Mật Đào

Chương 3: Anh Đang Muốn Báo Đáp Tôi Sao?




Gì chứ? Cô nên nói gì bây giờ?

Chẳng lẽ người này còn muốn cô phải chịu trách nhiệm với anh ta hay sao chứ?

Đào Tử cảm thấy bản thân mình bị oan ức cho nên vội vàng vừa giải thích: "Tôi không có làm gì quá phận với anh, tôi chỉ là giúp anh lau mình mà thôi" Cô thẳng thắn giải thích, "Đó là do y tá yêu cầu như vậy, không phải do tôi tự chủ động!".

Khuôn mặt vốn trắng nõn của cô gái nhỏ giờ đã đỏ bừng, ngọt ngào giống như một giọt mật ong trong suốt. Quả đào bây giờ đang giống như một quả dâu tây chín đỏ.

Thật là ngốc.

Cô càng mất kiên nhẫn, Trình Quý Hằng càng muốn trêu chọc cô, không phải vì lý do gì khác, đơn giản chỉ là cảm thấy thú vị.

Từ trước đên giờ anh chưa từng gặp qua cố nén cười, nghiêm giọng bày tỏ thái độ: "Cô thực sự không chủ động chạm vào người của tôi sao? Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không làm bẩn đi sự trong sạch của tôi".

"..."

Cái gì gọi là làm bẩn đi sự trong sạch của anh ta chứ?

Đào Tử tức giận đáp: "Y tá nói phải giữ bên ngoài sạch sẽ cho anh để không dẫn đến đau nhức, nếu không phải vì lý do đó thì tôi sẽ không động chạm vào cơ thể của anh đâu".

"Ngay từ đầu cô đã không cảnh giác với tôi đúng không?". Lúc này Trình Quý Hằng cũng ngừng đùa giỡn với cô, bình tĩnh thành thật nói, "Mặc kệ tôi là người tốt hay người xấu, cô vẫn chủ động cứu tôi, đây là sai lầm đầu tiên của cô. Sau khi cứu tôi, cô lại chủ động gánh vác mọi trách nhiệm, ở lại bệnh viện chăm sóc tôi tận 3 ngày, đây là sai lầm thứ 2. Sau khi tôi tỉnh lại, cô không lập tức gọi bác sĩ mà cùng người xấu xa như tôi tranh luận điên cuồng, đây là sai lầm thứ 3 của cô. Nếu tôi là một phần tử nguy hiểm, hay là nếu tôi báo cảnh sát rồi báo án rằng cô đã lợi dụng sự bất tiện của tôi sau đó xâm phạm hoặc ngược đãi tôi, lúc đó cô chắc chắn sẽ chết chắc."

Đào Tử ngơ ngác nhìn Trình Quý Hằng, toàn thân cứng đờ, sống lưng phát lạnh.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa từng nghĩ đến những tình huống này, cô không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

Từ trước đến nay cô luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ về mặt tối của bản chất con người, Trình Quý Hằng mang sự thật trần trụi này nói cho cô biết, coi đó như một bài học cho cô, dạy cô nhìn rõ cuộc sống hiện thực của xã hội thông qua kinh nghiệm của bản thân anh.

"Cô rất lương thiện, nhưng không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều lương thiện giống như cô. Đừng nghĩ rằng ai cũng sẽ giống như cô, có người có ơn tất báo nhưng sẽ có nhiều người lại lấy oán báo ơn, nhiều người còn coi lòng tốt của cô là điều đương nhiên mà lợi dụng cô".

Đào Tử không rõ ý của anh nên hỏi lại: "Anh có ý gì?"

Trình Quý Hằng muốn nói với cô rằng, loại lòng tốt này của cô thực không đáng giá một xu.

Được sinh ra làm người, có thể làm những việc theo bổn phận của mình, không làm những việc trái với đạo đức thì đó cũng đã là sự lương thiện lớn nhất.

Nhưng trong lòng anh cũng biết cô gái ngốc nghếch này vĩnh viễn sẽ không hiểu loại đạo lý này, đành phải đổi theo cách nói thông tục dễ hiểu: "Cho nên lần sau gặp phải tình huống này cô nên rời đi là được không cần phải băn khoăn, lẽ ra cô nên gọi 120 trước rồi sau đó rời đi, tuyệt đối không nên xen vào".

Đào Tử cau mày, khó hiểu nhìn Trình Quý Hằng.

Anh nói vậy là có ý gì?

Tại sao lại mắng cô không nên cứu anh?

