Mật Mã Tây Tạng

Chương 109: Sự kiên trì của Vương Hựu




Trác Mộc Cường Ba dở khóc dở cười, không biết tay Vương Hựu này thật chỉ muốn đi theo bọn gã thám hiểm hay là còn mục đích gì khác. Gã thử tìm cách dập đi ý nghĩ hoang đường của anh ta, nghiêm túc nói: "Anh có biết, chúng tôi làm sao mới trở về được không?"

"Thập tử nhất sinh thôi mà." Vương Hựu lộ ra vẻ mặt như thể muốn nói, tôi sớm đã biết là anh sẽ nói vậy rồi, đoạn nói: "Những nơi tôi đã đi, cũng đều là những chỗ cực kỳ hiểm yếu, hơn nữa, tôi đã mấy lần tham gia đoàn phượt tự tổ chức rồi, trước khi xuất phát, việc đầu tiên chúng tôi làm chính là viết di chúc và tuyên bố miễn trách nhiệm, lần này cũng sẽ làm như vậy, nếu sau này tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến các vị. Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt ấy chứ? Lẽ nào anh nghĩ tôi còn điên hơn cả anh hay sao? Trác Mộc Cường Ba tiên sinh? Không phải anh đã tìmkiếm hơn hai năm nay rồi sao? Trong thời gian ấy, những lần trải qua khảo nghiệm sinh tử chỉ sợ không phải chỉ có một thôi, đúng không? Tại sao anh vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm nữa chứ?

Nhìn bộ dạng á khẩu không biết nói gì của Trác Mộc Cường Ba, Vương Hựu lại cười cười tiếp tục hùng hồn diễn thuyết: "Không sai, ngoài kia có rất nhiều người không hiểu chúng ta, cho rằng chúng ta là những kẻ điên cuồng, có một đống tiền rồi không chịu sống xa hoa sung sướng, lại đi khắp nơi khiêu chiến cái gọi là cực hạn của sinh mệnh, lại còn có kẻ nói, chúng ta là bọn tiêu tiền để tìm cái chết. Kỳ thực, những người như thế không có cách nào cảm nhận được cuộc sống của chúng ta, hàng ngày, họ đã bận rộn tối mắt tối mũi vì những nhu cầu thiết yếu cuộc sống, vì cái ăn cái mặc, lấy đâu ra thờigian mà suy nghĩ về ý nghĩa của đời người nữa chứ, còn chúng ta thì khác. Chúng ta đã nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn chạy quanh vì thức ăn, vì quần áo đó rồi, chúng ta có rất nhiều tinh lực và thời gian, cũng có cả cơ sở vật chất tương đối để nghĩ về vấn đề của cuộc đời, rốt cuộc là trong đời này, chúng ta cần tìm kiếm điều gì chứ. Tôi đoán, thời gian nghĩ về vấn đề này của anh chắc còn nhiều hơn tôi nhiều, phải không? Nói thực lòng, thứ tôi theo đuổi không chỉ có cảm giác kích thích. Những gì trải qua trong vô số lần thám hiểm, đã gợi cho tôi những suy tư về cuộc sống, giúp tôi lĩnh ngộ đượcrất nhiều vấn đề thuộc phạm trù triết học nhân sinh. Khi trở về, tôi lại đem những gì mình lĩnh ngộ được vận dụng vào việc quản lý doanh nghiệp, bây giờ doanh nghiệp của tôi đang phát triển với tốc độ chưa từng có đây này. Anh thấy đấy, tôi đã nói rồi mà, chúng ta là cùng một loại người, anh có phương hướng tìm kiếm của anh, tôi cũng có mục đích của tôi, không phải chúng ta đang lãng phí sinh mệnh, mà chỉ là đang thực hiện điều mình muốn làm thôi. Tôi đã muốn làm, thì tôi sẽ làm bằng được, không cần biết hậu quả của thất bại như thế nào, cũng không tính toán được mất, chỉ cần tôi đã làm rồi, thì sẽ không hối hận nữa, đây chính là triết lý nhân sinh của tôi. Tôi nghĩ, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh chắc cũng như vậy, có phải không?"

