Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 16: Đột nhập Thánh địa Long tộc (5)




Chương 16: Đột nhập Thánh địa Long tộc (5)

Ở đầu bên kia chiến trường lúc này, đội cảnh vệ Long tộc đang phải đối mặt với một t·hảm h·ọa chưa từng xảy ra trước đây trong thánh địa. Mà t·hảm h·ọa này không đến từ bên ngoài mà là từ trong nội bộ gia tộc, nó đến bất ngờ tới nỗi ngay cả trưởng tộc cũng hoàn toàn không nắm rõ chuyện gì đã diễn ra. Một con rồng tự nhiên xuất hiện giữa tòa thành rồi ngang nhiên phá hủy tất cả.

“Mau chặn nó lại.”

Một tiểu đội trưởng chỉ tay về phía con quái vật ra lệnh, nhưng đám thuộc hạ nghe xong chỉ biết tròn mắt nhìn nhau, muốn chặn con rồng đó ư? Có bị điên mới làm thế? Một cú vung đuôi của nó thôi cũng đủ khiến ba bốn tòa nhà phải tan hoang, áp lực gió từ mỗi tiếng gầm phát ra thậm chí có thể thổi bay cả tá người ra xa hàng trăm mét, nhảy vào nó lúc này thì chỉ có nước đi gặp ông bà tổ tiên sớm, chẳng dại gì mà phải hy sinh tính mạng một cách vô ích như vậy cả.

Ai cũng nghĩ như thế nên thành thử ra chẳng người nào chịu di chuyển lấy một bước, mặc nhiên để con rồng phá hủy hết nơi này đến nơi khác.

“Chậc, đúng là lũ vô dụng, tên Long Khương biến đi đâu rồi không biết…”

Long Chấn Đạo đang quan sát ở trên cao thấy vậy không khỏi tức giận mắng, thiếu đi người đứng đầu một cái là cả quân đoàn chiến đấu rời rạc ngay. Ban đầu ông tính đứng từ xa quan sát nhằm tìm ra điểm yếu của con rồng trong lúc đội cảnh vệ câu giờ, nhưng tình thế hiện tại không cho phép điều đó, Chấn Đạo buộc phải xuống dưới để chỉ huy đám thuộc hạ.

“ Trước đó phải tìm cách lấy lại sĩ khí cho bọn chúng đã…”

Người tộc trưởng vuốt râu suy nghĩ một thoáng rồi nhanh chóng Long hóa cơ thể, mọc ra đôi cánh phía sau lưng, sau đó từ từ bay lên trên cao, cao tới nỗi vượt quá tầm ảnh hưởng của con rồng, khiến nó không khác gì một con giun đang quằn quại dưới đất nếu nhìn từ trên xuống.

“Chừng này có lẽ là ổn rồi.”

Chấn Đạo đưa mắt xuống bên dưới áng chừng khoảng cách, rồi nhanh chóng tích tụ sức mạnh vào hai cánh tay, khom người lại hướng về phía con rồng. Ông đang sử dụng một trong những tuyệt kỹ của Long tộc, mà chỉ có người đạt tới cấp độ bốn mới có thể sử dụng.

Phi Long Tại Thiên.

Lao từ trên trời xuống như một mũi tên với tốc độ và lực xuyên phá cực nhanh và mạnh, chiêu này được dùng để đột kích từ xa với những mục tiêu có hình thể to lớn như quái vật hoặc thần thú. Thậm chí nếu đâm trúng yếu điểm thì có thể gây nên sát thương chí mạng khiến một sinh vật mạnh mẽ cũng phải ngã quỵ.

“Nhìn kìa, chẳng phải trưởng tộc đó sao?”

Cả đám cảnh vệ bấy giờ không khỏi ngạc nhiên ngước lên cao, Chấn Đạo lúc này đang lao thẳng xuống như một mũi tên với tốc độ cực kỳ kinh khủng, Long khí từ người ông tỏa ra tạo lực ma sát xé tan mây ra làm hai, để lộ ánh trăng tròn vằng vặc trên bầu trời. Tốc độ của người tộc trưởng nhanh đến nỗi chẳng biết từ lúc nào đã xuyên thủng ngực con rồng, khiến nó phải gầm lên vì đau đớn, quằn quại cựa mình, làm cho đất đá xung quanh bị hất văng tứ phía, trong khi đó cả đám cảnh vệ đứng từ xa không khỏi tròn mắt ngạc nhiên:

“Trời ơi, trưởng tộc mạnh đến vậy sao?”



Thì ra đây mới chính là sức mạnh chân chính của Long tộc, vừa mạnh mẽ mà dứt khoát, vừa lạnh lùng mà lại có sức tàn phá cực kỳ kinh khủng. Sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi Chấn Đạo không chỉ khiến tất cả cảnh vệ phải thán phục, mà còn giúp sĩ khí của họ được tăng lên đáng kể, không còn tỏ ra quá sợ hãi khi đối mặt với con quái vật nữa. Nhận ra điều đó, Ông lập tức giơ tay hô vang:

“Tất cả cảnh vệ nghe lệnh ta! Tiến lên và cho nó biết sức mạnh của Long tộc là như thế nào đi!”