Còn khuyên cô thấy chết không cứu?

"Nếu như tôi không cứu anh, thì anh đã mồ yên mả đẹp từ lâu rồi" Đào Tử không vui nên phản bác lại.

Trình Quý Hằng: "Cũng là bởi vì cô đã cứu tôi, cho nên tôi mới có thể dạy cho cô bài học quý giá này ".

Edit: Mino Mũm mĩm

Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không phí lời, nhưng cô gái này... Thực sự là quá ngốc, ngốc đến mức khiến anh nhìn không thấu được.

Trên đời này làm sao lại có thể tồn tại một **Thượng Thiện Nhược Thủy ngu xuẩn như vậy?

**[“Thượng thiện nhược thuỷ” nguyên là câu nói được bắt nguồn từ chương thứ 8 cuốn “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử. Có ý nghĩa rằng: Cảnh giới tối cao của việc hành thiện chính là đối nhân xử thế giống như nước đối với vạn vật. Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai].

Đào Tử sững sờ: "Hiện tại anh đang muốn báo đáp tôi sao?"

"..."

Được rồi, coi như lời anh nói không có tác dụng gì đối với cô.

Trình Quý Hằng mặt không biểu cảm: "Cô cũng có thể hiểu là như vậy đi".

Đào Tử thật sự không hiểu vừa rồi Trình Quý Hằng nói như vậy là có ý gì.

Hay nói đúng hơn là cô cũng hiểu, nhưng không muốn tiếp thu.

Cô chỉ biết, sinh ra là con người sống phải ngay thẳng, miễn sao bản thân không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm là được.

Hoàn cảnh sống của hai người không giống nhau không thể cùng chung suy nghĩ, Trình Quý Hằng nói với cô lời này chỉ giống như gió thoảng bên tai, cô nghe xong rồi cũng sẽ quên ngay.

Không phải, cũng không hẳn là quên hết, cô vẫn còn ghi nhớ được một câu nên hỏi lại anh: "Chuyện này... Anh sẽ không đi báo cảnh sát chứ?"

Cô chỉ nhớ một chuyện, là anh muốn buộc tội cô xâm phạm cơ thể của anh.

Trình Quý Hằng: "..."

Anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn cô rồi trả lời: "Bây giờ cô nên gài lại quần áo chỉnh tề cho tôi, sau đó tôi sẽ suy nghĩ lại".

Lúc này Đào Tử mới nhận ra Trình Quý Hằng quái gở đến cỡ nào. Lộ cả cơ ngực săn chắc, rất giống mỹ nhân ngư mặc người chém giết. Nếu bây giờ có y tá đến kiểm tra phòng bệnh, để hình ảnh này lọt vào mắt người khác, nhất định sẽ sinh ra ý nghĩ không tốt.

Cô lập tức đưa tay, sau đó bắt đầu cài lại cúc áo bệnh nhân.

Tất cả hết thảy bảy viên cúc áo, cô lần lượt gài theo thứ tự cho anh từ dưới lên trên, gật đầu rồi cúi đầu, động tác vẫn dịu dàng như cũ.

Nhìn nghiêng mặt cô vô cùng xinh đẹp, vầng trán trắng nõn đầy đặn, hàng mi thanh tú nồng đậm, đuôi mắt nhếch lên một đường cong ôn nhu xinh đẹp, trên gương mặt ửng đỏ lúc nãy đã tản bớt, chỉ còn lại chút hồng nhạt.

Mái tóc đen tuyền được buộc thành đuôi ngựa đơn giản, những lọn tóc rối bên tai mềm mại xõa xuống một bên mặt.

Cái cổ thon dài, đầu cánh tay thanh tú, trắng nõn.

Trong phòng bệnh tràn ngập ánh nắng, cô gái mặc một bộ váy dài màu trắng, thân hình thanh tú yểu điệu, quanh người bao phủ một tầng nhu hòa vui vẻ, cả người nhìn sạch sẽ, tinh khiết.

Ngọt ngào mà không ngán, đẹp mà không diễm, rất giống với loại nước uống đào mật ong.

Rất đẹp, cũng rất mê người.

Vừa rồi sau khi nhẹ nhàng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là bức tranh này, không khỏi thừa nhận giờ phút này bản thân anh có một chút chấn động, còn tưởng rằng mình đã ở trên thiên đường rồi.