Trác Mộc Cường Ba không thể không thừa nhận, mình cũng có nhiều điểm giống những gì anh ta nói, thế nhưng, về chuyện đi tìm Bạc Ba La thần miếu thì tay Vương Hựu này không khỏi có hơi quá cố chấp. Anh ta vốn chẳng biết chuyện gì, đã nhất định đòi tham gia vào một nhóm mạo hiểm, hoàn toàn coi mạo hiểm như một lạc thú của đời người, và hưởng thụ cả quá trình ấy, hành vi thuần túy vì mạo hiểm mà mạo hiểm như thế, Trác Mộc Cường Ba tự nhận thấy mình vẫn chưa đạt được tới cảnh giới đó. Thế nhưng, những hành vi trước đây của gã, hình như cũng không khác gì với những điều Vương Hựu vừa nói, duy chỉ có một điểm khác, đó là không viết di chúc mà thôi.

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Nếu tôi kiên quyết nói không thì sao?"

Vương Hựu chán nản nhìn tấm gương đồng trong tay Trác Mộc Cường Ba: "Vậy thì tôi cũng kiên quyết nói không."

Trác Mộc Cường Ba giơ tấm gương lên ve vẩy: "Cái này?"

Vương Hựu nở ra một nụ cười nơi khóe miệng, đột nhiên xông tới, bàn tay nắm chặt lại như lưỡi đao, dừng lại trên cổ họng Trác Mộc Cường Ba, rồi rút về, chỉnh lại nếp áo: "Chớ nên coi thường, tôi từng học không thủ đạo rồi đấy."

Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: "Chậm quá, nếu không phải tôi nhận ra bàn tay anh sẽ dừng lại, chỉ e thân thể anh đã bay ra ngoài xa mười mét rồi."

Câu trả lời của Trác Mộc Cường Ba dành cho Vương Hựu là, bàn tay gã chợt vươn ra, nhấc bổng cả người anh ta lên. Vương Hựu chỉ thấy trước mắt hoa lên, hai chân đã rời khỏi mặt đất. Trác Mộc Cường Ba lại đặt gã xuống, buông tay trái ra, nói: "Câu "không" ấy của anh, không đủ nặng cho lắm."

Vương Hựu sửa lại cổ áo, mỉm cười nói: "Tôi biết, thân thủ của các vị đều rất cao cường, từ lúc ở trong địa cung tôi đã biết rồi, nhưng điều đó chẳng nói lên gì cả. Nếu anh nghĩ có thể dùng vũ lực cướp nó đi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, trừ phi anh giết tôi ngay tại đây." Dứt lời, anh ta ngồi xuống sofa, thái độ như thể mặc tình Trác Mộc Cường Ba muốn làm gì thì làm, "Anh cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi."

Trác Mộc Cường Ba không ngờ Vương Hựu sẽ uy hiếp mình theo cách ấy, nhất thời cũng thấy đau đầu. Gã nói: "Anh không hề biết chúng tôi đang làm gì đâu."

Câu trả lời của Vương Hựu càng khiến gã kinh ngạc hơn. "Tôi biết chứ." Anh ta nhấn giọng nói từng chữ một: "Mảnh tịnh thổ cuối cùng còn lại trên thế gian này, một nơi còn thuần khiết hơn cả vườn Địa đàng, còn cao quý hơn thế giới cực lạc ở Tây Thiên, một nơi mà vô số tín đồ dành cả đời mong mỏi tìm kiếm, Hương Ba La!"

Trác Mộc Cường Ba ngẩn đờ người ra. Vương Hựu làm sao mà biết được chuyện này? Gã vội hỏi: "Anh còn biết những gì nữa?"

