khương là kẻ duy nhất có thể đạt tới cảnh giới này.
“Hắn sẽ t·ấn c·ông từ hướng nào đây…?”
Minh Tuấn chỉ có thể bất lực nhìn dư ảnh của hắn mà tự suy đoán, nếu dựa theo tính cách của Long Khương, khả năng cao đó sẽ là một đòn t·ấn c·ông trực diện, nhưng trường hợp tên này đột ngột thay đổi chủ ý mà tập kích sau lưng hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa hai bên cánh của anh lúc này cũng rất yếu do khí lực đã tiêu hao quá độ để bảo vệ phần trước mặt, nên dù Long Khương có đánh vào đâu thì cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm với anh.
“Nếu bây giờ ngươi nói ra ai là kẻ đã sai ngươi đến đây thì có thể sẽ được ân xá đó, Mắt Đại Bàng.”
Tên Long tộc bắt đầu dụ dỗ Minh Tuấn, nhằm moi được thông tin từ anh, nhưng người đội trưởng nào có dễ bị mua chuộc như thế, chỉ thấy anh hít thở sâu một cái rồi đứng thẳng lưng lên, móc trong túi ra một bao thuốc và một cái bật lửa, nhẹ nhàng châm một điếu rồi phả khói, không quên khiêu khích một câu:
“Nói ít thôi, muốn đánh thì lao vào đây.”
Quả nhiên lời này đã thành công chọc tức Long Khương, khiến hắn ta không nhịn được nữa mà xông thẳng về phía anh hét lên:
“C·hết đi tên khốn!”
Với tốc độ và sức mạnh áp đảo, tên Long tộc dễ dàng áp sát Minh Tuấn và tung một đòn Long Nha thẳng vào vùng bụng của anh, những tưởng người đội trưởng sẽ lại né nó như mọi lần trước nhưng thật không ngờ, anh lại đứng nguyên như thế để móng vuốt của hắn xuyên thẳng vào bụng, không một chút sợ hãi.
“Ngươi… ngươi đang làm gì vậy hả?”
Thân là đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc nhưng Long Khương cũng không khỏi bất ngờ thốt lên, bấy giờ máu từ v·ết t·hương bắt đầu chảy ra, nhuốm đỏ cả áo trong áo ngoài của người đội trưởng, nhưng anh vẫn thản nhiên dùng tay trái vứt điếu thuốc đi và quay mặt sang bên cạnh phả khói, rồi nhẹ nhàng mỉm cười với tên Long tộc:
“Ngươi mắc bẫy rồi.”
Long Khương nghe vậy không khỏi giật mình, vội vàng thụt tay lùi lại nhưng lạ lùng thay bàn tay của hắn rút thế nào cũng không ra được khỏi người Minh Tuấn cho dù đã rất cố gắng.
“Ngươi… ngươi tính làm gì ta?”
Tên Long tộc không khỏi sợ hãi kêu lên, nhưng người đội trưởng không trả lời hắn ngay mà bình thản thủ thế, đưa bàn tay lên sát ngực Long Khương rồi hỏi:
“Ngươi có biết sức mạnh của con người lớn đến đâu không?”
Anh vừa nói vừa mở to đôi mắt “Ưng Nhãn” của mình, con ngươi phát ra ánh sáng màu tím cực kỳ mê hoặc, báo trước cho một đợt phản công đầy mạnh mẽ, mà đây cũng chính là con bài tẩy cuối cùng của Minh Tuấn, chỉ có thể dùng khi gặp kẻ địch quá tầm.
Chiêu thức này sử dụng năng lực đặc biệt nhất của “Ưng Nhãn” nó không phải dự đoán đòn đánh đối thủ hay xuyên thấu huyệt đạo, càng không phải tầm nhìn bao quát toàn diện, mà hơn nữa năng lực này đã được truyền thừa từ bao đời nay của Nghiêm gia, ngấm trong huyết quản của Minh Tuấn. Đó chính là hấp thụ khí lực của kẻ địch và biến nó thành của mình, rồi dùng chính nguồn năng lượng ấy phản đòn lại hắn, có thể nói nó chính là khắc tinh của những kẻ mạnh.
