"Anh Minh Viễn, anh diễn xong rồi sao?”
Trong điện thoại truyền ra thanh âm mềm mại của cô gái, mà ánh mắt Phó Minh Viễn nhìn màn hình di động có chút dại ra.
Trên màn hình, cô gái nhỏ ngọt ngào cười với anh.
---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Mắt hạnh cong cong, vui vẻ không nói lên lời, nhưng mà hơi nước mờ mịt kia, lại làm cho hình ảnh vốn ấm áp này lại nhiễm hơi thở ái muội.
Vài sợi tóc từ mũ tắm rơi xuống, dán lên làn da trắng như tuyết của cô, khuôn mặt nhỏ bị hơi nóng làm đỏ bừng lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.
Tầm mắt đi xuống chút nữa, cái cổ xinh đẹp mảnh khảnh như thiên nga, xương quai xanh thanh tú tinh xảo, bờ vai mỹ lệ trắng ngần, còn có… bộ ngực sữa nửa ẩn nửa hiện…
"Ực…"
Hầu kết khẽ nhúc nhích, Phó Minh Viễn chưa từng nghĩ tới sẽ thấy một màn như thế này, một trận khô nóng từ trong cơ thể bốc lên, nóng đến mức làm tai anh phiếm hồng.
Nguyễn Ngưng không thấy Phó Minh Viễn, bởi vì hơi nước ngưng tụ trên màn hình thành từng giọt, hình ảnh trở nên mơ hồ.
Cô cầm di động lại gần, dùng đầu ngón tay lau nước đọng lại trên màn hình.
---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Hình ảnh lại lần nữa trở nên rõ ràng, nhưng mà thấy bộ dáng của mình lúc này ở màn hình nhỏ bên góc phải, cô đột nhiên cứng đờ.
Nguyễn Ngưng máy móc cúi đầu.
Bị khí nóng và vui vẻ làm choáng váng đầu óc, lúc này cô rốt cuộc mới ý thức được có chỗ không đúng.
Bây giờ cô đang tắm!
“Ngưng Ngưng…”
Phó Minh Viễn vừa mới mở miệng gọi cô, liền nhìn thấy cô gái ở đối diện đã phản ứng lại, thẹn quá thành giận mà trừng mắt anh một cái, sau đó nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện.
Anh cảm thấy có chút vô tội, nhưng mà khóe miệng lại cong lên.
Anh tiếp tục gửi lời mời gọi video lần nữa, không hề ngoài ý muốn khi bị từ chối.
Nhìn giao diện cuộc trò chuyện hiển thị câu “Đối phương đã từ chối”, biết hiện tại tiểu nha đầu nhất định là đang xấu hổ, buồn bực nên anh không trêu trọc cô nữa.
Nhớ lại một màn hương diễm kia, đáy mắt người đàn ông hơi trầm xuống, anh lấy quần áo xoay người vào phòng tắm.
Nguyễn Ngưng vội vàng tắm rửa xong, liền chui vào ổ chăn, khuôn mặt nhỏ chôn vào gối đầu.
Anh anh anh, thật mất mặt…
Cô ôm gối lăn một vòng trên giường, trong lòng tràn đầy ngượng ngùng và ảo não.
“Đinh đinh đinh—”
Lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường lại vang lên.
Nguyễn Ngưng dùng chăn che đầu lại, từ chối nghe máy.
“Đinh đinh đinh—” Điện thoại lại bám riết không tha mà cứ vang lên.
Âm thanh kia truyền đến trong chăn khiến Nguyễn Ngưng khó có thể xem nhẹ.
Không thể tiếp tục giả chết, cô nhận mệnh thò đầu từ trong ổ chăn ra, duỗi tay cầm lấy điện thoại
Trên màn hình điện thoại, quả nhiên là cuộc gọi video từ “Phó tiên sinh”.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, khuôn mặt Nguyễn Ngưng lại đỏ lên lần nữa.
Cô suy nghĩ, không gọi video nữa, chỉ nói chuyện thường thôi.
“Alo—” Cô nhỏ giọng nói.
“Sao lại không nhận điện thoại?” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên qua ống nghe vang lên ở bên bên tai cô.
Rõ ràng tối hôm qua mới vừa gọi điện thoại xong, cô lại cảm thấy như đã lâu không được nghe giọng nói của anh.
“Không… Không có gì…” Mặt cô đỏ lên, ánh mắt né tránh nói, "Chỉ là không nghe thấy mà thôi…”
“Thật sao?” Người đàn ông cao giọng hỏi, quyến rũ không nói nên lời.
Nguyễn Ngưng mím môi, nhẹ nhàng nói: "Ừm, thật…”
"Vậy mở video đi.”
“Không… Không được!” Nguyễn Ngưng theo bản năng cự tuyệt.