Vương Hựu chỉ vào tấm gương đồng, nói: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi đã nghiên cứu nó rất nhiều. Ngay từ đầu tôi đã biết, đây là vật của Tây Tạng, hoa văn và hình chạm trên đó đều có nét đặc sắc rất riêng của dân tộc Tạng. Còn anh, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh ạ, anh cũng là người Tạng, tập đoàn nuôi luyện danh khuyển của anh cũng nhờ vào chó ngao Tây Tạng mà phất lên. Vì vậy, tôi đã điều tra nghiên cứu, biết rằng anh đã từng bảy lần một mình đi sâu vào những nơi hiểm yếu không có dấu chân người để tìm kiếm các giống chó nổi tiếng thế giới, ban đầu tôi cũng cho rằng, lần này anh cũng đang tìm một con chó cực phẩm mà thôi. Nhưng gần đây tôi mới biết, thì ra, các vị không chỉ đơn giản là đang tìm danh khuyển, thứ các vị tìm chính là Hương Ba La, thánh địa thần bí nhất, thiêng liêng nhất trong lịch sử Tây Tạng."

Trác Mộc Cường Ba cơ hồ như muốn nhấc Vương Hựu lên lần nữa, nhưng cuối cùng cũng tự kìm được mình không ra tay, chỉ bình tĩnh nói: "Từ đâu mà anh biết được chuyện này?"

Vương Hựu nửa cười nửa không nói: "Chuyện này ấy à, tôi tự có kênh thông tin của mình chứ. Tôi vẫn luôn băn khoăn, làm sao mà tấm gương đồng này lại từ Tây Tạng đến tận một nơi xa xôi hẻo lánh như Maya vậy? Nó có phải là một đầu mối quan trọng trong cuộc tìm kiếm của các vị hay không? Hôm nay, anh đã giải đáp vấn đề này cho tôi rồi." Nói tới đây, Vương Hựu không nhìn Trác Mộc Cường Ba nữa, mà lẩm bẩm như thể đang tự nói với mình: "Trong đời tôi đã đi qua rất nhiều nơi, leo núi tuyết, vượt thảo nguyên, nhưng thánh địa trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào thì tôi còn chưa được thấy. Tôi đã đến Bố Đạt La cung, cảm giác nơi đó mang đến cho tôi, gọi là chấn động, rung cảm gì cũng được. Về sau lại đến thành cổ Maya, tôi mới biết được đỉnh cao của kiến trúc nhân loại là gì, nhưng dựa vào hành vi của các vị mà suy đoán, tôi biết, những nơi đó so với Hương Ba La đều chẳng là gì cả. Hương Ba La là một nơi mà tôi không thể tưởng tượng được rằng có tồn tại trên đời. Nếu đã biết rằng có một nơi như thế tồn tại, thì tôi nhất định phải tới đó thưởng ngoạn, không để cuộc đời mình có bất kỳ cảm giác tiếc nuối gì. Đây cũng là tín điều làm người của tôi."

Trác Mộc Cường Ba không ngờ rằng Vương Hựu cũng có thể thông qua các kênh khác mà biết được nơi bọn gã muốn đi rất có thể là Hương Ba La trong truyền thuyết, nhưng gã vẫn kiên trì thuyết phục: "Lẽ nào anh đã quên cảnh ngộ trong địa cung Maya rồi? Sau bận đó, anh vẫn không rút ra được bài học gì hay sao? Với điều kiện sức khỏe như của anh, saocó…"

"Xin chớ có quên, lúc đó tôi đã ở một mình trong không gian tối đen như mực hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Bất cứ người nào gặp phải tình cảnh đó, cũng đều ngấp nghé bên bờ vực sụp đổ cả về tinh thần lẫn thể lực thôi."

