Mật Mã Tây Tạng

Chương 138: Thăm dò U Minh hà (2)




Chiếc thuyền cao su xoay chuyển trong dòng nước, tiến lên với tốc độ cực nhanh, nham thạch bốn phương tám hướng chen vai thích cánh chìa vào giữa, hơn nữa, ở nhiều chỗ còn không thể dùng mắt thường để nhận biết nguy hiểm, những tảng đá đột nhiên nhô ra từ trong bóng tối không ngừng ra sức khảo nghiệm khả năng ứng biến của ba người. Đến lúc này bọn họ mới biết, sông ngầm không phẳng lặng hiền hòa như họ vẫn tưởng tượng, mà gần như là phiên bản dưới lòng đất của dòng Nhã Lỗ Tạng Bố bên ngoài, dòng nước chảy xiết sục sôi chẳng thua kém gì với sông Nhã Lỗ Tạng Bố. Bọn Trác Mộc Cường Ba không ai dám qua loa khinh suất, vì tuy ba người có thể nói đều là cao thủ xuất chúng đã trải qua huấn luyện đặc biệt và nhiều lần mạo hiểm, nhưng ở trong thế giới ngầm đen tối vô biên vô tận này, chẳng may để ngã xuống sông, thật không biết có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót nữa. Thật chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy rợn cả ngườirồi.

Đoạn nước xiết kéo dài khoảng hai mươi phút đồng hồ, khi con thuyền cao su thăng bằng trở lại, mình mẩy ba người đều đầm đìa thương tích, Nhạc Dương nói: "Cuối cùng cũng qua được rồi, đoạn sông ban nãy dốc ghê quá, cũng may là chưa lật thuyền."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Vấn đề bây giờ là lúc trở ra làm sao vượt qua được khu vực hiểm trở ấy."

Trương Lập ngắt lời: "Đợi chút đã, Cường Ba thiếu gia, Nhạc Dương, hai người có cảm thấy điều gì bất thường không?"

"Cái gì?" "Chuyện gì vậy?"

"Có nghe thấy tiếng gì không?" Trương Lập hỏi.

Yên lặng lắng nghe, âm thanh "xì xì" cùng lúc lọt vào tai ba người, Nhạc Dương nói: "Chết thật, thuyền bị xì hơi rồi! Cậu đúng là đồ chim lợn."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Phải kiểm tra ngay, tiếng động ở chỗ nào vậy, mau tìm chỗ bị thủng đi! Không ngờ cao su chống đạn mà cũng bị cào rách rồi."

Trương Lập lớn tiếng nói: "Tìm đâu ra chỗ cập vào bờ bây giờ nhỉ?"

Nhạc Dương quét một vòng đèn pha, nói: "Nhìn kìa, phía trước có một đài cao, hãy chèo thuyền qua đó đi, ở đó có thể xuống thuyền kiểm tra đấy." Nhìn theo hướng tay Nhạc Dương chỉ, ở chỗ ánh đèn pha chiếu đến bên bờ sông ngầm quả nhiên có một vách đá vươn ra phía lòng sông, hình dáng như cái mẹt, vừa hay tạo nên một bến đậu cho mấy con thuyền nhỏ, chỉ có điều mực nước thấp hơn "cái mẹt" ấy ít nhất cũng đến mười mét, cần phải bám vào vách đá leo lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Cũng may là họ đem theo dây móc, nhờ ánh sáng của ngọn đèn pha công suất lớn, ba người lần lượt kéo thuyền cao su và các trang bị lên bình đài, kiểm tra toàn bộ thân thuyền một lượt, phát hiện một lỗ thủng dài chừng mười xăng ti mét ở phía đuôi thuyền, Trương Lập liền lấy cao su ra vá lại ngay.

Trác Mộc Cường Ba đứng bên mép bình đài cao hơn mặt nước chừng mười mét, nhìn vào màn đêm tăm tối, nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu thở dài. Nhạc Dương bèn hỏi: "Sao hả? Cường Ba thiếu gia lại nghĩ đến điều gì à?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi đang nghĩ, có phải thật sự từ hoàn cảnh này ra ngoài kia hay không?"

