Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 47: Nhớ hắn ta ư




Hoắc Dạ Liên nhìn biểu cảm không mấy đẹp mắt của cô, anh chỉ lạnh lùng ngồi xuống bên giường cô im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi vào khuôn mặt của anh làm anh trở nên bí ẩn lạnh lùng hơn, tay anh vẫn lưu loát lôi trong túi ra một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ chập chờn ánh lên cùng làn khói mang theo mùi hương của thuốc thoang thoảng khắp phòng, An Nhi khó chịu khẽ cau mặt lại nhưng vẫn không dám làm gì chỉ ngồi lặng lẽ một góc nhìn người đàn ông lạnh lùng phía trước

An Nhi nhìn anh không rời, cô sợ khi cô rời mắt đi anh sẽ làm chuyện gì đó nhưng sự chờ đợi của cô chỉ là anh liên tiếp hút từng điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cô quên không bật máy lọc khí kiến cho cả căn phòng đâu đâu cũng mũi khói thuốc, từng làn khói liên tiếp phản phát vào khuôn mặt của cô ,mắt cô vốn đã yếu khi tiếp xúc lâu làm cho cô cảm thấy đau rát đỏ hoe cả đôi mắt ,tiếng sụt sịt của cô làm cho căn phòng vốn yên tĩnh lại có tiếng động

Hoắc Dạ Liên nghe thấy tiếng động cũng dừng lại việc hút thuốc, anh đưa ánh mắt sắc lạnh qua nhìn anh nhi đang luống cuống lau đi những giọt nước mắt

"tôi đã làm gì sao "

Hoắc Dạ Liên hôm nay nhẹ nhàng hơn trước nhưng đối với cô anh vẫn đáng sợ như vậy, An Nhi nhìn anh không dám lớn tiếng liên tục đưa tay lên lau nước mắt ,giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo điệu bộ có phần sợ hãi

" anh.. anh hút thuốc "

Hoắc Dạ Liên nhướng mày nhìn cô khó hiểu, anh hút thuốc thì sao cô lại khóc, Hoắc Dạ Liên xoay hẳn người lại ,hai người ngồi chung một giường đang đối mặt với nhau

" có làm sao "

An Nhi hai tay luống cuống nắm chặt lấy ga giường còn mặt thì không dám ngẩng lên nhìn anh ,giọng nói thì nhỏ nhẹ căng thẳng

" mắt tôi yếu nên khói thuốc làm tôi khó chịu"

Hoắc Dạ Liên im lặng làm cho An Nhi càng thêm sợ hãi, sự im lặng của anh khiến cô thấp thỏm không yên, thay vì im lặng thì anh nói gì đó cũng được điều đó sẽ báo trước việc gì sẽ xảy ra nhưng anh lại im lặng như vậy khiến người khác khó đoán, An Nhi đang suy nghĩ thì tiếng "tít " phát lên, cô đưa mắt lên nhìn Hoắc Dạ Liên đang thuận tay bật máy lọc khí lên, chưa bao giờ cô thấy anh như thế này



"Anh có thể thả tôi đi được không "

An Nhi tưởng rằng hôm nay anh dễ dàng như vậy chắc là sẽ xin anh thả mình ra nhưng khi cô mới nói xong thì bàn tay lớn đã túm chặt lấy cổ của cô làm cho cô hoảng sợ tột cùng, Hoắc Dạ Liên đang bình thường thì ánh mắt đỏ lên khuôn mặt tối sầm lại

" nhớ hắn ta ư "

An Nhi bị siết chặt cô khó chịu không ngừng, cô đưa hai tay lên cố gắng kéo tay của anh ra nhưng sức lực của cô sao có thể bằng anh được chứ, An Nhi khuôn mặt đỏ lại rồi chuyển sang xanh vì bị anh siết chặt cô hơn

"nói "

Hoắc Dạ Liên gắt giọng lên nhìn cô không rời, An nhi khó chịu đến gần như nghẹt thở nhưng vẫn chỉ phát ra vài tiếng

"ưm... thả ra "

Hoắc Dạ Liên như lên cơn điên vậy, anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy ,An Nhi dường như bất lực trước người đàn ông này, cô trong đầu hiện lên suy nghĩ thôi thì chết sớm một chút cũng không sao, cô khó chịu lắm rồi, anP Nhi buông thõng hai tay ra nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt chảy xuống tay Hoắc Dạ Liên làm anh tỉnh lại

Hoắc Dạ Liên đưa mắt nhìn cô hơi thở như yếu dần thì vô thức buông tay ra, người cô không thể ngồi vững ngã vào người anh nằm trọn trong lòng anh ra sức hít thở, An Nhi nghẹn ngào nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền không dám động đậy sợ hãi

"hức hức tôi không đi là được, không đi là được "