"Không thể được, tuyệt đối không thể được, đây là tôi nghĩ cho bản thân anh thôi…"

"Đừng nói chắc thế, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh ạ. Tôi không cần gì hết, chỉ muốn xem xem thế nào thôi. Hơn nữa tôi biết, công ty của anh đã phá sản, nếu anh muốn tiếp tục tìm kiếm nơi ấy, ắt cần phải có hỗ trợ về mặt kinh phí, tôi có thể cung cấp…"

Trác Mộc Cường Ba cương quyết cự tuyệt: "Không… anh vẫn không hiểu, anh hoàn toàn không hiểu chúng tôi sắp phải đối mặt với điều gì đâu. Anh tưởng chỉ đi du lịch, đi thám hiểm một chuyến, đơn giản vậy thôi sao? Tôi chỉ có thể nói với anh thế này, hành trình của chúng tôi không giống với bất cứ đoàn phượt nào mà anh từng tham gia. Bất kể ra sao, tôi cũng đều không chấp nhận đề nghị của anh." Trác Mộc Cường Ba tiến sát lại gần Vương Hựu, mặt đối mặt với anh ta, gằn giọng nói: "Muốn chết, thì đi tìm tòa nhà sáu mươi tầng mà nhảy xuống, như vậy còn dứt khoát nhanh gọn hơn!"

Vương Hựu vẫn chỉ cười cười như không, đang chuẩn bị nói tiếp, thì điện thoại di động của Trác Mộc Cường Ba đổ chuông. Gã vừa bắt máy, liền nghe Đường Mẫn nói: "Bọn Nhạc Dương ở Nga về rồi, tình hình không được tốt lắm, bao giờ anh trở lại đây thế?"

Trác Mộc Cường Ba liếc nhìn Vương Hựu một cái, đoạn nói: "Chỗ anh cũng vậy, anh về luôn đây, chắc là vẫn còn chuyến bay, đợi về rồi nói chuyện sau."

Đường Mẫn nói: "Chú ý an toàn, anh phải bay chuyến đêm đấy."

Trác Mộc Cường Ba gác máy, lại đưa mắt nhìn Vương Hựu, cặp mắt của tay thương nhân tinh ranh này vẫn mở trừng trừng không chớp nhìn vào tấm gương đồng trên tay gã. Ánh mắt ấy tựa như đang nói: "Muốn mang nó đi hả, vậy thì, mang theo cả tôi nữa."

Trác Mộc Cường Ba biết, có nói nữa cũng chẳng có kết quả gì, không hiểu Vương Hựu biết được tin tức ở đâu, giờ đã dồn ép gã không còn nước nào nữa, đành phải về thương lượng nghĩ cách với mọi người trước vậy. Gã giơ tấm gương lên chụp lại toàn bộ vào điện thoại, Vương Hựu cũng không ngăn cản, chỉ không để gã mang nó đi mà thôi. Lúc chia tay, Trác Mộc Cường Ba ném lại một câu quen dùng trong giới thương nghiệp: "Cho tôi thời gian ba ngày, tôi phải thương lượng với những người khác đã." Ra tới cửa, gã lại nói: "Anh đang đùa với lửa đó!"

Vương Hựu cười cười: "Từ nhỏ tôi đã thích nghịch lửa rồi." Anh ta biết, trong cuộc đàm phán này, mình đã giành được ưu thế tuyệt đối.

Trong bệnh viện, Nhạc Dương bừng bừng phẫn nộ nói: "Thằng cha ấy thật đúng là, rõ ràng đã nói trước rồi, đột nhiên lại tăng giá, lại còn tăng lên tới những 30%, thế chẳng phải là muốn chơi chúng ta còn gì? Cũng may là chúng ta còn chưa giao tiền cọc cho hắn đấy."