Nhạc Dương bật máy vi tính chuyên dùng dưới nước lên, mở bản đồ ra so sánh địa hình, đoạn nói: "Đúng vậy, nếu anh ta đúng là từ đây ra ngoài thì có mấy chuyện không thể giải thích nổi. Thứ nhất, anh ta không thể chui qua cái lỗ thoát nước nhỏ xíu kia được, thứ hai, dòng sông ngầm này hung hiểm như thế, dù có thuyền… Nhìn bản đồ này xem, một người không thể chèo thuyền đi xa như vậy được đúng không? Còn nữa, thuyền nào chịu được dòng nước xiết như thế kia chứ? Thuyền bằng sợi cao su chống đạn còn bị rách toạc ra nữa kia kìa…"

Trác Mộc Cường Ba nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhớ lại chiếc máy tính của giáo sư Phương Tân trong địa cung Maya, bèn hỏi: "Chúng ta có thể chuyển tuyến đường đi vào đây thành hình ảnh 3D được không? Như vậy, có thể biết được đại khái tuyến đường chúng ta vừa đi qua rồi."

Nhạc Dương nói: "Cường Ba thiếu gia, anh tưởng đây là máy tính xách tay xịn của giáo sư Phương Tân chắc, cái máy tính này chỉ có thể ghi lại những số liệu đơn giản thôi, còn chẳng bằng máy tính xách tay bình thường nữa, chỉ hơn một điểm là có thể dùng được dưới nước mà thôi. Giờ đã biết dưới sông ngầm hoàn toàn có thể đi thuyền được rồi, lần sau chúng ta đến thì lấy hòm ngăn nước mang theo máy tính của giáo sư vào theo luôn."

Sửa xong thuyền, Trương Lập nói: "Được rồi, thuyền này không vấn đề gì nữa, nhưng nếu gặp phải tình huống như lúc nãy, vết rách kia rất có khả năng sẽ toác ra rộng hơn. Vì lý do an toàn, tôi cho rằng chúng ta nên rút lui thôi."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Chúng ta xuôi dòng đi hơn hai tiếng đồng hồ rồi đúng không? Nếu dựa theo thời gian đánh dấu trên bản đồ, lẽ ra chúng ta phải hoàn thành mấy đoạn lộ trình rồi mới phải, cho dù vừa đi vừa thăm dò mò mẫm, cũng không thể nào chậm vậy được. Lẽ nào, tốc độ thuyền của chúng ta không bằng cổ nhân? Nhạc Dương, nếu muốn tìm chỗ đánh dấu trên bản đồ, cậu cho rằng chúng ta còn phải đi thêm bao xa nữa?"

Nhạc Dương đáp: "Chuyện này khó nói lắm, bởi vì có rất nhiều chỗ đánh dấu trên bản đồ mà chúng ta chưa thể nào lý giải nổi, đương nhiên là đi càng xa sẽ càng dễ phát hiện ra sự bí ảo trong đó. Nhưng tình hình hôm nay đã không cho phép chúng ta đi xa thêm, hơn nữa, còn phải nghĩ cách tìm ra một con đường rút lui nữa. Nếu lần sau trở lại, chúng ta ít nhất cũng cần phải chuẩn bị hai con thuyền dự phòng trở lên. Cường Ba thiếu gia, tôi lo lắm, nếu theo hành trình hiện nay, loại thuyền cao su hai người này e không thể chịu được hành trình kéo dài của chúng ta đâu."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Phải đó, chúng ta không có thuyền lớn, không thể đi xa trong bóng đêm này được, lẽ nào…"

Trương Lập bổ sung ngay: "Lẽ nào chúng ta đã tìm được đúng lối vào rồi, lại chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn thôi hay sao?"

