Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 24: không từ bỏ




Sau tất cả mọi việc thì đã hai năm sau mọi thông tin như không, các tình báo của Hoắc Dạ Liên đều vô dụng, trải qua hai năm thật không ngờ người Đàn ông Lạnh lùng này vẫn ra sức tìm cô, người con gái gặp nhau chưa đầy bốn tháng này lại làm anh bỏ công sức tìm kiếm tận hai năm không dài cũng không ngắn này

Hoắc Dạ Liên ngồi như chiếc bàn làm việc của mình hướng người ngược ra hướng thành phố, từ trêи cao nhìn xuống anh chỉ khẽ đan tay lại với nhau ngồi trầm lặng lạnh lẽo

Đôi mắt của anh như có sát khí hướng về một điểm vô tận nào đó, vô thức anh nhận ra cảnh vật thành phố như khác đi rất nhiều, sau hai năm thì đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ nhưng không hiểu sao anh tự hỏi mình rằng tại sao trong hai năm đó anh cũng đã xây dựng cho bản thân một hệ thống phương tiện giao thông riêng, trong toàn Đế đô này những người nào di chuyển hay đi bất cứ đâu, chỉ cần anh tra là ra hết bằng sạch nhưng riêng người con gái đó là không thấy là không có bất cứ dấu vết nào, tại sao vì người đó mà anh làm đến như vậy

suy nghĩ của anh càng ngày càng phức tạp ,trong đầu như điên loạn hết lên ,tiếng gõ cửa như phá tan không gian im lặng đến lạ này

"cốc cốc... "

Hoắc Dạ Liên lạnh nhạt nhìn về một hướng đôi môi khẽ mở nói

"vào đi "

được lệnh một người đàn ông bước vào, anh ta cầm một tập giấy như đưa đến thông tin, câu nói thành thục như làm việc này đã nhiều lần rồi

" Hoắc Thiếu việc mà ngài giao vẫn chưa tìm được nhưng có vài hình ảnh liên quan mời ngài xem qua "

anh ta nhanh chóng đặt tập giấy lên bàn rồi rời khỏi ,lúc này Hoắc Dạ Liên mới khẽ xoay ghế lại nhìn lạnh về tập giấy trêи bàn, anh khẽ cười lạnh nhạt đưa cánh tay dài đón lấy tờ giấy khẽ liếc qua, nụ cười sau khi coi xong càng lạnh hơn, không khí như bao chùm hết căn phòng, anh xem chưa được 1 phút thì nhanh tay vo thành cục nhém vào sọt rác cạnh đó ,nụ cười khẽ ra tiếng rồi im lặng ngay sau đó

lời nói từ miệng anh như đả kϊƈɦ chính mình, ngu ngốc đến vậy

"Hoắc Dạ Liên ơi Hoắc Dạ Liên, mày đúng thật điên mà, tại sao hai năm trôi qua mày không chịu từ bỏ chứ"

lời nói vừa mới dứt lời, anh như giận dữ thoáng chốc những thứ đồ trêи bàn lần lượt bị rơi mạnh xuống nền gỗ sáng bóng



Bên ngoài phòng làm việc của anh mọi tiếng đổ vỡ đều khiến mọi người giật mình, họ cũng đã quen với việc này, họ đã chứng kiến việc này trong hai năm liền, họ chỉ biết là khi người đàn ông ban nãy đưa tin đi vào là khi anh ta rời đi chưa đầy năm phút sau là mọi thứ trong đó bị Hoắc Dạ Liên đập hết

Lúc một người đàn ông bước đến bên cánh cửa phòng của anh không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, khuôn mặt như lo lắng cho Hoắc Dạ Liên nhưng cũng không khỏi trêu chọc anh một phen

"Hoắc Thiếu ,cậu điên rồi hả "

Hoắc Dạ Liên đôi mắt đỏ rực lên nhìn qua người đàn ông mới bước vào rồi hướng mặt ra phía thành phố rồi thờ ơ nói lại

"Nhất Thương cậu đến đây làm gì "

Nhất Thương mặc kệ những thứ đổ vỡ trêи mặt sàn đi một mạch đến trêи chiếc bàn làm việc không có một thứ gì ngồi lên đó cũng nói

"không chịu từ bỏ đi hả "

Hoắc Dạ Liên im lặng không nói lại vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài thành phố phồn hoa

Nhất Thương không thấy anh trả lời lại, nói tiếp

"tôi thì giành thời gian hai năm để nói chuyện với cậu còn cậu thì phí thời gian tận hai năm để tìm cô ấy, tôi không biết là Hoắc Dạ Liên cậu lại có thú vui như thế đấy "

Nhất Thương như nói trúng tim đen của Hoắc Dạ Liên, anh vô thức bị Hoắc Dạ Liên cho một ánh mắt như dao găm đến mặt còn bị lời nói lạnh lẽo của anh làm cho tổn thương

"cút hay bị lôi ra khỏi đây "