18.
Lúc ta cầm roi bước ra cổng thì gặp Chu Chi Diễn. Hắn nhìn thấy thứ trên tay ta, ánh mắt chợt thay đổi.
“Đây là?”
“Hình như là của mẹ ngươi để lại.”
Mặt Chu Chi Diễn đỏ bừng.
Ta thắc mắc: “Có chuyện gì hả, ngươi muốn thử à?”
Chu Chi Diễn hắng giọng, nhìn sang chỗ khác: “Về nhà trước rồi nói.”
19.
Những ngày sau đó, ta và Chu Chi Diễn đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng hắn muốn ăn tát từ ta ra thì mọi chuyện hết sức thuận lợi.
20.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, Chu Chi Diễn nắm tay ta bước vào lễ đường.
Ta dẫm phải giày da của hắn, còn hắn dẫm phải làn váy của ta.
Bọn ta đồng thời ngã xuống.
Chủ hôn nói: “Cảm ơn đại lễ của hai người.”
Sau khi đọc xong lời thề nguyện, ta cảm giác thân thể nhẹ nhõm lạ thường.
Hệ Thống: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở lại thế giới hiện thực.]
21.
Sau khi trở về, ta lại tiếp tục với kiểu sinh hoạt 996*.
(*996: là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần)
Lãnh đạo yêu cầu ta tăng ca.
Ta đau khổ kêu gào:
“Nếu là trước kia, chắc chắn ta sẽ quất vàoông chủ một roi.”
Đột nhiên ông chủ lại xuất hiện sau lưng ta.
Hắn ngoéo tay: “Vào đi, trong phòng ta có roi.”
“?”
Với nguy cơ bị sa thải rất cao, ta chỉ đành đi theo ông chủ vào văn phòng.
Hắn khóa cửa lại, đột nhiên ta cảm thấy không ổn.
Hắn vuốt roi, lẩm bẩm: “Cây roi này là tín vật đính ước của ta và ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn quỳ xuống, hai tay dâng roi lên:
“Rốt cuộc thì ta cũng chờ được ngươi.”
“Bang!”
Trong văn phòng phát ra từng tiếng roi quất…