Nhạc Dương nói: "Vốn thuyền cao su bơm hơi cũng không tệ lắm, nhưng với tình hình trước mắt, chúng ta phải chuẩn bị bao nhiêu cái mới đủ đây? Huống hồ, loại thuyền dành cho bốn người gấp lại rồi cũng khó mà len qua được cửa hang chật hẹp kia, nếu dùng loại thuyền hai người này, chúng ta còn phải chuẩn bị bao nhiêu cái? Chẳng lẽ nối sáu bảy cái thuyền vào làm một chuỗi à? Hơn nữa, trong hoàn cảnh tối tăm mù mịt này, thuyền càng nhỏ hệ số nguy hiểm càng cao, muốn an toàn, tôi nghĩ ít nhất cũng phải cần loại thuyền rộng ba mét, dài bảy tám mét trở lên ấy."

Trương Lập nói: "Khoét rộng cửa hang ra được không?"

Nhạc Dương hỏi: "Khoét thế nào bây giờ?"

Trương Lập đáp: "Cho nổ bom."

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: "Không được, tầng nham thạch cao quá, nếu nổ bom, sẽ khiến tất cả sập xuống, chúng ta càng không thể vào được nữa."

Nhạc Dương nói: "Bất kể dùng phương pháp gì, muốn khoét rộng cửa hang ấy cũng là một công trình cực lớn, ít nhất cũng cần một hai năm mới hoàn thành được, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi."

Trương Lập kêu lên: "Có rồi, dùng thuyền lắp ghép."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Ý cậu là đưa gỗ xuống dưới đây, sau đó ghép thành một con thuyền ấy hả?"

Trương Lập nói: "Không biết có được hay không?"

Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, nhưng Nhạc Dương lại bác bỏ ngay: "Nói ra thì có vẻ là thực hiện được, nhưng thực tế khi thực hiện lại rất khó khăn, chúng ta không phải chuyên gia đóng thuyền, con thuyền đóng ra có hạ thủy được hay không còn phải nghĩ; thứ hai, đóng thuyền cũng không phải chuyện một sớm một chiều mà làm xong được. Thuyền muốn kiên cố, muốn chịu được va đập thì phải vận chuyển gỗ từ nơi khác đến, chỉ riêng một việc này đã tốn của chúng ta không biết bao nhiêu thời gian rồi. Phải biết là, ở Mặc Thoát không có đường quốc lộ, phải tự khiêng vác đấy; thứ ba, dù là đóng được thuyền chăng nữa, chúng ta đâu có hiểu biết gì nhiều về tình hình dưới lòng sông này, ai biết được đoạnnông nhất sâu bao nhiêu mét? Chỗ thắt cổ chai hẹp nhất là bao nhiêu mét? Con thuyền đó có thể đảm bảo đưa chúng ta đến Shangri- la được hay không? Rốt cuộc có thể đi được bao xa? Tóm lại, có quá nhiều nhân tố chưa xác định, chuyện đóng thuyền là không thể thực hiện được đâu."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Được rồi, chúng ta thử vòng trở về trước đã, vấn đề này sẽ thảo luận sau."

"Đợi chút đã, Cường Ba thiếu gia." Nhạc Dương đột nhiên gọi: "Chiếu đèn lên, hướng về phía bên trái, vừa nãy hình như tôi thoáng thấy gì đó."

Ngọn đèn pha thuận thế chiếu sang phía Nhạc Dương vừa nói, chỉ thấy bên trái xuất hiện hai cửa hang đen ngòm, một cái ở đúng bên tay trái họ, một cái hơi chếch sang phía trước, song song với vách đá, ở chỗ ánh sáng không chiếu đến được hình như còn một cửa hang nữa. "Đường rẽ nhánh!" Nhạc Dương mừng rỡ reo lên: "Tôi đã bảo rồi mà, tốc độ của chúng ta rất nhanh, thế này tức là chúng ta rẽ ngoặt một chỗ, đến được đoạn chia nhánh đầu tiên, vậy là tỉ lệ tìm được vị trí của chúng ta ở trên bản đồ đã tăng lên đáng kể rồi đấy. Để tôi xuống xem nhé."

Thuyền bơi đến chỗ rẽ nhánh, ba người mới phát hiện ra, phía trước tổng cộng có bốn cửa hang, lần lượt đưa tới bốn thông đạo khác nhau.