Sau khi chấn động vài giây, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng loại người như anh tuyệt đối không có khả năng lên thiên đường được. Cho dù ông trời có khẩn cấp, muốn gia tăng dân số cũng không có cách nào đưa anh lên đó, cho nên sau một lúc tỉnh táo, anh đã vô tình tạo ra tâm lý mâu thuẫn phòng thủ đối với cô. Anh còn nghi ngờ đây chính là mỹ nhân do Bách Lệ Thanh sai đến.

Người phụ nữ độc ác đó, để giết được anh trước khi Trình Ngô Xuyên chết, bà ta có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Sau khi xác định cô không phải do Bách Lệ Thanh phái tới, anh hạ thấp rất nhiều suy nghĩ đề phòng đối với cô, nhưng cũng không phải là hoàn toàn hết đề phòng. Lúc sau tiếp xúc qua lời nói, anh phát hiện cô luôn sống trong những lý tưởng ngu ngốc, sự phòng bị lúc này đối với cô hoàn toàn giảm xuống con số 0.

Nói cô ngu ngốc cũng không phải là ngu ngốc về trí thông minh, mà là về thái độ sống đối với thế giới tàn khốc này.

Cũng có thể nói tâm hồn cô rất thuần khiết, không bị thế giới tàn khốc này làm ô nhiễm. Cô luôn luôn giữ được trạng thái vô tư, lạc quan.

Mặc dù Trình Quý Hằng rất chướng mắt loại người trời sinh quá thuần khiết, quá thiện lương này. Nhưng anh không thể không thừa nhận, anh có một chút ao ước được một chút sự thiện lương giống như cô.

Cuộc đời của cô giống như một tờ giấy trắng chưa từng trải qua sự chà đạp.

Nói cho rõ ra, cô từ nhỏ đã rất hạnh phúc, được sống trong sự yêu thương chăm sóc.

Cũng bởi vì điểm này nên Trình Quý Hằng mới sinh ra một chút tò mò, thậm chí còn muốn thăm dò nghiên cứu đối với cô.

Trình Quý Hằng do dự một chút, nhịn không được hỏi cô: "Cô tên là gì?", anh chưa bao giờ chủ động hỏi tên phụ nữ, đây là lần đầu tiên.

"Đào Tử ".

Anh hỏi tiếp: "Cái tên này có nghĩa là gì?".

Một bên cô vừa cài cúc áo cho anh, một bên vừa trả lời: "Đào trong viên gốm sứ, Tử trong đào tử là quả đào."

Quả nhiên là một viên mật đào.

Trình Quý Hằng lại hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Đào Đào: "20 tuổi "

Trình Quý Hằng: "Còn đi học không?"

"Tôi đã tốt nghiệp rồi", Đào Tử giúp anh cài xong nút áo, hơi nhướng mày trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo, "Thời trung học tôi nhảy lớp sớm hơn bạn học hai năm".

Trình Quý Hằng cười khẽ: "Cô cũng rất lợi hại."

Đào Tử thành thật giải thích: "Bởi vì các giáo viên rất chiếu cố tôi, thường cho tôi tham gia các lớp học nhỏ, cho nên tốc độ tiếp thu của tôi nhanh hơn các bạn học khác ".

Trình Quý Hằng: "Lý do là gì?"

Đào Tử trầm mặc một lát: "Bởi vì bọn họ và cha mẹ của tôi là đồng nghiệp".

Trình Quý Hằng không hỏi thêm nữa, bởi vì anh có thể cảm nhận được cô không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

Giống như đang muốn nói sang chuyện khác, Đào Tử hỏi ngược lại anh một câu: "Còn anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Trình Quý Hằng cũng thành thật trả lời cô, "Tôi 23".

Đào Tử: "Anh cũng chỉ lớn hơn tôi 3 tuổi mà thôi."

Nói bóng gió chính là: Vừa nãy là ai đang dạy đời cô chứ?

Trình Quý Hằng bình tĩnh, quyết liệt trả lời: "Tôi đủ tuổi làm anh trai của cô".

Đào Tử: "..."

Đúng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một cô y tá trẻ đem xe đẩy đi đến: "718, tôi đến để kiểm tra phòng".

Sau khi vào phòng bệnh, y tá phát hiện bệnh nhân đã hôn mê ròng rã 3 ngày đột nhiên tỉnh lại, trừng mắt quát Đào Tử: "Bệnh nhân đã tỉnh rồi, sao cô không gọi bác sĩ đến?"

Lúc này Đào Tử mới ý thức được sai lầm của mình, cô luôn miệng xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Lần sau nhất định tôi sẽ gọi cho bác sĩ trước!".

