Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 39: không quên đấy chứ




Hoắc Dạ Liên tiến sát lại người cô làm cô càng ngày càng thu mình lại đến mức không còn chỗ để cô lùi ,khuôn mặt cùng với giọng nói của anh phản phất mùi thuốc khiến cho cô khó chịu lộ hẳng sự ghét bỏ ,Bản thân cô rất yếu nên khi anh tiến lại chỉ biết nắm chặt tay cố đẩy anh ra khỏi người mình

An Nhi né tránh quay mặt ra chỗ khác sợ hãi không dám nhìn anh ,tại sao cô lại rơi vào bước đường này, cô chưa bao giờ thấy mình bất lực như hiện tại ,chắc là do Sống cùng Cảnh Hiên được anh bao bọc che trở nên khi đối mặt với người đàn ông này cô như không có sức phản kháng, chỉ biết né tránh

"anh đừng tiến lại nữa, tôi xin anh đó "

Hoắc Dạ Liên đâu có dễ dàng như vậy, cô càng phản kháng anh càng lấn tới ép chặt người cô vào lồng ngực mình lạnh lùng thổi vào tai cô vài câu nói

"tôi cho cô một cơ hội nói tất cả "

An Nhi không biết anh nói gì nữa, cô run sợ trong người anh đến cả Hoắc Dạ Liên cũng cảm nhận được, anh chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh, sợ sao đúng là hai năm vẫn vậy, An Nhi tuy không thể nói chuyện anh cần nghe nhưng cô có thể nói chuyện của bản thân mình cho anh hiểu ,có thể anh sẽ thả cô ra giọng nói của cô vẫn sợ hãi như ban nãy không thể nào dấu được

" Tôi.. tôi là An Nhi, ở nước L hai năm trước tôi gặp tai nạn khiến tôi không thấy được cũng vì đó mất trí nhớ ,tôi sống cùng bạn trai là Cảnh Hiên, anh ấy đã giúp tôi phẫu thuật mắt vào một năm trước và tôi không biết anh là ai, tôi không phải là An Nhiên mà anh nói "

Hoắc Dạ Liên nghe xong chỉ biết cười to lạnh lẽo, anh không ngờ câu chuyện của cô lại "chân thực " đến như vậy nhưng anh không ngờ rằng việc cô ngã cầu thang năm đó khiến cô mất đi trí nhớ , Còn Cảnh Hiên hắn chính là người mà đã đưa cô đi vào hai năm trước sao, An Nhi hoảng sợ khi thấy anh như vậy, càng sợ hơn khi anh lạnh lùng gọi điện cho ai đó

"Triệu Bân giúp tôi mang Thiếu gia họ Cảnh đến đây, ngay lập tức "

Hoắc Dạ Liên nói xong thả ngay máy như bàn quay lại nhìn dáng vẻ thẫn thờ chết lạnh một chỗ, miệng nói lắp bắp không nên lời

"Anh... anh định làm gì Hiên hả "



Hoắc Dạ Liên nghe cô gọi cái tên thân mật này của Cảnh Hiên làm anh tức giận, đây không biết tại sao như vậy nhưng trong thời gian hai năm qua anh không ngày nào không nghĩ đến cô ,Hoắc Dạ Liên trực tiếp dồn người cô xuống giường ép cô vào thân người mình, tay giữ lấy phần cằm cô nâng lên, ánh mắt đỏ rực tức giận thì thầm nói

"Hiên, tên này quan trọng với cô lắm sao "

Hoắc Dạ Liên giữ chặt cô không cho cô cơ hội chạy khỏi, anh càng bức cô thì càng làm cô phản kháng lại

"anh điên rồi, anh là ai hả "

nụ cười lạnh của anh xuất hiện ghé sát tai cô nói từng chữ

"Hoắc Dạ Liên cô không quên đấy chứ "

Đôi mắt của cô từ nãy đến giờ không ngừng nước mắt khiến đôi mắt sưng đỏ lên giờ còn lặng người khi nghe đến tên của anh, người đàn ông đó là người luôn xuất hiện trong đầu cô mỗi đêm trong hai năm qua, cảm xúc từ nãy đến giờ bị ép lại thì giờ như tuôn ra tất cả ,nước mắt giờ chảy không ngừng tay nắm chặt lấy áo của Hoắc Dạ Liên không dám mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt

"hức..hức anh, anh là người đó "

tiếng khóc to vang cả căn phòng tối đen tối, Hoắc Dạ Liên sững người rồi mới bình tĩnh lại như nãy ,tay anh nâng người cô lên tránh cô ngã về phía sau, thân thể cô không còn chút sức lực nào nữa, anh vuốt nhẹ những sợi tóc ướt như trán cô sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt ướt đẫm đang nhắm nghiền của cô

"không quá tệ "