Nhạc Dương mở tấm bản đồ trên máy tính ra, lấy ngón tay di di vạch vạch lên đó, miệng lẩm bẩm: "Ban đầu là một lối rẽ ngoặt sang bên phải, chúng ta đã chọn lựa tiếp tục đi về phía trước, sau đó phía trước có bốn đường rẽ nhánh, một chỗ, hai chỗ, ba chỗ…" Ngón tay Nhạc Dương đánh dấu được tổng cộng bốn mươi sáu chỗ có những đặc điểm như thế.

Trương Lập nói: "Thời gian khởi điểm chắc là chúng ta ở cùng nhau, sao cậu lại đánh dấu cả những đường đi từ bên trái, bên phải và cả ở dưới nữa thế kia?"

Nhạc Dương nói: "Chúng ta vẫn chưa thể xác định được mình xuất phát theo hướng nào, tuy pháp sư Á La có nói với chúng ta, họ suy đoán thời gian đánh dấu trên bản đồ là tăng dần từ trên xuống dưới, nhưng cớ gì mà anh có thể khẳng định thời gian này là chỉ thời gian từ lúc xuất phát tới khi đến được Shangri- la chứ? Từ khoảng thời gian chúng ta đi hết đoạn đường thứ nhất và đoạn đường thứ hai mà tính, tỉ lệ hai đoạn đường này đại khái là 1:1, nếu tỉ lệ người xưa đánh dấu trên bản đồ này là chính xác, vậy thì chỗ này, chỗ này, chỗ này đều có thể loại ra được…" vừa nói, Nhạc Dương vừa không ngừng gạch xóa trên bản đồ, cuối cùng chỉ còn lại mười một chỗ tương đồng với đoạn đường họ vừa đi qua, trong đó sáu chỗ là có hình tượng mười hai con giáp đánh dấu thời gian, còn cả những hình vẽ kỳ quái bên cạnh đó nữa. Đó chính là những đồ hình mà cả pháp sư Á La và những người thuộc tôn giáo thần bí của ông cũng không thể giải thíchđược."

Nhạc Dương chọc mạnh vào bản đồ trên màn hình máy tính, hình ảnh liền được phóng to mấy lần, chỉ nghe anh nghi hoặc nói: "Những hình vẽ này rốt cuộc là biểu thị ý nghĩa gì nhỉ? Chắc phải có tác dụng quan trọng lắm, đây là mấu chốt để giải đọc bản đồ này. Còn nữa, ở đoạn rẽ ngoặt đầu tiên, chỗ thì có những hình vẽ bất minh, chỗ lại không. Những hình vẽ này, rốt cuộc là có ý nghĩa tôn giáo, ý nghĩa tượng trưng hay ý nghĩa tả thực đây?"

"Tả thực?" Trương Lập nhìn bản đồ, trong mười một chỗ có khả năng là vị trí của bọn họ mà Nhạc Dương chọn ra, có sáu chỗ có những hình vẽ kỳ quái, rồi anh chàng lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một chỗ trên bản đồ hỏi: "Cường Ba thiếu gia, anh nói xem, hình vẽ này giống cái gì?"

Trác Mộc Cường Ba quan sát kỹ hình vẽ, rồi nghiêm túc trả lời: "Giống yêu quái." Đó là một hình vẽ hết sức trừu tượng, thực sự không thể nào nói rõ là nó giống thứ gì được.

Nhạc Dương đưa mắt nhìn kỹ hơn, rồi bổ sung tường tận: "Nên nói là, giống một con yêu quái hình nón, không có chân không có hông, đầu đội cái mâm, trên mâm lại mọc ra cái nhọt như mai con rùa. Hai cái tai, một cái trông như con bươm bướm, một cái lại giống hình ngôi tháp trong chùa. Nó chỉ có một con mắt như mắt cua, có cái mũi dài như con giun, miệng như bông loa kèn, đầu và ngực bụng liền làm một, trông như bụng ếch."

