Khi tôi tỉnh ngủ thì đã là giữa trưa rồi. Mở cửa ra thì phát hiện mùi cơm đậm đà bay khắp phòng.
Ôn Cảnh Sơ đứng trong nhà bếp, quay lưng lại với tôi. Hắn nghe thấy tiếng động thì sâu sắc liếc nhìn tôi.
“Rửa tay ăn cơm.”
Đột nhiên nhiên chuông cửa reo vang.
Ôn Cảnh Sơ nói: “Em tắm rửa thay quần áo rồi mới ra đây đúng không, ăn mặc kín đáo chút, đi mở cửa đi.”
“À.”
Tôi chạy chậm đi mở cửa. Không phải anh shipper nào hết mà là một đôi vợ chồng trung niên tóc hoa râm.
Bọn họ thấy tôi thì sửng sốt, sau đó rất là không khách khí mà nói: “Đây là con gái nhà ai thế, cháu là ai?”
Ôn Cảnh Sơ nghe có động tĩnh thì rời khỏi nhà bếp, không nghĩ ngợi gì đã mở miệng: “Nguyên Nguyên, lại đây với tôi.”
“À.” Tôi đoán được người đến là ai.
Ôn Cảnh Sơ bảo vệ tôi sau lưng, dùng giọng điệu cực kỳ lãnh đạm nói: “Mọi người đến đây làm gì?”
Người phụ nữ trung niên cao giọng chói tai kêu lên: “Con trai mẹ mua nhà, mẹ không được quyền tới ở hay sao?”
Người đàn ông còn không thèm đổi giày, dẫm tới dẫm lui trên thảm.
“Được lắm, thằng nhóc này, giàu có rồi không biết hiếu thuận cha mẹ à? Nếu không phải cha tìm đủ mọi cách hỏi thăm thì còn không biết con đã là bác sĩ đâu. Con làm chúng ta đi tìm thật vất vả.”
“Mấy người có xứng không?” Ôn Cảnh Sơ khinh thường cười ra tiếng.
Không khí trong phòng khách nháy mắt đã gươm súng sẵn sàng.
Đôi vợ chồng trung niên xấu hổ thành giận: “Chúng ta là cha mẹ con, coi chừng chúng ta đến tòa án kiện con tội không chăm sóc cha mẹ.”
“Năm đó lúc mấy người ném tôi cho cô thì có nghĩ tới việc tôi sẽ chăm sóc mấy người không?”
Giọng điệu Ôn Cảnh Sơ châm chọc: “Cho mấy người ba mươi giây đồng hồ, cút đi.”
“Cái đồ đê tiện táng tận lương tâm này, nuôi chó còn hơn là nuôi mày!”
Tôi nghe thấy mà khó chịu, nhớ lại nhiều năm về trước khi Ôn Cảnh Sơ bị cô hắn lôi ra đầu ngõ. Cha mẹ hắn cũng quậy phá y như hôm nay.
“Em là cô của nó, anh chị là dân thất nghiệp còn phải nhờ người ta cứu trợ, em đừng có mong đẩy được cục nợ này cho chúng ta!”
Cô hắn tức đến la làng: “Khốn nạn! Cả nhà mấy người toàn là quỷ hút máu! Đồ đỉa đói!”
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, túm Ôn Cảnh Sơ ra sau người rồi mở miệng mắng: “Tại mấy người không nuôi anh ấy, rốt cuộc ai mới là người táng tận lương tâm.”
Mẹ hắn bị kích thích, ngồi xuống đất gào khóc: “Cưới vợ quên mẹ này, bớ người ta đến xem này!”
“Chỗ này không đến lượt mày nói chuyện!” Cha hắn vớ lấy bình hoa trên bàn, tàn nhẫn đập vào người tôi.
Ôn Cảnh Sơ tay mắt lanh lẹ, xoay người ôm lấy tôi. Cái bình bị vỡ nát rơi xuống bàn, mảnh sứ văng ra làm mặt Ôn Cảnh Sơ bị thương.
Nháy mắt máu chảy không ngừng.
Tôi được hắn bảo vệ trong lòng, hoàn hảo không bị thương tổn gì.
Tiếng ồn nhanh chóng đưa hàng xóm xung quanh đến, có người gọi báo cảnh sát. Hai người kia thấy lớn chuyện rồi thì xám mặt rời đi, để lại mặt đất lộn xộn.
Tôi vỗ lưng hắn, khi mở miệng thì giọng nói còn đang run: “Anh đừng sợ, bọn họ đi hết rồi.”
Ôn Cảnh Sơ cụp mắt, vuốt tóc tôi loạn xạ hết cả lên.
“Nguyên Nguyên.” Hắn gọi tôi, thật lâu sau đó lại không nói gì mà chỉ ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi, ướt át một mảng.
Tôi gật đầu, nói: “Sao mặt anh chảy máu rồi, em bôi thuốc cho anh nhé?”
“Đường Nguyên Nguyên, em đã biết rồi mà.”
“Biết cái gì?”
“Quá khứ và xuất thân của tôi, cùng với cuộc sống chẳng ra gì của tôi.” Hắn ôm tôi rất chặt: “Vậy nên tại sao em lại thích tôi? Vất vả lắm.”
Tôi khó chịu nói: “Thích thì cần gì lắm lý do thế...”
“Trước em, không ai thích tôi.”
Tôi ngẩng mặt lên, mỉm cười với hắn: “Anh hạnh phúc lắm đấy, có một người thích anh tận mười năm lận mà. Đường Dĩ Thần còn không được như vậy đâu.”
Ôn Cảnh Sơ chớp mắt một cái, che giấu cảm xúc rất thâm sâu.
“Này, anh không thấy cảm động à?”
“Ừ.” Hắn đóng cửa lại, thu dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ rồi quay đầu bế tôi lên bằng một tay, đặt tôi lên bàn cơm.
Tay anh chống hai bên sườn, nghiêm túc hôn tôi: “Nguyên Nguyên, anh yêu em.”
Tôi ôm cổ hắn, nóng bức chảy mồ hôi: “Miệng vết thương của anh có cần bôi thuốc không...”
Hắn vuốt tóc tôi, vùi mặt vào cổ tôi thật sâu: “Nguyên Nguyên, anh yêu em.”