Tình hình liên quan đến tấm bản đồ, Trác Mộc Cường Ba đã biết được chút ít từ chỗ giáo sư Phương Tân. Sau khi giải được mật mã văn tự trên bao thuốc lá, giáo sư Phương Tân và mấy người đã thông qua nhiều kênh khác nhau, thăm dò tìm kiếm thông tin về một loạt kế hoạch của Đức Quốc xã tiến hành ở Tây Tạng trong thời gian đó. Trước mắt, các tài liệu văn thư chính thức đã được giải mật, thể hiện rõ rằng, năm 1937, có một đội đặc công Nazi được Hitler và trợ lý hàng đầu của ông ta là Himmler đặc phái, bí mật xâm nhập Tây Tạng. Bọn họ ở Tây Tạng suốt một năm, vẽ được rất nhiều bản đồ, còn quay phim chụp ảnh nữa. Kế hoạch đó được gọi là Cực Bắc. Hitler tin rằng tổ tiên của người Aryan bắt nguồn từ đó, nền văn minh Atlantis đã biến mất cũng ở đó, chỗ ấy là trục trung tâm của địa cầu, thay đổi trục trung tâm này, ắt sẽ có thể thay đổi chiều quay trái đất, cũng như vận mệnh của tất cả các quốc gia trên hành tinh này. Nghe nói, đảng Quốc xã vẫn không ngừng tìm kiếm lối vào một nơi gọi là Shambhala, đồng thời còn dựa vào các tư liệu vẽ được năm 1938, tiếp tục tiến vào Tây Tạng lần nữa trong năm 1943, nhưng về số lượng người, địa điểm của cả hai hành trình này họ đều không thể tìm được thông tin gì cụ thể. Theo các tư liệu chính thức, khi nước Đức chiến bại năm 1945, tất cả các tư liệu liênquan tới lối vào Shambhala đều đã bị tiêu hủy.

Bọn Trác Mộc Cường Ba đều thầm hiểu, cái gọi là Hương Ba La, Shambhala, chẳng qua chỉ là do phát âm khác nhau khi dịch sang tiếng Anh, tiếng Đức, còn địa điểm mà các tư liệu này chỉ đến, chắc chắn là cùng một nơi. Đó rốt cuộc là một nơi như thế nào, mà khiến vô số người trở nên điên cuồng như thế?

Các tư liệu mà giáo sư Phương Tân đã tìm kiếm và thu thập khắp nơi cho thấy rằng, sau chiến tranh, số tài liệu về hành động của Đức Quốc xã ở Tây Tạng đã bị Liên Xô và Mỹ chia làm hai, nghe nói, đến năm 2045 mới tới hạn giải mật. Giáo sư Phương Tân vốn đã nhờ các mối quan hệ của mình, xem xem có thể liên lạc với người làm trong kho hồ sơ, nhờ giúp kiểm tra các tư liệu liên quan tới ba khu căn cứ địa đó xem sao, không ngờ, sau mấy ngày liên lạc với một tay quản lý người Nga, bên kia phúc đáp nói rằng, một phần trong đó đã được giải mật, trước mắt các chuyên gia trong nước đã nghiên cứu, nếu giá cả hợp lý, anh ta có thể sao chụp mang ra. Mấy người giáo sư Phương Tân tất nhiên là mừng rỡ vôcùng. Ban đầu, giá cả đã thương lượng ổn thỏa, nhưng khi bọn Nhạc Dương sang Nga, tay quản lý đó lại đột nhiên giở quẻ, nâng giá lên tới mức bọn họ không thể chấp nhận, rồi visa du lịch của Nhạc Dương, Ba Tang hết hạn, đành phải trở về công cốc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nghe Nhạc Dương kể xong, Trác Mộc Cường Ba nói: "Giáo sư Phương Tân biết chưa?"

Nhạc Dương đáp: "Biết rồi, nhưng ông ấy bảo chúng tôi nghe ý kiến anh."

Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Ý kiến của tôi là… mặc xác hắn, nếu hắn gọi điện tới nữa, thì ngấm ngầm tỏ ra rằng chúng ta đã không cần tấm bản đồ đó nữa, cám ơn ý tốt, nếu hắn không chấp nhận, thì giảm giá xuống còn một nửa, nếu hắn vẫn không thỏa mãn, lại tiếp tục hạ giá, khi nào hắn đồng ý thì thôi."

Nhạc Dương ngạc nhiên hỏi: "Ủa, không phải vậy chứ, giảm giá xuống còn một nửa, như vậy hắn ta chịu được sao?"

Trác Mộc Cường Ba tự tin vỗ vỗ vai Nhạc Dương, nói: "Cứ làm như tôi nói là được. Nghỉ ngơi đi đã, trời sắp sáng rồi."