Trương Lập nói: "Có thể lùi lại một chút không?"

Thuyền cao su lùi về phía sau, Trương Lập chỉ vào bình đài hình như cái mẹt mà bọn họ vừa dừng lại nghỉ ngơi, nói: "Hai người nhìn xem…"

Ánh đèn chiếu vào mé bên của bình đài, từ góc này, chỉ thấy chỗ bình đài nhô ra mặt sông trông như một cái dùi lơ lửng giữa không trung, chính giữa gồ lên như chiếc bánh bao nhỏ, đường nét uốn lượn nhìn từ phía mé bên vừa hay giống như có một con giun đang bò phía trên.

Nhạc Dương kinh ngạc tròn mắt nhìn bình đài hoàn toàn không có gì bắt mắt vừa cứu mạng bọn họ, ngờ vực nói: "Không phải vậy chứ…"

Trương Lập nói: "Tôi cũng cảm thấy khả năng này là không lớn lắm, nếu đã trải qua nghìn năm, bị dòng nước xối vào liên tục thế này, hình dạng những tảng nham thạch đó chắc biến đổi từ lâu rồi, làm sao mà giữ được hoàn chỉnh thế này, nếu có thì may ra hơi giông giống một chút thôi là cùng."

Nhạc Dương lắc đầu: "Không, tôi không có ý ấy, tầng nham thạch dưới lòng đất này chỉ sợ còn rắn hơn cả ở Huyền Vũ nham ấy, không phải là sản phẩm của quá trình vận động tạo núi mới, mà đã được hình thành từ cả trăm triệu năm về trước. Có lẽ nó đã tồn tại từ thời địa cầu của chúng ta mới được sinh ra, vẫn còn ở thời kỳ dung nham. Đá cho dù rắn đến thế này, đúng là dòng nước xối vào cả nghìn năm cũng vẫn có thể bị biến hình, nhưng chắc chắn là không nhiều lắm. Đặc biệt ở phần trên bình đài, có thể thấy là chỗ không bị nước xối vào, rất có khả năng vẫn giữ được nguyên vẹn hình thái từ nghìn năm trước. Dáng mạo dòng sông ngầm mà chúng ta thấy ngày hôm nay là kết quả của sự biến động địa chất từ trăm triệu năm về trước, nếu không có các biến động địa chất lớn như núi lửa phun trào hay động đất, những tảng đá này, nghìn năm trước thế nào, giờ đây đại thể cũng gần giống hệt như vậy thôi. Nếu hình vẽ này là để chỉ cái bình đài này, thì những chỗ chúng ta không hiểu, rất có khả năng đều là bình đài hoặc những vật đánh dấu đặc biệt khác, có tác dụng làm cột mốc, làm phao tiêu trong cả hành trình! Những người này… những người này lúc nào cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Trong thế giới ngầm tối tăm mờ mịt không nhìn thấy gì mà có thể vẽ ra được một tấm bản đồ như thế, thậtđáng sợ quá, thật không thể nào tin nổi nữa!"

Trương Lập đột nhiên kêu lên: "A ha, tôi hiểu ra rồi! Người xưa đi thuyền trên sông ngầm đen kịt, cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, chẳng hạn như đốt lửa nướng thịt hay thuyền bè bị hỏng cần phải sửa chữa… Những chuyện ấy sao có thể thực hiện trên thuyền được, vì vậy bọn họ đã đánh dấu những chỗ có thể nghỉ chân, giống như vừa nãy chúng ta sửa thuyền cao su ở trên kia kìa, thật là thông minh quá đi mất!" Câu cuối cùng ấy, cũng không biết là anh chàng định khen người xưa hay tự khen mình nữa.

Nhạc Dương không để Trương Lập có cơ hội cao hứng, đã lập tức phản bác: "Không thể nào."

Trương Lập ngơ ngác hỏi: "Cái gì không thể nào?"

