Mật Đào Tùng Hương

Chương 8




Kì động dục của Yêu Hồ giằng co kéo dài ba ngày.

Ba ngày hai người không ngừng nghỉ ‘vận động’, thời gian nghỉ ngơi cũng là Yêu Hồ xụi lơ nằm một chỗ để Đại Thiên Cẩu đút cơm.

Kết giới của Đại Thiên Cẩu vẫn không có phá bỏ, cho dù rời đi nấu cơm cho Yêu Hồ cũng là đêm khuya. Suốt ba ngày này, nhóm thức thần trong liêu không thấy bóng dáng của Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu xuất hiện.

Bát Nhã mỗi ngày đều đến phòng Yêu Hồ tìm người một lần, mỗi lần lại phát hiện kết giới vẫn còn đó thất vọng trở về.

Ngày thứ tư đến, kết giới bị phá bỏ. Bát Nhã vui vẻ đẩy cửa đi vào, vừa tiến được một bước thì bị một cơn gió cuốn đẩy nhẹ ra ngoài. Bát Nhã ngồi phịch dưới đất còn chưa phục hồi tinh thần, hoảng sợ nhìn Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ trong phòng.

“Đừng quấy rầy, Yêu Hồ vừa mới ngủ.” Đại Thiên Cẩu bưng bát cháo ăn dở của Yêu Hồ mang đi, quay lại dặn dò Bát Nhã.

Bát Nhã mở to hai mắt, đợi đến lúc Đại Thiên Cẩu đi khuất một đoạn cũng chưa đứng dậy được.

“Cái tình huống quái quỷ gì thế này????”Bát Nhã gặp được Yêu Hồ đã là buổi sáng hôm sau.

Cây anh đào ngoài đình viện chẳng biết từ lúc nào đã một mảnh ngàn đóa hoa hồng phấn chen chúc đua nở. Hoa anh đào xum xuê tụm lại một chỗ thắp sáng đình viện, cũng thắp sáng lòng người.

Yêu Hồ vắt vẻo ngồi trên cây, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc, Bát Nhã bên tai lải nhải không ngừng nghỉ.

“Ngươi thế quái nào lại biến thành Thiếu dương?”

Yêu Hồ động tác không đổi, khẽ cười một tiếng:

“Ta làm sao có thể quyết định được, đây là trời định thế nào ta như vậy thôi.”

Bát Nhã mở to hai mắt khó tin nhìn Yêu Hồ:

“Ngươi, ngươi, ngươi cứ như vậy thông suốt? Có chỗ nào giống ngươi chứ, ta cứ nghĩ ngươi sẽ ầm ĩ bét là nửa tháng nha.”

Làm ầm ĩ nửa tháng? Yêu Hồ trong lòng thầm nghĩ, hắn muốn thì cũng có thể thôi. Bất quá hiện tại đâu cần thiết phải làm ầm lên, hắn đã tự tìm được cách giải quyết rồi.

Nghĩ đến ánh mắt của con cẩu cánh đen ngu ngốc lưu luyến rời đi vào buổi sáng, Yêu Hồ trong lòng ngọt ngào, khóe miệng cũng không tự giác khẽ cong lên.

“Ài ài, hôm qua ta thấy Đại Thiên Cẩu đại nhân từ trong phòng ngươi đi ra, xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng phải ngươi chán ghét hắn lắm hay sao?”

“Chán ghét?” Yêu Hồ nghi hoặc hỏi lại: “Ta có khi nào nói ta chán ghét hắn à?”

Bát Nhã: “Trước đấy lúc người ta vừa tới ngươi còn định tính kế người ta…”

“Ngoài ý muốn thôi.” Yêu Hồ miễn cưỡng giải thích.

Bát Nhã: “Lằng nhằng! Khai ra, rốt cuộc quan hệ của các ngươi là gì?”

Bát Nhã thẳng thừng nói trắng ra làm Yêu Hồ có chút líu lưỡi, quan hệ thế nào đây? Người yêu? Chính hắn còn chưa nhận lời Đại Thiên Cẩu? Bạn bè? Có chút miễn cưỡng…

Yêu Hồ phiền não lắc đầu, tùy tiện nói:

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi.”

Nói xong còn ra vẻ thâm trầm nhìn về phương xa.

Bát Nhã cạn lời, cầm hai khối điểm tâm của Yêu Hồ đi tìm Tọa Phu Đồng Tử chơi.Hôm nay Đại Thiên Cẩu về sớm, đặt chân vào tiền viện đầu tiên liền đi tới phòng Yêu Hồ, Yêu Hồ không có trong phòng.

Đại Thiên Cẩu lại đi tìm Bát Nhã một vòng cũng không thấy, bắt đầu luống cuống, trong lòng loạn lên nghĩ.

Chẳng lẽ em ấy lại ra ngoài tự tìm nguy hiểm như lần trước?

Em ấy sẽ không vì mình trở thành Thiếu dương mà thương tâm rời bỏ đi?

… Hay em ấy chán ghét mình nên trốn đi?

Đại Thiên Cẩu trong lòng lộn xộn một mớ bòng bong, đứng ở đình viện không ngừng nhớ lại những nơi tiểu hồ ly thường lui tới.

“Này, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Thanh âm quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến, Đại Thiên Cẩu lập tức ngẩng đầu liền nhìn thấy người quan trọng nhất của mình được ngàn đóa anh đào vây lấy.

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

“Em.”

“Nghĩ đến tiểu sinh làm cái gì?”

“Nghĩ đến em có hay không sẽ rời bỏ ta.”

“Tiểu sinh vì cái gì phải bỏ lại ngươi?”

“Ta cũng không biết nữa, ta sợ em không thương ta.”

“Tiểu sinh yêu ngươi mà.”

…..

Thiếu niên được tán anh đào bao bọc mỉm cười nhìn Nguyên khải anh tuấn bên dưới, nụ cười ngập tràn yêu thương.

Đại Thiên Cẩu quên cả trả lời, trong đầu liền trống rỗng.

Hắn nhìn thấy thiếu niên hướng hắn tươi cười, nghe thiếu niên nói thương hắn, hắn cảm thấy không còn gì quan trọng hơn thời khắc này.

“Tiểu sinh không xuống được.”

“Ta ôm em.”

Cánh đen tung ra, chân Đại Thiên Cẩu không chạm đất, Yêu Hồ thả người nhảy xuống được Đại Thiên Cẩu vững vàng tiếp lấy ôm trong ngực.

Ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, Yêu Hồ si ngốc hỏi:

“Quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì?”

“Ta là tướng công của em.”

Đại Thiên Cẩu chẳng cần nghĩ ngợi trả lời, Yêu Hồ không tự nhiên đỏ mặt, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Đại Thiên Cẩu, rầu rĩ:

“Cái đồ không biết xấu hổ này…..”