Cả bọn nghỉ ngơi đến trưa mới liên lạc với giáo sư Phương Tân, thuật lại một lượt về tình hình chiếc gương đồng. Giáo sư xem qua hình ảnh chụp từ máy di động của Trác Mộc Cường Ba, rồi chau mày nói: "Tuy chưa dám khẳng định có phải là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu hay không, nhưng nhất định có mối liên hệ rất lớn, thân phận Tây Tạng của nó đã chứng minh được điểm này rồi. Chỉ có điều những ký hiệu ở mặt sau tấm gương ấy, ừm, giống như một dạng văn tự lai tạp giữa tiếng Tạng cổ và tiếng Tạng hiện đại, nhưng mà, đúng là chúng ta chưa từng thấy bao giờ, có lẽ phải nhờ đến các chuyên gia mất. Ừm, anh ta nhất quyết không chịu nhả ra à?"

Trác Mộc Cường Ba gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh ta nằng nặc đòi chúng ta dẫn theo, thì mới chịu giao tấm gương đồng ấy ra."

Giáo sư Phương Tân nói: "Bây giờ tôi sẽ gửi cho mọi người tài liệu về tên Vương Hựu ấy… Vương Hựu, sinh năm 1962, người Mai Châu, Quảng Đông, tốt nghiệp chuyên ngành Kinh tế Xã hội học Đại học Phúc Đán, trước năm 25 tuổi đã làm nhiều ngành nghề khác nhau, chủ yếu là cán bộ cấp trung của các công ty lớn, năm 87, hùn vốn với người khác lập ra công ty Xây dựng Nhà Đất Kiến Hưng, giữ chức tổng giám đốc điều hành kiêm chủ tịch hội đồng quản trị, năm 89, đổi tên thành công ty Cổ phần Trách nhiệm Hữu hạn Khai thác và Phát triển Nhà Vạn Hưng Thâm Quyến, sang năm tiếp theo thì có cổ phiếu lên sàn, năm 97 đã thu mua các công ty nhà đất như Đông Quản, Thành Hưng, Xương Long, trở thành thủ lĩnh trong giới bất động sản Thâm Quyến. Năm 98, anh ta trở thành lãnh đạo doanh nghiệp đầu tiên chinh phục đỉnh Chomolungma, từ đó trở đi cũng luôn được người ta để ý. Nhưng trước đó, anh ta đã từng lên đỉnh mấy ngọn núi nổi tiếng ở nước ngoài, trong giới leo núi cũng có chút danh tiếng nho nhỏ. Dựa vào hồ sơ này có thể thấy, tinh lực của anh ta chủ yếu đều tập trung vào việc quản lý công ty và leo núi, chắc là không có ham muốn hay mưu đồ gì với Bạc Ba La thần miếu. Vương Hựu này chỉ là một doanh nhân và người yêu thích mạo hiểm bình thường mà thôi. Giờ cậu có dự định gìkhông?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Cũng khá hóc búa, sau khi mang tấm gương đồng đó trở về Trung Quốc, anh ta đã nộp đơn xin bảo hộ tài sản tổ tiên, hiện giờ pháp luật quy định việc bảo vệ tài sản của công dân rất tỉ mỉ nghiêm ngặt, vì vậy xét về khía cạnh pháp luật, tấm gương đồng đó là của anh ta, dù nhà nước muốn trưng dụng thì cũng phải được anh ta đồng ý trước đã. Hơn nữa, từ cách nói năng của tay Vương Hựu đó, không khó nhận ra, anh ta đã quyết tâm muốn đi theo chúng ta bằng được rồi."

Đường Mẫn nói: "Tại sao không thể cho anh ta cùng đi chứ?"

Cặp mắt Nhạc Dương cũng sáng bừng lên, gật đầu khen phải: "Đúng đấy, anh ta còn hứa sẽ giúp chúng ta về mặt tài chính nữa mà."

