Mắt Hoá Thành Ngọc

Chương 7: Phiên ngoại




12

Phiên ngoại của Lâm mẫu:

Ta có hai đứa con gái.

Đứa lớn tên Vân Thư, đứa nhỏ tên Vân Nghi.

Ta thiên vị Vân Thư, chỉ vì khi sinh Vân Nghi, ta suýt nữa khó sinh mà mất mạng.


Ta thừa nhận, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Nghi, khuôn mặt không hề giống ta, ta lại nhớ đến nỗi đau khi sinh nở.

Ta ghét nó, vì thế ta nghiêm khắc với nó.

Mẹ chồng thương xót nên đã đón nó về nuôi dưỡng. Khi nó trở về, nó đã là một thiếu nữ.

Ta lại càng không thể gần gũi với nó.

Giữa chúng ta đã có một dòng sông dài ngăn cách, không thể vượt qua, cũng không thể lội qua.


Vì vậy, ta càng yêu thương Vân Thư, coi nó như đứa con duy nhất của mình.

Còn về Vân Nghi, chỉ cần nó đừng làm điều gì mất mặt ta, sớm gả đi để khỏi chướng mắt ta là được.

Nhưng ai ngờ, Vân Thư lại từ chối hôn sự mà ta đã chọn lựa kỹ càng cho nó, ngược lại, Vân Nghi lại ngồi vững trên vị trí phu nhân Hầu phủ.

Đôi lúc ta cũng mơ hồ, liệu ta có thật sự sai không? Có lẽ ta không nên đối xử với nó tệ như vậy.

Không, ta không sai, nó sinh ra là để đòi nợ, làm sao nó có thể sống tốt hơn Vân Thư của ta được?


Nhưng, nhưng rồi sau này.

Sau này, Vân Thư phạm phải lỗi lầm lớn, Vân Nghi là em ruột, nhưng lại không chịu cứu nó.

Vân Thư của ta đã chết như thế.

Ta lại mơ hồ.

Năm ấy, khi Vân Nghi vừa chào đời, Vân Thư mới ba tuổi, đứng bên nôi, nhẹ nhàng vuốt má em gái: “Mẫu thân, đây là muội muội của Thư nhi sao?” Nó cười ngọt ngào như vậy, nhưng ta lại lạnh lùng đáp: “Nó là con ác quỷ đến để đòi nợ.”


Thư nhi có lẽ chưa từng thấy ta nhìn ai với ánh mắt lạnh lùng như vậy nên bị dọa đến khóc òa lên.

Từ đó, Thư nhi không bao giờ thân thiết với Vân Nghi nữa. Trẻ con vốn yêu mẫu thân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nó nhạy cảm nhận ra ta ghét Vân Nghi như thế nào, liền bắt chước cách ta đối xử với Vân Nghi.

Ta nghĩ ta đã sai.

Ngay từ đầu ta đã sai.

Ông trời đã ban cho ta một đôi ngọc quý, nhưng ta lại khiến chúng là chị em mà xa cách, oán hận nhau.

Ta đã sai quá nhiều.

Tuyết rơi dày đặc, ta nghe nói con của Vân Nghi đã được phong làm hầu gia, ta không dám gặp chúng, ta có tư cách gì mà gặp chúng. Chính tay ta đã bỏ rơi một đứa con, lại gián tiếp hại chết đứa con còn lại.

Ta là tội nhân.

Trời lạnh quá, ta dựa vào giường, hơi thở ra còn nhiều hơn vào.

Mắt mờ dần, ta nhìn thấy trước giường có một cô bé thắt bím tóc hai bên, kiễng chân nhìn vào nôi.


“Mẫu thân, đây là muội muội của Thư nhi sao?”

“Đúng vậy, đây là muội muội của Thư nhi, Tiểu Nghi của chúng ta, hai con đều là bảo bối trong lòng mẹ, hai con phải thương yêu nhau, phải dựa vào nhau mà sống.”

“Thư nhi nhất định sẽ chơi với muội muội thật nhiều!”

Hết.