Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 52: Nổ súng




An Nhi đôi mắt trong veo nhìn anh nhưng Cảnh Hiên anh làm sao nghe theo cô một lần nữa, anh yêu cô thật lòng, muốn cô được hạnh phúc nhưng cô lại gặp lại Hoắc Dạ Liên ,anh ta phá nát đi cuộc đời cô khi trước còn không đủ mà hiện tại còn ép cô bên mình

Hoắc Dạ Liên nhìn một màn kịch nhỏ trước mắt không thể không xúc động thay ,Cảnh Hiên anh không để ý đến người đàn ông đang tỏ ra sát khí đầy mình kia nữa anh tiến đến nắm chặt tay An Nhi để cô phía sau mình che chở cho cô

" An Nhi em không cần lo ,anh sẽ không để hắn ta bắt em lại đâu "

An Nhi hiểu được trong lòng anh có cô, cô cũng rất thương anh nhưng anh liều mình đến tận địa bàn của Hoắc Dạ Liên thật sự rất nguy hiểm, cô nghĩ đến cảnh hôm đó anh bị thương cô lại không nỡ

"nhưng..."

Cảnh Hiên đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô cười dịu dàng nói

"không sao đau "

An Nhi tay giữ chặt lấy Cảnh Hiên không rời, cô e sợ núp sau lưng của Cảnh Hiên né tránh ánh mắt đáng sợ của Hoắc Dạ Liên

Mọi hành động của cô đều thu vào tầm mắt của Hoắc Dạ Liên, anh không để ý đến Cảnh Hiên chỉ lạnh lùng nhìn An Nhi đang đứng sau bóng lưng của Cảnh Hiên, giọng nói của Hoắc Dạ Liên không như nãy nữa giờ nghiêm túc lạnh lùng ra lệnh

" lại đây "

Khuôn mặt của Hoắc Dạ Liên hiện giờ không giống như hồi sáng cô thấy, An Nhi vô thức run rẩy sau lưng cảnh Hiên không dám nhìn người đàn ông trước mặt, cô sợ hắn ta, cô sợ những hành động độc ác của hắn

Cảnh Hiên tay nắm chặt cô ,hiện tại thân nhiệt của cô lạnh toát lên anh có thể cảm nhận rõ cả cơ thể của cô đang sợ hãi, Cảnh Hiên hôm nay tới đây cũng không phải một mình những thuộc hạ của anh cũng đang phía sau anh nhưng anh vẫn lo, vì sao ư, vì người trước mặt anh không phải dạng tạp nham hóng hách mà anh hay gặp mà người này là Hoắc Dạ Liên cả thương trường hay chiến trường đều có mặt người đàn ông khát máu lạnh lùng này



"An Nhi không đi đâu hết, cô ấy là người phụ nữ của tôi ,anh không có quyền "

An Nhi nhìn Cảnh Hiên đang bảo vệ cô,trong lòng cảm thấy đã vơi đi nỗi sợ rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Hoắc Dạ Liên vẫn đang nhìn mình không rời mắt ,cô giữ chặt tay Cảnh Hiên hơn

Hoắc Dạ Liên thật sự rất không kiên nhẫn nữa rồi ,giọng nói lạnh lùng như nãy nhìn An Nhi đang đứng sau Cảnh Hiên không dám nhìn anh, cô đang sợ anh sao

"tôi nói lại một lần nữa, mau lại đây "

Giọng nói của Hoắc Dạ Liên càng ngày càng khó nghe, cô hiện tại không biết khuôn mặt hiện gì của anh đang rất xấu ,An Nhi mặc kệ lời nói của anh mà vẫn đứng yên sau lưng Cảnh Hiên ,cô rất sợ khuôn mặt giận dữ của anh

Cảnh Hiên nhìn An Nhi hiện tại không nói gì anh cũng yên tâm hơn vì đã không còn bắt anh rời đi nữa, Cảnh Hiên từ từ lùi lại nắm chặt lấy tay An Nhi đi vào trong xe, người của Hoắc Dạ Liên cũng bước tới nhưng bị người của Cảnh Hiên chặn lại nhầm mục đích cho Cảnh Hiên và An Nhi có thể rời đi

Hoắc Dạ Liên đưa tay lên ra hiệu thì lập tức thuộc hạ của anh không mười người đồng loạt đưa súng lên trực tiếp nhắm vào thuộc hạ của Cảnh Hiên

"đùng... đùng.... "

Vài Tiếng súng vang lên với âm vực cao đến cả khi Cảnh Hiên và An Nhi ngồi bên trong xe chạy được một đoạn cũng nghe thấy, An Nhi đang nấp trong vòng tay của anh chỉ càng thêm sợ khi nghe tiếng súng, cô không ngờ Hoắc Dạ Liên ngay cả súng cũng có thể dùng bừa bãi, người đàn ông đó thật sự có thể một tay che trời sao

Cảnh Hiên ngồi bên cạnh lập tức tiếng súng nổ phát đầu thì anh đã nhanh tay bịt tay cô lại nhưng vẫn không che đi hoàn toàn được tiếng súng, giọng nói anh dịu dàng trấn an cô

" không sao đâu em không phải sợ "