Y tá bị cô chọc cười: "Cô còn muốn chồng của cô còn có lần sau sao?"

Edit: Mino Mũm mĩm

"..."

Cái gì chứ?

Chồng cô sao?

Ở tầng này, các y tá không quen thuộc với Đào Tử, cũng ít tiếp xúc với cô, chỉ biết mỗi ngày cô đến chăm sóc người đàn ông phòng số 718, cho nên vô thức coi hai người họ như một đôi vợ chồng trẻ.

Ở cái huyện này, người trẻ tuổi thường kết hôn sớm. Nhìn hai người bọn họ mặc dù đoán chừng đều còn rất trẻ, nhưng cũng chẳng có gì làm lạ.

Sắc mặt Đào Tử lập tức đỏ lên, vừa định giải thích. Kết quả người nằm ở trên giường bệnh nhanh trước cô một bước, mở miệng nói: "Không có chuyện gì, tại mệnh tôi lớn."

Y tá phớt lờ "đôi vợ chồng trẻ", sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh để đi tìm bác sĩ.

Đào Tử quay lại, thẹn quá hóa giận trừng mắt Trình Quý Hằng.

Khuôn mặt Trình Quý Hằng bình tĩnh nói: "Hòa nhau".

Đào Tử tức giận không có chỗ phát tiết: "Anh chính đồ lưu manh ".

Trình Quý Hằng: "Tôi chỉ là một bệnh nhân yếu ớt, thậm chí còn không thể làm gì được."

Câu nói này rất đúng, tay trái băng thạch cao, tay phải thì đang truyền nước, toàn thân còn cắm đầy các loại cái ống, thật là thê thảm không thể tả được.

Sắc mặt của anh đã mất đi sức lực trở nên trắng bệch, các góc cạnh trên khuôn mặt lộ rõ vẻ suy nhược, đôi môi mỏng tái nhợt gần như trong suốt.

Bộ dạng đáng thương này có thể nói là tiêu chuẩn của người mắc bệnh nặng, nhìn anh có cảm giác vô cùng vô hại, Đào Tử không có ý định tiếp tục mắng tiếp.

Thế nhưng cô lại nuốt không trôi cục tức này.

Người đàn ông này thật là quá chó!

Trên mặt cô lộ rõ vẻ không phục, Trình Quý Hằng cảm thấy viên mật Đào này thật thú vị, không khỏi muốn trêu chọc cô thêm.

"Nếu cô cảm thấy thiệt thòi, tôi có thể đền bù cho cô”. Anh nói rất chân thành.

Đào Tử vô cùng nghi ngờ với câu này.

Trình Quý Hằng: "Để tôi cố gắng thuyết phục bản thân một chút, cũng có thể lấy thân báo đáp cô".

Đào Tử buột miệng, trong giọng nói còn mang theo ý ghét bỏ: "Không cần, tôi đã có người mình thích rồi".

Đang hăng hái bỗng nhiên bị gián đoạn đột ngột.

"Cô có bạn trai rồi sao?" Anh hờ hững hỏi.

Đào Tử ngơ ngác một chút, không nói thêm câu nào, gương mặt có chút nóng lên, giống như vô ý tiết lộ bí mật trong lòng.

Trình Quý Hằng hơi nhướng mày, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn: "Người ta không thích cô sao?"

Đào Tử cảm thấy người này đang cười trên nỗi đau của cô, có chút không vui: "Liên quan gì đến anh? ".

Trình Quý Hằng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ sợ nếu như cô đã có bạn trai, thì bạn trai cô sẽ ghen".

Biểu hiện của anh rất chân thành, chân thành đến nỗi không thể thấy được anh đang nói dối.

Đào Tử trả lời: "Tôi không có bạn trai."

Trình Quý Hằng: "Người cô thích kia sẽ không ghen với tôi sao?"

Một bóng người cao gầy đột nhiên hiện lên trong đầu Đào Tử, mặc áo blouse trắng tượng trưng cho bác sĩ, nước da trắng nõn, ánh mắt lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng. Nhìn anh không tì vết, sạch sẽ đến cực điểm, giống như nam thần khí chất xuất chúng.

Tên của anh ấy cũng rất dễ nghe, Tô Yến.

"Anh ấy sẽ không ghen đâu". Trong giọng nói của Đào Tử có chút cay đắng.

Anh ấy cao cao tại thượng, như là trăng sáng, ánh sáng đó không thể nhìn tới cô.