Vô Cực Liên Hoàn Chưởng.
Tuy nhiên chiêu thức càng mạnh thì càng có nhiều điểm yếu, thứ nhất là chỉ có thể hấp thụ khí lực của địch trong tầm gần, bằng cách dùng chưởng rút các đường khí lực từ huyệt đạo của hắn, thứ hai là nếu đánh với kẻ yếu thế hơn thì gần như là vô dụng, hơn nữa nó khá thụ động và phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh của trận đấu, đặc biệt sẽ gây tác dụng phụ cực lớn lên đôi mắt của người sử dụng nên không được dùng thường xuyên, tuy nhiên người đội trưởng đã bắt buộc phải triển khai nó vì đã bị ép vào đường cùng.
Anh lần lượt tung chưởng về phía tên Long tộc với một tốc độ cực nhanh, ban đầu là mười hai chưởng, rồi tăng lên ba mươi sáu, sau đó là sáu mươi tư, một trăm hai mươi, ba trăm sáu mươi, sáu trăm bốn mươi… dần dần con số đã tăng lên tới nỗi không thể nào đếm được nữa, còn Long Khương đã b·ị đ·ánh đến độ gần như không thể mở mắt ra nổi, toàn thân chỗ nào cũng bầm tím, các huyệt đạo bị phá hủy hoàn toàn, hình dạng Long hóa cũng biến mất, lớp giáp của hắn dù có rắn chắc thế nào đi nữa cũng không thể nào chặn nổi đợt t·ấn c·ông điên cuồng của người đội trưởng.
Mới lúc đầu hắn còn có thể chửi thề một vài câu rồi tìm cách chạy thoát nhưng với tần suất tung chiêu mỗi ngày một nhanh của Minh Tuấn, tên Long tộc chỉ có nước chịu c·hết, không thể phản lại bất kỳ đòn nào.
“Ta… ta xin thua…”
Hắn ta vội vàng mấp máy môi xin hàng, bấy giờ người đội trưởng mới chịu ngừng tay lại, tuy nhiên Long Khương cũng chẳng thể nói được lời nào nữa, hắn ngã quỵ xuống đất, b·ất t·ỉnh ngay tắp lự.
Tình trạng của Minh Tuấn cũng không khá hơn là bao, hai cánh tay của anh đã trở nên rệu rã đến mức không thể nhấc lên nổi nữa, v·ết t·hương trên bụng lúc này mới trở nặng, máu chảy lênh láng, không chỉ thế tác dụng phụ sau khi sử dụng “Ưng Nhãn” bắt đầu phát tác lên cơ thể anh, khiến người đội trưởng phải chịu một cơn nhức không tả nổi quanh vùng mắt, thậm chí còn có máu chảy ra từ hai con ngươi của anh, đau đớn kịch liệt. Hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp, như thể đang đứng giữa bờ vực của sự sống và c·ái c·hết vậy.
“Hộc… cuối cùng cũng thắng…”
Minh Tuấn không khỏi thở phào nhẹ nhõm dù thương tích đầy mình, anh dùng cánh tay run rẩy của mình xé một đường từ lớp áo ngoài, sau đó quấn chặt lên v·ết t·hương trên bụng để cầm máu, rồi vừa đi vừa lấy bộ đàm trên người ra để liên lạc với đám cấp dưới. Tuy nhiên do lúc này cả Thế Thành và Tuấn Khanh đang phải chiến đấu với kẻ lạ mặt ở con hẻm, còn Thảo Phương thì đang b·ị t·hương b·ất t·ỉnh nên thành ra chẳng còn ai có thể trả lời anh.
“Sao chẳng có đứa nào nghe máy thế này? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi…”
Minh Tuấn không khỏi lo lắng nói, vội vàng gắng hết sức chạy thật nhanh về phía tường thành.