“Tuân lệnh.”

Mấy chục binh sĩ cùng hét lên và tiến vào trạng thái Long hóa, lao đến chiến đấu với con rồng. Mà nó lúc này vừa dính một đòn chí mạng từ tộc trưởng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị đám cảnh vệ thu phục. Nhưng để đề phòng con rồng trong khi bị dồn đến đường cùng sẽ bộc phát ra sức mạnh áp đảo, Chấn Đạo vẫn quyết định sẽ làm một đòn dứt điểm luôn để tránh hậu họa.

“Xem nào, nên t·ấn c·ông từ đâu nhỉ?”

Ông quan sát một lúc rồi nhanh chóng tìm khoảng trống thích hợp bay tới, hai cánh tay tiến vào trạng thái Long hóa cấp độ bốn, chớp mắt một cái xuất hiện ngay trên đầu con rồng, nhân lúc nó còn chưa kịp nhận ra giáng một đòn thẳng xuống, một quyền này không chỉ có uy lực cực mạnh mà còn mang trong mình khả năng xuyên thấu, khiến lớp vảy của con rồng dù cứng đến đâu cũng không thể chặn nổi đòn t·ấn c·ông.

Ngay sau đó cả bầu trời vang lên một tiếng gầm cực kỳ chói tai, vọng ra khắp cả Hà thành, toàn bộ người dân cũng không thể bình chân như vại được nữa, họ đổ xô ra khắp đường để xem có chuyện gì vừa mới xảy ra. Tuy nhiên trong tình huống ấy, vẫn có một kẻ đứng trên một nóc nhà gần tòa thành và quan sát hết tất cả. Giống như Thế Thành, hắn ta mang một chiếc mặt nạ để che giấu danh tính, chỉ khác một điều là nó hoàn toàn không được vẽ ngũ quan trên mặt, và có phần cứng cáp hơn hẳn.

Tên này vừa quan sát cuộc chiến ở phía xa, vừa lấy bộ đàm trong người ra liên lạc với đồng bọn:

“Kế hoạch coi như là đã hoàn thành, chuẩn bị rút thôi.”

Nghe vậy kẻ ở đầu bên kia hừ một cái tỏ vẻ khó chịu, xem ra hắn không muốn mọi thứ kết thúc quá sớm, tên này chính là kẻ có thân hình nhỏ con đứng quan sát ở góc hẻm, kẻ mang dấu ấn rắn năm đầu trên mu bàn tay, đúng lúc hắn định quay lưng bỏ đi thì bỗng chợt giật mình như vừa phát hiện ra một điều gì đó, mỉm cười nói vào bộ đàm:

“Ngươi biết gì không, ta vừa ra tìm thấy một vài con mồi khá thú vị.”

Tên đeo mặt nạ thấy hắn tỏ vẻ thích thú như thế liền đoán ngay được là kẻ này lại kiếm được con mồi mới rồi, đúng là xui thay cho người nào lọt vào tầm ngắm của hắn.

“Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm…”

Kẻ đeo mặt nạ không khỏi thở dài đáp lại.



“Làm gì mà thiếu sức sống thế? Đối với một người làm nghệ thuật như ta đây, khi mà đêm vẫn còn chưa tàn thì cuộc chơi vẫn sẽ tiếp diễn, ngươi hiểu chứ.”

Hắn ta lại càng được thể nói tiếp.

‘Rồi rồi, ta biết rồi…”

Tên đồng bọn bắt đầu mất kiên nhẫn, trả lời qua loa, nghe vậy kẻ kia không khỏi bực mình gằn giọng:

“Ngươi có phúc lắm mới được chứng kiến buổi biểu diễn hôm nay đó, hãy chống mắt lên bầu trời mà nhìn xem nghệ thuật của ta là như thế nào đi.”

Tên đeo mặt nạ nghe thấy cũng không khỏi nóng máu, hắn bóp nát bộ đàm ngay lập tức rồi chửi thề:

“Đất mẹ nó, muốn làm gì thì làm mau đi, còn đứng đó nói lắm, đúng là thằng rảnh hơi, ai mà thèm quan tâm nghệ thuật của ngươi chứ?”

Xả hết bực tức xong, hắn nhanh chóng nhảy xuống khỏi mái nhà, ẩn mình vào đêm tối, quanh đi quẩn lại bóng dáng kẻ này gần như đã biến mất hoàn toàn giữa đám đông tò mò đang đổ xô ra đường.