Giọng nói cô nho nhỏ mềm mại, như là nỉ non ở bên anh, Phó Minh Viễn nghe được trong lòng tê dại.
“Làm sao vậy? Không muốn nhìn thấy anh?” Anh cười khẽ.
Tiếng cười thấp thấp, giống như tiếng đàn cello, mang theo từ tính mê người, vào trong tai, ngứa đến tận đáy lòng.
Nguyễn Ngưng mím môi, sao có thể không muốn nhìn anh chứ? Chỉ là…
Cô sờ khuôn mặt, cảm giác nóng rát kia còn có chút phỏng tay.
“Anh Minh Viễn, khi nào thì anh về?” Cô vân vê viền hoa ở gối, mang theo chút cảm giác cô đơn.
Nghe ra giọng nói nhớ nhung của cô, trái tim Phó Minh Viễn khẽ run lên, làm sao anh lại không nhớ cô chứ?
“Còn mười ngày nữa.” Anh thấp giọng nói.
“Lâu như vậy sao…” Nguyễn Ngưng trở mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nhớ anh sao?” Anh hơi mỉm cười.
Nguyễn Ngưng dừng một chút, trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ, "Ừm.”
“Hả? Anh không nghe thấy.”
Nguyễn Ngưng nhìn poster quen thuộc của anh ở trên tường, trong lòng vừa động, mềm mại nói: “Em nói… Em nhớ anh.”
“Nhớ bao nhiêu?”
Giọng nói trầm thấp của anh, như có ma lực mê người, đầu ngón tay Nguyễn Ngưng mân mê sợi tóc, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng đáy lòng vẫn tự nhiên nói ra.
“Rất nhớ rất nhớ, cả ngày hôm nay đều nhớ đến anh."
Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, thật muốn ở bên cạnh cô ôm lấy cô, hung hăng hôn lên môi cô.
“Vậy còn anh?” Nguyễn Ngưng nhỏ giọng hỏi, “Anh… Anh có nhớ em không?”
“Anh?” Phó Minh Viễn câu môi, “Em có biết hiện tại anh muốn làm gì không?”
"Làm gì?”
"Muốn cùng em…… làm chuyện mà khi không ngủ là có thể làm được.”
Nguyễn Ngưng ngẩn ra, khuôn mặt bắt đầu hồng, hiện tại cô đã biết chuyện anh nói đến là chuyện gì.
“Anh… Anh lưu manh!” Cô chôn mặt vào trong gối, e thẹn nói.
Tuy rằng bởi vì bị đùa giỡn mà xấu hổ buồn bực, nhưng cô vẫn không muốn tắt máy.
“Là ai nói thích?” Phó Minh Viễn tiếp tục trêu cô.
Nguyễn Ngưng nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: “Anh… Anh còn như vậy, em sẽ không nghe anh nói nữa…”
Phó Minh Viễn lúc này mới dừng lại, hai người tiếp tục hàn huyên, kể những chuyện xảy ra xung quanh mình.
Đến khi Nguyễn Ngưng bắt đầu ngáp, hiển nhiên là đã buồn ngủ, Phó Minh Viễn mới nói: “Em ngủ đi, ngủ ngon.”
Nguyễn Ngưng thật sự đã buồn ngủ đến mức mở mắt không ra, cho nên cô không có tiếp tục cậy mạnh, xoa mắt nói, "Ừm, ngủ ngon, anh Minh Viễn.”
Tắt đèn, cô buông điện thoại ra, liền nằm xuống ngủ.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt tinh xảo mềm mại của cô.
Lông mày của cô nhíu chặt, dường như ngủ không yên ổn.
Trong giấc mơ, Nguyễn Ngưng cảm giác chính mình đi tới một nơi xa lạ.
Xung quanh đều rất mờ ảo, giống như bị che bởi một lớp lụa mỏng, rất nhiều chuyện đều nhìn không rõ.
Vật thể bên người càng ngày càng to ra, thời điểm cô cho rằng mình đang lạc vào thế giới khổng lồ, cô bỗng nhiên nghe được một tiếng nói trong trẻo lại mông lung vang lên.
“Ngưng Ngưng… Ngưng Ngưng…"
Nguyễn Ngưng nhìn xung quanh, vốn đang định tìm chủ nhân của giọng nói đó, lại phát hiện chính mình không thể động đậy.
Lúc cô đang bất động, một bé gái ba bốn tuổi, bỗng nhiên từ bên người cô chạy qua.
Nguyễn Ngưng biết chính mình đang nằm mơ, cô cũng biết ngày hôm sau tỉnh lại, nhất định cô sẽ không nhớ cái gì cả.
Nhưng mà điều này cũng không cản trở cô quan sát xung quanh.
Cô có chút tò mò muốn biết giọng nói kia gọi cô rốt cuộc là muốn làm gì.