Nhạc Dương lắc đầu: "Trên kia không thể nào là nơi nghỉ chân được. Trước tiên, bình đài ấy không hề lớn, cùng lắm có thể chứa được sáu bảy người là đã chật ních rồi, càng không nói gì đến chuyện sửa thuyền. Ba chúng ta chẳng qua chỉ mạo hiểm thử một đoạn hành trình đầu tiên nên mới dùng loại thuyền cao su bơm hơi nhỏ nhất này, còn người xưa phải đi cả một chặng đường dài trên dòng sông ngầm này, tất nhiên họ sẽ không dùng loại thuyền nhỏ chỉ ngồi được hai ba người, đồng thời, trên thuyền cũng không thể chỉ có sáu bảy người được. Thứ hai, nếu họ đốt lửa, có lẽ phải lưu lại dấu tích mới đúng, anh cũng nhìn thấy các bức tranh vẽ bằng than trong hang động rồi đấy, từ cả vạn năm trước mà vẫn còngiữ được đến ngày nay, huống hồ là đốt lửa. Nhưng chúng ta không hề phát hiện ra bất cứ dấu tích gì trên bình đài vừa rồi. Hơn nữa, nếu nói như anh, bình đài là chỗ dừng chân nghỉ ngơi, vậy thì, thời gian chính xác đến từng phút bên cạnh các hình vẽ này để làm gì?"

Trương Lập á khẩu, một lúc sau mới nói: "Vậy theo cậu thì để làm gì?"

Nhạc Dương đáp: "Tôi cho rằng, những chỗ này là cột mốc đánh dấu đường, cùng lắm thì dùng để buộc thuyền nữa, chỉ có vậy mà thôi. Anh nhìn những hình vẽ trên bản đồ này mà xem, chẳng phải chúng ta trước nay vẫn không đoán được tại sao cổ nhân lại phải dùng kỹ thuật vẽ hết sức tinh vi tỉ mỉ để miêu tả những hình thù cổ quái này hay sao? Sở dĩ bọn họ vẽ rõ ràng tỉ mỉ như thế, chính là để cho những người đi sau có thể phán đoán một cách chuẩn xác! Hai người nhìn đường nét ở đây xem, chỗ này nữa, cả chỗ bóng mờ này nữa, hình vẽ này và bình đài trên kia, căn bản như được đúc ra từ cùng một cái khuôn vậy, không sai đâu, xem ra chính là chỗ này rồi! Nhờ những cột mốc thế này, có thể tìm được vị trí cụ thể của chúng ta trên bản đồ rồi! Giờ chẳng phải đã tìm được rồi đấy sao!"

Trác Mộc Cường Ba ngờ vực nói: "Sao có thể chỉ dựa vào một đặc điểm chi tiết giống nhau mà đoán định đây chính là vị trí cụ thể của chúng ta trên bản đồ được chứ?"

Nhạc Dương nói: "Để tôi lên trên đó xem sao." Nói rồi anh chàng quăng dây móc luôn, nhanh nhẹn trèo trở lên, kiểm tra tỉ mỉ bên trên bình đài trơn nhẵn ấy. Trương Lập cũng nổi lòng hiếu kỳ, nói với Trác Mộc Cường Ba: "Cường Ba thiếu gia, anh giữ thuyền nhé, tôi cũng lên xem sao."

Trác Mộc Cường Ba khống chế con thuyền cao su, nói: "Hai cậu cẩn thận đấy."

Nhạc Dương từ bên trong bình đài, tỉ mỉ kiểm tra ra đến chỗ mũi nhọn chìa ra mặt sông, cuối cùng phát hiện ở một mé của mũi nhọn có một vệt lõm rất rõ ràng, máng lõm hình tròn sâu chừng năm centimet này không tự nhiên hình thành, mà như thể được vật gì đó mài giũa tạo ra. Anh chàng chỉ vào đó, nói với Trương Lập: "Anh xem đi."

Trương Lập lấy làm lạ nói: "Ồ? Sao ở đây lại có một cái máng thế nhỉ? Dùng để làm gì được chứ?"

Nhạc Dương lắc đầu: "Không biết, nhưng ngoài chỗ này ra thì không còn dấu vết gì nữa, chúng ta xuống thôi."