Cùng lúc ấy, trận chiến giữa đội sát thủ số ba và đám cảnh vệ Long tộc cũng dần đi tới hồi kết. Sau đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ của Thảo Phương, dù có là thiên tài Long tộc thì Chấn Phong cũng phải vất vả lắm mới có thể chống đỡ được, hơn nữa cậu ta còn phải bảo vệ đám lâu la ở sau lưng, khó khăn chồng chất khó khăn, bị áp đảo là điều không thể tránh khỏi. Nhân cơ hội đó Tuấn Khanh ngay lập tức kéo Thảo Phương chạy đi, nhưng cậu thiếu gia Long tộc sao có thể bỏ qua cho những kẻ xâm nhập, không chút chậm trễ tiến vào trạng thái Long hóa lao thẳng về phía cả ba hét lên:

“Ta chưa xong đâu! Các ngươi đừng hòng chạy thoát.”

“Đất mẹ nó, gào ít thôi, Long tộc các ngươi bị tật ở cổ họng hả?”

Thế Thành chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, vừa mỉa mai vừa tung một cú đấm thẳng vào bụng Chấn Phong, khiến cậu ta bay ra xa hơn trăm mét mà không kịp phản ứng gì, đất đá bay tứ tung, bụi mù bốc lên mù mịt.

“Thiếu gia, thiếu gia có sao không?”

Đám cảnh vệ vội chạy lại đỡ cậu ta, nhưng Chấn Phong vung tay tỏ ý không cần trợ giúp, rồi cố gắng gượng dậy bằng sức mình, nhìn thẳng về phía Thế Thành nói:

“Mặt Nạ Bạc, ngươi đừng hòng coi thường sức mạnh của Long tộc.”

Thế Thành nghe vậy đoán ngay được cậu thiếu gia này đang đánh chủ ý lên mình, liền nháy mắt ra hiệu cho hai người còn lại chạy trước còn anh ở lại cầm chân Long tộc. Tuấn Khanh và Thảo Phương thấy vậy cũng vội vàng gật đầu rồi rời đi, Thế Thành liền nhanh chóng giả vờ đánh lạc hướng:



“Sức mạnh của Long tộc sao? Ta chưa thấy được gì ở ngươi cả?”

Chấn Phong nghe vậy không khỏi bực mình nói:

“Đừng thách thức ta, ngươi sẽ phải hối hận đó.”

“Nếu ngươi thực sự có thể… thì hãy chứng minh đi, đến đây mà g·iết ta này.”

Thế Thành càng được thể vẫy tay tỏ vẻ khiêu khích đáp lại, làm cậu thiếu gia bực mình không chịu được, hai tay nắm chặt lại gằn giọng:

“Là do ngươi khiêu khích ta đó nhé.”

Nói rồi cậu ta hít một hơi thật sâu rồi gồng mạnh hai cánh tay lại, mắt nhắm chặt như thể đang cảm nhận điều gì đó.

“Thiếu gia, không lẽ cậu đã học được nó rồi sao?”

Đám cảnh vệ không khỏi ngạc nhiên nhìn Chấn Phong, thấy vậy Thế Thành cũng nheo mắt nhìn kỹ người thanh niên trước mặt, chợt nhận ra lượng Long khí xung quanh cậu ta dường như đã tăng lên rõ rệt, hai cánh tay cũng trở nên rắn chắc và nhiều vảy rồng hơn, móng vuốt thì sắc bén thấy rõ, đôi chân cũng được bọc trong giáp rồng. Cả cơ thể dường như đã được biến đổi, mạnh mẽ hơn và dẻo dai hơn.

Đây chính là Long hóa cấp độ hai.

Một trong những hình dạng tiến hóa của Long tộc, giúp cho sức mạnh, tốc độ, phản xạ của người sử dụng được tăng lên trong một khoảng thời gian nhất định, có khả năng áp đảo đối phương trong thời gian ngắn nhất, đây cũng là điểm mà những người mang huyết thống của rồng luôn mạnh hơn những gia tộc khác. Hơn nữa, Chấn Phong chỉ mất khoảng một năm để tiến hóa lên cấp độ hai, so với những kẻ khác trong gia tộc thì cậu chẳng khác nào một thiên tài, là một kẻ con nhà người ta đúng nghĩa.

“Đất mẹ nó, đúng là không thể xem thường Long tộc.”

Thế Thành không khỏi buột miệng chửi thề, đúng lúc câu nói của anh vừa dứt thì Chấn Phong chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt, tay phải đã thủ sẵn móng vuốt, vừa áp sát tới thì ngay lập tức tung chiêu.

Long Trảo Thủ.

Một đòn này phát ra Long khí cực mạnh xé tan đất đá xung quanh làm ba phần, uy lực tăng gấp năm so với cấp độ một, may sao Thế Thành ngửa người xuống kịp lúc, đường Long khí chỉ có thể chém đứt một sợi tóc của anh. Tuy nhiên Chấn Phong sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu tung ra một quyền nhắm thẳng vào mặt anh mà giáng xuống, không quên gằn giọng hét lớn:

“C·hết đi!”