“Ngưng Ngưng, muốn ăn kẹo không?” Giọng nói ôn nhuận trong trẻo của người thiếu niên mang theo sự sủng ái vô hạn.
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, những lời này, hình như có người nào đó đã nói qua với cô.
"Được ạ!” Giọng nói vui sướng của bé gái lại vang lên.
“A Tả, không được cho nó ăn, ăn nhiều sẽ sâu răng.”
Một giọng nữ xa lạ bỗng nhiên vang lên, vẫn cứ mơ hồ như cũ, mà mây mù tản ra, cũng xuất hiện một bóng hình mông lung xinh đẹp.
Nghe được giọng nói của người phụ nữ kia, Nguyễn Ngưng cảm giác trong lòng khác lạ, có một cỗ bi thương bỗng nhiên trào ra.
Cô muốn chạy qua lớp mây mù kia, muốn nhìn người phía sau lớp mây mù đó, nhưng mà hai chân cô, lại giống như bị đóng chì không thể động đậy được.
Cô dùng sức giãy giụa, nhưng mà không được.
“Con sẽ đánh răng, không có sâu.” Bé gái mở miệng ra, “A… mẹ nhìn xem.”
“Ha ha, đúng vậy, Ngưng Ngưng ngoan nhất.” Thiếu niên sờ sờ đầu cô, "Bé ngoan mới có kẹo ăn.”
Thiếu niên thuần thục mà mở một viên kẹo ra.
Bộ dáng của cậu tuy không rõ, nhưng cái kẹo thỏ trắng ở trên tay cậu lại cực kỳ rõ ràng.
Người phụ nữ thấy không còn cách nào, liền lắc đầu xoay người rời đi.
Nguyễn Ngưng nhìn bóng dáng kia rời đi, duỗi tay muốn bắt lại, nhưng mà ngay cả góc áo cũng không bắt được.
"Nào, há miệng.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tiếp tục vang lên, đem thần trí Nguyễn Ngưng kéo về.
Bé gái nghe lời mở miệng, ngậm viên kẹo thiếu niên đưa tới vào trong miệng.
“Ngon không?” Thiếu niên hỏi đứa bé gái.
“Siêu —— siêu ngon!” Bé dùng tay nhỏ khoa tay múa chân, bộ dáng ngây thơ lại đáng yêu.
Thiếu niên cười khẽ, ôm bé lên.
Bé gái ôm lấy cổ cậu, ngậm kẹo, nói: "Chú nhỏ, sau này con sẽ trở thành cô dâu của chú…”
“Ha ha, Ngưng Ngưng biết cô dâu là gì sao?”
"Cô dâu chính là mẹ! Mẹ siêu xinh đẹp ~”
“Ha ha, vậy con muốn trở thành mẹ của chú sao? Thân phận này có chút loạn…”
Bóng dáng của bọn họ càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không nghe thấy gì nữa.
"Chú nhỏ…”
Nguyễn Ngưng ngơ ngẩn nhìn bọn họ, lẩm bẩm tự nói…
Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào.
Cô gái nằm ở trên giường, trong giây lát mở mắt ra.
Nguyễn Ngưng từ giấc mơ bừng tỉnh, tinh thần khẩn trương, cô chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt có chút dại ra.
Cô vuốt giọt nước mắt ở khóe mắt, đáy mắt toát ra vài phần hoang mang.
Tối hôm qua cô rốt cuộc đã mơ thấy gì? Sao lại khóc thế này?
Hình như mơ thấy một thiếu niên, cho dù cô có nỗ lực nhớ lại cũng không nhớ ra được cái gì cả.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Phó Minh Viễn đúng giờ nhắn tin tới hỏi thăm cô.
Nguyễn Ngưng không khỏi nhếch miệng, đè nén chuyện kia, ngọt ngào nói chào buổi sáng với anh.
Đại khái là anh đang rửa mặt, sau khi cô gửi tin nhắn đi, cũng không thấy anh trả lời.
Trong quá trình chờ đợi, cô tiện tay mở Weibo ra.
Vốn đang hứng khởi xem hot search đứng đầu, kết quả nhìn đến hot search thứ tư, cô không khỏi ngây ngẩn.
# Ninh Như An hẹn hò với một với người đàn ông thần bí, cử chỉ thân mật #
Đây là cái quỷ gì vậy? Nguyễn Ngưng run rẩy ấn vào bài hot search này, tài khoản weibo này nói có sách mách có chứng, hơn nữa còn có hình ảnh!
Trong hình là ảnh chụp cô và Cố Tả “thân mật”, Nguyễn Ngưng che mắt lại.
Ảnh chụp này là cố ý chọn góc độ, thậm chí còn cố ý che mèo con lại, ảnh chụp mà tài khoản này đưa lên, đầu hai người cơ hồ lại ghé sát vào nhau.
Nhìn qua, giống như đang hôn môi…