Hai người kể sơ qua tình hình trên bình đài. Trác Mộc Cường Ba gật đầu, rồi bật bản đồ trên màn hình máy tính ra nói: "Nhưng còn một vấn đề nữa, hai cậu xem đi, nếu chúng ta chọn chỗ này là vị trí của mình trên bản đồ, thời gian lại không đúng nữa rồi. Thời gian tiến về Shangri- la lẽ ra phải tăng dần lên mới phải, nhưng chỗ chúng ta đang ở đây, lại thuộc về khoảng thời gian cuối cùng. Lẽ nào, chú thích trên bản đồ này là thời gian đi từ Shangri- la trở ra à?"

Nhạc Dương nói: "Giờ thì vẫn chưa thể đoán định được, nhưng nói theo góc độ của lính trinh sát chúng tôi, chân tướng chỉ có một. Giờ đã có thể nói là đặc điểm chi tiết của hình vẽ trên bản đồ hoàn toàn trùng khớp với bình đài mà chúng ta trông thấy ở đây, vậy thì, có khả năng lý giải của chúng ta về mặt thời gian sai lạc ở đâu đó. Hai người xem, nếu nói mỗi hình vẽ trừu tượng mà chúng ta xem không hiểu ở trên bản đồ này là một bình đài có thể dừng chân, có lúc xuất hiện ở chỗ đường rẽ nhánh, có lúc lại xuất hiện ở giữa đoạn đường, tuyệt đối không có ngoại lệ, thì bình đài, màu sắc biểu thịthời gian và những hình vẽ mười hai con giáp liên hệ rất chặt chẽ với nhau như vậy, chắc chắn là phải có dụng ý gì đó. Nói không chừng, thời gian này, không phải chỉ thời gian từ lúc xuất phát đến được Shangri- la. Rốt cuộc là gì nhỉ? Lẽ nào đúng là thời gian từ Shangri- la đi ra thế giới bên ngoài hay sao? Nhưng khoảng cách thời gian ghi chú trên hai đoạn sông này ngắn hơn rất nhiều so với thời gian chúng ta đã tốn cơ mà nhỉ?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Vấn đề này tạm thời chưa bàn vội, cậu đã kiên trì cho rằng đây chính xác là vị trí cụ thể của chúng ta trên bản đồ, có thể chứng minh được không?"

Nhạc Dương nói: "Đương nhiên, nếu vị trí của chúng ta là chính xác, vậy thì, hai người nhìn chỗ này đi, trên bản đồ đã vẽ rất rõ ràng, ở chỗ nhánh sông này, bên cạnh có một dòng chảy song song, khoảng cách rất gần, ở giữa còn có một bình đài nữa, nếu chúng ta đi vào cửa hang bên phải, thoạt nhìn có vẻ là tiến lên phía trước, nhưng chẳng mấy chốc sẽ gặp một chỗ rẽ ngoặt, chúng ta cứ đi theo đường đó, có thể trở lại được chỗ rẽ nhánh đầu tiên, khúc sông này chính là nối liền với chỗ rẽ ngoặt sang bên phải đó đó."

Trương Lập nói: "Nếu cậu đoán sai, chẳng phải chúng ta sẽ mất gấp đôi thời gian vòng đi vòng lại hay sao?"

Nhạc Dương nói: "Tôi có thể lấy nghề nghiệp ra đảm bảo, không thể sai được đâu."

Trương Lập lầm rầm: "Nghề nghiệp của cậu có ổn định đâu, chẳng phải đã thanh lý hợp đồng lao động rồi à?"

Nhạc Dương nói: "Thanh lý cái đầu anh ấy."

Trác Mộc Cường Ba đành lên tiếng dàn hòa: "Được rồi, giờ chúng ta xuất phát, nếu có thể xác định được vị trí của chúng ta trên bản đồ, vậy thì…"

Trương Lập tiếp lời: "Vậy thì, chuyến đi tới Shangri- la đã đầy đủ mọi yếu tố cần thiết, chỉ còn thiếu một con thuyền đủ lớn nữa mà thôi."