Mắt Hoá Thành Ngọc

Chương 2




3

Ta khóc rồi.

Nhưng đó là giả vờ.

Trưởng tỷ đã quyết tâm muốn gả cho Thẩm Đồ Nam, vậy thì vị trí đích nữ tiểu thư của Lâm gia mà lão phu nhân Hầu phủ đã chọn chỉ có thể là ta.

Họ đều chắc chắn rằng lão phu nhân sẽ không chọn ta.


Nhưng đối với ta, đây là cơ hội duy nhất để leo lên cành cao, làm sao ta có thể không nắm chặt?

Khép lại cánh cửa phòng, ta lau đi nước mắt chưa kịp khô mà nở một nụ cười.

Ba ngày sau ta cùng mẫu thân lên xe ngựa đến Hầu phủ.

Xe ngựa dù có rộng rãi thế nào, cũng không thể chứa đựng hết sự ác ý đậm đặc của mẫu thân đối với ta.

Bà buông lời mỉa mai: “Ngươi với Vân Thư đúng là không thể so sánh, có lẽ ngươi hận không thể cắm đầy châu báu trang sức lên đầu mình chứ gì! Đồ quê mùa không có chút kiến thức.”


Trưởng tỷ quả thật luôn ăn mặc giản dị, nhưng mỗi món trang sức của nàng có món nào không phải là vô giá?

Còn ta ngoài những y phục và trang sức mà mẫu thân gửi đến hôm nay, chẳng còn gì quý giá, ta đúng là một kẻ hèn mọn chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài.

Giờ đây ta đã trang điểm tất cả những gì bà đưa cho lên người, trong mắt bà ta tự nhiên trở nên tầm thường, đáng chê cười.

Giả vờ xấu hổ đến cực điểm, ta cúi đầu xuống.

Nhưng trong lòng ta biết rõ, ta không giống trưởng tỷ.


Nàng có dung mạo giống mẫu thân, thanh tao như bông sen trên mặt nước, trang điểm quá lộng lẫy lại che lấp đi vẻ đẹp tự nhiên của mình.

Còn ta lại mang dung mạo rực rỡ tươi đẹp, cách trang điểm hoa lệ chỉ làm ta thêm nổi bật.

Mẫu thân không thích ta, có lẽ cũng vì ta chẳng có chút gì giống bà.

“Đồ hồ ly tinh.” Mẫu thân nhìn ta càng lúc càng không thuận mắt, lại thấp giọng mắng một câu.

Ta coi như không nghe thấy.


Nếu là trước đây, ta hẳn sẽ đau lòng vô cùng, nhưng năm dài tháng rộng bị áp bức và sỉ nhục đã mài mòn hết chút tình thương tự nhiên cuối cùng mà ta dành cho mẫu thân.

Ta không trách bà không yêu ta, thật sự.

Kỳ vọng sinh ra oán hận.

Ta đã không còn chút mong đợi tình thương nào nơi bà, thì làm sao có thể có oán hận nữa đây?

Chỉ còn lại hận thù.

Ta sẽ leo lên thật cao, sống thật tốt.

Ta sẽ để mẫu thân nhìn thấy rõ, viên đá cuội không đáng giá này sẽ biến thành một viên ngọc quý thế nào.

4

Lão phu nhân vừa thấy ta, liền cười mắt híp lại: “Tố Âm, tiểu nữ nhi nhà ngươi quả thật sinh ra trông rất đáng yêu phúc hậu.”

Mẫu thân nhíu mày vô thức muốn buông lời chê bai ta, nhưng nghĩ đến đây là Hầu phủ, bà chỉ ậm ừ một tiếng đầy khó chịu.


Lão phu nhân không nhận ra sự không vui của mẫu thân, thấy ta cười ngọt ngào với bà thì bà liền cười càng thêm rạng rỡ.

Mọi người đều nghĩ lão phu nhân Hầu phủ ăn chay niệm Phật, chắc hẳn thích sự thanh nhã và ghét bỏ cách ăn mặc xa hoa như ta.

Nhưng ta đã sớm tìm hiểu, lão phu nhân vốn là con gái của tướng môn, tính cách hào sảng. Khi còn chưa xuất giá bà đã từng mặc một bộ y phục đỏ thắm giành giải nhất trong cuộc săn mùa thu, danh tiếng vang dội khắp kinh thành.

Một nữ tử như vậy, tất nhiên sẽ thích những gì rực rỡ và nổi bật.

Chỉ là sau này khi lấy chồng, lão Hầu gia lại mất sớm, thiếu nữ áo đỏ ấy cũng phải trở thành quá khứ vĩnh viễn, bà chỉ có thể làm một “lão phu nhân” đoan trang và chững chạc.

Ta đã cược đúng.

Theo lời trưởng tỷ nói, tiểu Hầu gia đã có người trong lòng từ lâu, nhưng vẫn cưới nàng làm chính thê, điều đó cho thấy lão phu nhân mới là người quyết định cuối cùng.

Dù tiểu Hầu gia khi gặp ta không có biểu hiện nào thể hiện sự xiêu lòng, nhưng ta biết, cành cao này, ta đã nắm chặt rồi.

Không có lòng của phu quân thì đã sao? Ta đã nắm được hôn sự này, đã là chuyện tốt vô cùng.

Lễ vật của Hầu phủ rất nhanh được đưa đến. Tận mấy chục chiếc rương gỗ đỏ, suýt chút nữa chất đầy cả tiền viện.


Trưởng tỷ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, điều này khiến những đường nét thanh tú của nàng trông lại càng trở nên lố bịch.

Ta cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ tốt đã tặng cho muội hôn sự tốt này.”

“Ngươi đừng vội vui mừng, gả đi rồi thì thế nào, ngươi không thể so được với ánh trăng sáng trong lòng Triệu Lệnh Minh, ngươi vẫn sẽ trở thành trò cười cho kinh thành, làm sao bằng được vinh quang của ta khi làm tể tướng phu nhân!”

Không chỉ nói suông, nàng thậm chí còn giơ tay, muốn cho ta một cái tát.

“Tỷ tỷ.” Ta nắm lấy cổ tay nàng, “Hiện tại muội đã là nửa người của Hầu phủ, nếu tỷ đánh muội, tức là đạp vào mặt mũi của Hầu phủ, không tốt đâu.”

Nàng sững lại.

Hầu phủ nhiều đời là quý tộc, thân phận của ta đã không còn như trước nữa.

Sau này dù nàng có làm tể tướng phu nhân thì đã sao, hiện tại, vị hôn phu của nàng, Thẩm Đồ Nam, chỉ là một thư sinh nghèo chưa có công danh gì.

“Ngươi đợi đấy!” Nàng hậm hực lườm ta một cái.

Ta ngoan ngoãn mỉm cười: “Muội đợi.”

Trưởng tỷ, ta đã có cơ hội vượt lên trên tỷ, sao có thể để tỷ mọi việc đều thuận lợi được.

Ta sẽ ở Hầu phủ mà đợi thật tốt thôi.