Trác Mộc Cường Ba nhíu mày nhìn hai người một cái, lắc đầu nói: "Không được, anh ta chưa được huấn luyện chính quy, cho đi theo chúng ta chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, sao có thể làm vậy được chứ?"

Nhạc Dương lập tức nghĩ đi xa hơn: "Thì có thể huấn luyện cho anh ta được mà! Dù sao thì chúng ta cũng không phải…"

"Hừm!" giáo sư Phương Tân trong máy tính khẽ đằng hắng một tiếng, Nhạc Dương mới ngậm miệng lại. Chỉ nghe giáo sư nói: "Như vậy đi, chuyện này để chúng tôi xử lý, tạm thời cậu không cần phải lo lắng nữa."

Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nhìn những người đứng cạnh mình. Từ những hành vi khác thường của Đường Mẫn và Nhạc Dương, gã nhận ra hình như họ còn điều gì đó đang giấu mình.

Lúc này, Ba Tang chợt lạnh lùng lên tiếng: "Nếu không được, thì trực tiếp làm thịt hắn ta là xong."

"Không được!" Trác Mộc Cường Ba vội chặn đứng suy nghĩ nguy hiểm ấy của Ba Tang lại: "Tuy ở trong rừng nhiệt đới châu Mỹ và Đảo Huyền Không tự, chúng ta đã sử dụng vũ khí cũng như giao chiến với kẻ địch, nhưng đó là hành vi tự vệ trong lúc bất đắc dĩ mà thôi, chúng ta đâu phải phần tử khủng bố, sao có thể làm những chuyện phạm pháp được. Có phải đang đánh trận đâu, Ba Tang, anh không được lúc nào cũng có suy nghĩ là đang chiến tranh như thế."

Ba Tang xòe hai tay ra, ý muốn nói, không được thì thôi.

Trác Mộc Cường Ba lại nói: "Giờ việc làm tôi lo lắng nhất không phải tấm gương đồng, mà là tin tức rốt cuộc rò rỉ ra từ đâu? Cả người như Vương Hựu mà cũng biết được chúng ta đang tìm Bạc Ba La thần miếu, cứ tiếp tục thế này, phiền phức của chúng ta sẽ mỗi lúc một nhiều thêm đấy."

Nhạc Dương chợt nói: "Cường Ba thiếu gia, anh nói xem người ở Nga kia có khi nào cũng biết chúng ta đang lần theo manh mối đi tìm Bạc Ba La thần miếu, nên mới nâng giá lên cao thế không?"

Đường Mẫn thốt lên: "Không đến nỗi lan truyền đi xa thế chứ."

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: "Có phải đã biết gì hay không, đợi điện thoại của hắn ta là biết."

Ngày hôm sau, phía Nga đã bắn tin sang, dò hỏi bọn họ dự tính thế nào. Nhạc Dương theo lời Trác Mộc Cường Ba dặn dò, khéo léo từ chối đối phương. Ba Tang làm phiên dịch, còn ngấm ngầm ám thị rằng họ không cần đến tấm bản đồ ấy nữa, kết quả là bên kia vừa nghe vậy đã cuống lên, chất vấn bọn Nhạc Dương sao lại lật lọng. Nhạc Dương bèn lịch sự đáp lời, ấy là do ông lật lọng trước, mọi người chẳng qua chỉ là bánh ít đi thì bánh quy lại thôi. Bên kia vẫn không cam tâm, lại tiếp tục hỏi bọn họ có thể ra giá mua phần tài liệu ấy hay không. Nhạc Dương liền thừa cơ ép giá, trải qua một hồi thươnglượng co kéo, cuối cùng cũng quyết định được, lần này giá chỉ còn 60% giá ban đầu tay kia đã từng thương lượng với giáo sư Phương Tân.

