Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 41: Con ngốc




Hoắc Dạ Liên cười lạnh khinh thường ý chí của Cảnh Hiên, anh đưa mắt nhìn hai người thuộc hạ phía sau tiến lên, trêи tay của bọn họ mỗi người cầm một thanh gậy sắt tiến đến trước mặt của Cảnh Hiên, Điều này càng làm cho An Nhi hoảng sợ quay lại túm lấy người của Hoắc Dạ Liên cô dương ánh mắt đau khổ nhìn anh không ngừng nói

"không như vậy anh ấy sẽ chết đó, cầu xin anh.."

Cô chưa nói xong lời của mình thì từng tiếng va đập phát ra, gậy sắt từ sau lưng đến trước bụng liên tục nhả vào người của Cảnh Hiên đến độ như miệng một ngụm máu đỏ thẫm phụt ra, Cảnh Hiên vẫn không chịu đầu hàng mà rắn người ngồi dậy, An Nhi lúc này mặc kệ Hoắc Dạ Liên siết chặt tay cô đến đâu và gật ra chạy đến chỗ của Cảnh Hiên đỡ lấy anh, vì quá đợt ngột nên không tránh khỏi gậy sắt đang đánh anh đập ngay vào phía lưng của An Nhi ,sức lực đó không hề nhỏ chút nào

Hoắc Dạ Liên và Cảnh Hiên lúc này mới nhận ra đến cả tên lỡ tay đập vào người cô cũng run rẩy vô thức buông gậy sắt ra đờ người nhìn An Nhi ,Hoắc Dạ Liên ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai tên thuộc hạ cho lui xuống , An Nhi lúc này thấy dừng lại cô đưa tay lên trêи mặt của Cảnh Hiên vuốt nhẹ cười dịu dàng

"Hiên ...cuối cùng cũng dừng rồi "

Mới được một câu thì từ khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ thấm, trêи môi vẫn nở nụ cười mà lịm đi, chắc hẳn là cô đã có một buổi đêm mệt mỏi rồi

Cảnh Hiên lo lắng lay người cô dạy nhưng không có phản hồi gì ,nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô tay anh run lên không ngừng

"An Nhi... An Nhi ...em đừng doạ anh "

chưa được ba câu thì một bàn tay to rắn chắc đưa ra ôm trọn lấy An Nhi ra khỏi người của anh,Hoắc Dạ Liên sắc lạnh nhìn An Nhi rồi lướt qua Cảnh Hiên rời đi

"mày đưa cô ấy đi đâu "

Cảnh Hiên sức lực cùng kiệt không thể nào giữ được cô lại lớn giọng hỏi ,Hoắc Dạ Liên quay mặt lại chỉ lạnh lùng nói rồi sải dài bước chân rồi đi

"đi đâu không đến lượt mày tra hỏi "



Tay của An Nhi nắm chặt lấy phần áo trước ngực của anh, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn, phía sau lưng cô một tia máu lan ra trêи nền váy trắng ướt đẫm cả bàn tay của Hoắc Dạ Liên ,hàng lông mày của anh nhau lại nhìn người phụ nữ trong lòng đang đau đớn, tại sao vừa thấy cô không may bị gậy đập phải thì lúc đó tìm anh như lỡ một nhịp nghẹn cứng người lại

"cô là con ngốc đúng không "

Lời nói của anh như trách mắng người phụ nữ trong lòng khó chịu nghẹn ngào, anh là đang lo lắng cho cô sao, người mà từ nãy đến giờ luôn buông lời độc ác đang xót thương cho cô sao

Hoắc Dạ Liên đưa An Nhi đến căn phòng khi nãy đặt cô lên giường nhưng vì được ôm trêи vòng tay lâu khi lưng cô chạm vào chiếc giường thì nhói đau vô thức kêu lên

"ưm... đau "

Hoắc Dạ Liên nhìn xuống cô vội vàng lật người cô Lên , đôi mắt anh nhìn thấy vết thương liền lộ rõ vài tia tức giận nghĩ đến tên thuộc hạ khi nãy đập vào người cô, tay anh siết chặt nhìn chằm chằm vết thương như lưng bị chảy máu khuôn mặt của An Nhi cũng lạnh dần ,khuôn mặt luôn nhăn lại chịu đau ,anh liếc mắt xuống nhìn bàn tay vướng máu bị khô lại khó chịu

Hoắc Dạ Liên lúc này không muốn cũng vội lấy máy gọi cho Nhất Thương người luôn kể lể không yên phận

"mau đến Dạ Viên tôi có việc, đem theo cả thuốc và băng vết thương "

Nhất Thương giờ đang ngủ ngon tự dưng lại bị hối dậy, biết chừng anh khi nãy vứt cái máy đi rồi còn hơn ,Hai mươi phút sau thì Nhất Thương cũng đã tới anh khá ngạc nhiên khi đã đem tối rồi mà lại có đầy đủ thuộc hạ như vậy, chắc hẳn là có chuyện vui để xem rồi đây , trêи tay anh cầm một hộp sơ cứu bước vào lớn giọng gọi

"này Hoắc Dạ Liên cậu đâu rồi "

Không thấy người đau anh bực tức, dám để anh đến đây rồi mất tiêu đi đâu ,Nhất Thương đang nhìn ngó xung quanh thì một tên thuộc hạ đi lại nói

"Hoắc thiếu đang đợi ngài trêи phòng, mời"