Trình Quý Hằng trong lòng hiểu rõ, giọng nói vẫn là chân thành, thấp giọng an ủi: "Được người con gái ưu tú như cô thích nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh ta không nhìn đến cô nhất định là tổn thất lớn của anh ta." Cuối cùng, anh lại mười phần nghiêm túc nói tiếp, " Nếu là tôi, tôi đã sớm kim ốc tàng kiều rồi".

Đàn ông không thể chống lại ma lực, phụ nữ cũng vậy.

Bỗng nhiên được khen, Đào Tử cảm thấy xấu hổ, có chút ngượng ngùng, lại có chút kích động. Nỗi chua xót lúc nãy trong nháy mắt đã bị quét sạch sành sanh, trong mắt cô Trình Quý Hằng đã trở nên thuận mắt hơn.

Trình Quý Hằng tiếp nhận những cảm xúc thay đổi của cô vào mắt.

Viên mật đào ngốc nghếch này, thực sự rất dễ dụ.

Không lâu sau, y tá đưa bác sĩ vào phòng bệnh, tiến hành kiểm tra toàn diện cho Trình Quý Hằng, sức khỏe tạm thời cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện một thời gian để theo dõi.

Bác sĩ giải thích một số điểm chính của việc chăm sóc bệnh nhân, Đào Tử chăm chú ghi lại từng chi tiết, sau đó bác sĩ và y tá đều rời đi.

Đào Tử ghi xong cũng chuẩn bị rời đi.

"Tôi phải đi rồi, tôi còn phải đi chăm sóc bà của tôi" Nhiệt độ bên ngoài đã tăng lên, cô vừa đóng cửa sổ vừa nói, "Giữa trưa tôi sẽ quay lại thăm anh".

"Ừ" Trình Quý Hằng hỏi: "Cô có điện thoại không?"

Đào Tử cho rằng anh đang muốn hỏi phương thức liên lạc với cô, cô đưa tay vào trong túi xách lấy giấy viết ra rồi nói: "Tôi sẽ ghi lại số di động cho anh".

Trình Quý Hằng: "Không cần, tôi chỉ cần mượn điện thoại của cô một lát".

Đào Tử hiểu ra là anh đang muốn gọi điện thoại.

Mấy ngày nay anh không liên lạc về gia đình, người trong nhà anh có lẽ đã sốt ruột hết cả lên rồi, chắc anh đang muốn cùng người nhà báo bản thân vẫn bình an.

Cô lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Trình Quý Hằng, nhưng rất nhanh nhận ra hai tay của anh hiện tại không tiện, ân cần nói, "Hay là anh đọc cho tôi số điện thoại, tôi sẽ giúp anh gọi đi?"

Trình Quý Hằng lại lần nữa cự tuyệt, giọng điệu kiên quyết giống như muốn đuổi khách: "Không cần, cứ để di động xuống, sau đó cô có thể đi."

Đào Tử sửng sốt một lúc, không biết như thế nào chỉ nhìn anh một lúc.

Trình Quý Hằng nhận ra điều gì đó, sau đó giải thích: "Tôi sẽ không xem thông tin cá nhân của cô, tôi chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại. Nếu cô không yên lòng thì ở bên ngoài chờ tôi một lát, tôi nói chuyện điện thoại xong sẽ trả lại cho cô".

Hiển nhiên, đây là một cuộc gọi riêng tư mà cô không thể đứng một bên nghe được.

Đào Tử cũng giải thích: "Tôi không có nghĩ như vậy."

Chẳng qua cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Trình Quý Hằng giống như một cái đầm không đáy, bề mặt trong suốt như pha lê, thỉnh thoảng xuất hiện những gợn sóng nhẹ nhàng, nhìn bình dị gần gũi, nhưng thực tế lại là sâu không thấy đáy.

Nhưng Đào Tử cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai người cũng không hiểu rõ gì về nhau.

Cô đặt điện thoại bên gối anh rồi nói: "Mật khẩu khóa điện thoại là 0430".

Trình Quý Hằng nhướng mi, giọng nói ôn hòa dịu đi mấy phần hỏi: "Là sinh nhật của cô sao?"

Đào Tử nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ".

Kể từ sau khi mẹ của anh qua đời, Trình Quý Hằng đã không còn đón sinh nhật một lần nào nữa.

Ký ức bị mắc kẹt hơn mười mấy năm, đột nhiên bị một trận gió thổi bay bụi mù mịt bên trên, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Sợ hãi trong chốc lát, anh đột nhiên nở nụ cười: "Sinh nhật của tôi cũng là ngày này".