Ba Tang vừa gác điện thoại, Nhạc Dương đã không nén nổi mừng rỡ hỏi Trác Mộc Cường Ba: "Cường Ba thiếu gia, anh đúng là liệu sự như thần, làm sao anh biết được hắn sẽ bán hạ giá thế?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Động não một chút xem, anh lính trinh sát. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không. Lần đó, trên xe lửa cậu đã vận dụng tư duy tinh tế và khả năng quan sát hơn người để bắt được tên trộm ấy như thế nào nhỉ? Kỳ thực chuyện này nói trắng ra thì rất đơn giản, khi sang Nga lần đầu tiên, các cậu tương đối gấp gáp, còn tay quản lý hồ sơ kia thì vẫn nghi ngờ mức độ thành tín của các cậu, hắn ta còn chưa có bản sao hồ sơ đó trong tay nữa. Tới lúc gặp mặt các cậu, và nhìn thấy tiền, hắn mới khẳng định được rằng các cậu thực sự cần những tài liệu đó. Sau lần gặp mặt đó, hắn mới chính thức bắt đầu nghĩ cách lấy được bản sao các tài liệu ấy, thế nhưng, tuy nói rằng số tài liệu đó đã được giải mật một phần, nhưng muốn có bản sao và mang được ra ngoài lại cũng không phải chuyện dễ dàng chút nào. Vậy là, hắn liền nâng giá lên với các cậu, làm như vậy là có hai mục đích; thứ nhất, là để kéo dài thời gian giao hàng, trong khi các cậu suy nghĩ về giá cả, hắn mới đủ thời gian để đi sao chép tài liệu; thứ hai, thử thăm dò tầm quan trọng của số tài liệu ấy với các cậu, nếu các cậu rất cần đến chúng, hắn sẽ còn điều chỉnh giá cả một cách thích hợp. Hôm nay hắn đã gọi sang đây, chứng tỏ rằng hắn đã có được số tài liệu ấy rồi, nhưng các cậu lại tỏ ra không quan tâm lắm, khiến hắn vô cùng bối rối. Nếu các cậu không cần nữa, thì số tài liệu đó nói trắng ra chỉ là một đống giấy vụn, chẳng đáng một xu. Vì vậy, dù là các cậu ra giá thế nào, chỉ cần cao hơn giá bán giấy phế loại là hắn đã thỏa mãn lắm rồi."

Nhạc Dương bừng tỉnh ngộ nói: "Thì ra là thế, tôi không nghĩ được sâu xa đến thế."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhìn việc gì cũng không thể nhìn bề mặt, phải nhìn thấy thứ đằng sau bề mặt đó mới được, đã biết chưa?" Trước ánh mắt sùng bái ngất ngây của Nhạc Dương, Trác Mộc Cường Ba đưa mắt liếc nhìn chiếc máy tính xách tay vẫn đang mở đó, thổ lộ ra chân tướng: "Thầy giáo nói đấy."

Nhạc Dương gãi gãi đầu: "Xem ra, chúng tôi lại phải đi một chuyến nữa rồi…"

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không, lần này cậu không cần đi, tôi sẽ đi với Ba Tang." Gã vung tay vung chân cho giãn gân cốt, cảm giác sức khỏe của mình tốt hơn khi nào hết, "Vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi, tôi muốn đích thân đi lấy tấm bản đồ và những tài liệu khác về đây."

Nhạc Dương thắc mắc: "Vậy tôi làm gì?"

Trác Mộc Cường Ba quay người đi nói: "Tôi đi làm thủ tục xuất cảnh, còn cậu nghĩ cách xử lý tay Vương Hựu đó đi!"

Nhạc Dương kinh ngạc thốt lên: "Cái gì mà xử lý chứ? Hắn ta là đàn ông mà! Cường Ba thiếu gia, tôi không xử lý được đâu! Đợi chút đi nào…"

Đường Mẫn thấy Trác Mộc Cường Ba rất quyết tâm, biết không thể ngăn gã lại được, đành thấp giọng nói: "Vậy em và Nhạc Dương quay lại Lhasa trước đợi mọi người, anh phải cẩn thận, chú ý an toàn đấy."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Ừm, anh đi mấy ngày rồi về, nhớ tự chăm sóc cho mình, ở nhà phải ngoan ngoãn không được chạy lung tung, biết chưa hả?"