Mật Đào Tùng Hương

Chương 12




Lờ: Yay vậy là hết rồi nạ, không uổng công em chăm chỉ cày cuốc =)). Hẹn gặp các mẹ ở pj tiếp theo, đam mỹ hay đồng nhân Cẩu Cáo nữa thì em chưa biết:v

Năm năm sau

“Cục cưng, đừng chạy loạn! Mau mau lại đây thử quần áo mới.”

“Mẫu thân, con cùng Lý Ngư Tinh tiểu thư hẹn nhau cùng chơi rồi, không thể đi muộn. Quần áo mới tí nữa về con thử lại sau, gặp lại sau nhé mẫu thân!”

“Này, đứng lại chờ chút….” Cửa vô tình khép lại, Yêu Hồ ngốc ngốc đứng im tại chỗ, trên tay vẫn là bộ quần áo mới của trẻ nhỏ.

“Nhãi con Tiểu Hồ, không làm cho người ta bớt lo tí nào.” Yêu Hồ đỡ trán thở dài.

“Nương, người lại quên không khoét hai lỗ cho con thò cánh ra rồi. -_-||| “ Tiểu Thiên Cẩu đổi quần áo mới từ trong phòng đi ra, bất đắc dĩ nhìn mẫu thân nhà mình.

Yêu Hồ vỗ đầu, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét quần áo của Tiểu Thiên Cẩu: “Xin lỗi cục cưng, con cởi ra để mẫu thân sửa một chút, ngoan.”

“Vâng ạ -_-|||” Tiểu Thiên Cẩu bất đắc dĩ quay trở về phòng mình.

Nhìn bóng dáng tiểu nhi tử, Yêu Hồ hoàn toàn suy sụp thở dài. Làm cha mẹ có chỗ nào dễ dàng chứ….Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ dắt nhau đi trốn thế mà cũng tròn năm năm, sau kì động dục đầu tiên Yêu Hồ liền mang thai, cùng Đại Thiên Cẩu sống sau núi một thời gian mới biết.

Lúc đầu Yêu Hồ thật bối rối, ăn ngủ không yên. Đại Thiên Cẩu bên cạnh Yêu Hồ vẫn luôn an úi, thậm chí đại yêu quái như hắn không tiếc hạ mình đi tìm tiểu yêu khác học tập như thế nào sinh con, nuôi con khôn lớn.

Cuối cùng không uổng công hai người vất vả, Yêu Hồ thành công cho ra đời một cặp song sinh, Tiểu Yêu Hồ cùng Tiểu Thiên Cẩu.

Cứ như vậy một nhà bốn người bắt đầu cuộc sống lúc nào cũng ồn ào.

Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu trước kia đều là thức thần được sủng ái trong liêu, trừ bỏ đánh nhau có chút thông thạo thì các mặt còn lại đều dốt đặc cán mai. Tiểu Yêu Hồ cùng Tiểu Thiên Cẩu được hai người nuôi dưỡng thành công lớn đến năm tuổi như bây giờ có thể coi là một kì tích.

Nghĩ đến cùng hai cục cưng đón năm mới lần đầu, Yêu Hồ bất giác nở nụ cười. Hai cục cưng một tuổi thích nhất y y nha nha bám đuôi Yêu Hồ. Lần đó Yêu Hồ đi trước hai cục cưng liền đi theo, vây quanh thùng gỗ xoay xoay, như thế nào lại nghịch ngợm chui vào trong chơi đùa. Yêu Hồ không thấy con đâu như ngồi trên đống lửa, chạy khắp nơi đi tìm, cuối cùng vẫn là Đại Thiên Cẩu lôi hai đứa nhóc hi hi ha ha trong thùng gỗ bay về.

Chớp mắt hai cục cưng liền cao hơn một chút, một đứa hoạt bát một đứa an tĩnh, tuy tính tình khác nhau nhưng chúng chưa bao giờ cãi nhau, điều này cũng làm Yêu Hồ bớt lo lắng.

“Lại một năm qua đi, chắc a ba cũng sớm quên tiểu sinh rồi.” Ngồi ở cạnh bàn, Yêu Hồ mất mát nghĩ, đi lâu như vậy không biết mọi người bây giờ thế nào rồi.

Cánh tay hữu lực sau lưng vòng ra ôm Yêu Hồ vào lòng, thanh âm từ tính vang lên: “Nương tử đang suy nghĩ gì đấy?”

Yêu Hồ cười cười nắm lấy đôi tay đang ôm mình, đem thân thể ngả ra sau từ từ mở miệng: “Suy nghĩ xem a ba cùng a ma hiện giờ như thế nào.”

“Nhớ bọn họ? Chúng ta cùng về xem nha?” Đại Thiên Cẩu khẽ hôn lên tóc Yêu Hồ, “Cũng nên cho bọn họ thăm cục cưng.”

Yêu Hồ suy nghĩ một lúc liền đồng ý, hắn cũng có chút nhớ mọi người, vậy thì liền trở về đi.Thành Heian, liêu Hắc Nguyệt.

Đăng Lung Quỷ trước cửa tận chức trách gác đình viện.

“Các ngươi là ai?”

“Chúng ta về tìm ông nội nha.”

“Ông nội? Ông nội ngươi là người phương nào?”

“Seimei nha.”

“…..Các ngươi chờ ta đi thông báo một tiếng.”

Seimei đang uống trà chiều, nghe Đăng Lung Quỷ thông báo xong nước trà chưa kịp nuốt liền phun sạch ra: “Cái gì, ông nội? Tìm ta?”

Đăng Lung Quỷ lau sạch nước trà trên mặt, mặt không thay đổi gật đầu.

Ngoài cửa, Seimei nhìn hai đứa nhóc lắp bắp kinh hãi, cả ngày không thể mở miệng.

Nghe được thanh âm trẻ con gọi mình hai tiếng “ông nội”, trái tim Seimei mềm mại thành một đoàn, thanh âm cũng trở nên ôn nhu: “Các bé gọi ta là ông nội? Vậy cha mẹ các bé là ai nha?”

“A ba, là ta.” Hai đứa nhóc chưa kịp trả lời, Yêu Hồ vừa đặt chân xuống mặt đất đã mở miệng trước, “A ba, chúng ta trở lại rồi đây.”

Seimei kinh hỉ một phen, tiểu hồ ly bốc đồng chua ngoa năm ấy giờ đã lột xác trở thành Thiếu dương thành thục xinh đẹp, Seimei nhất thời không dám xác nhận nhưng nước mắt đã chực trào ra.

“Tể tể đấy à?”

Yêu Hồ nở nụ cười nhào vào lòng Seimei “A ba, là ta….”Tiệc tất niên năm nay phá lệ náo nhiệt hơn mọi năm.

Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ mang cục cưng quay trở lại, Kagura nhà cách vách cũng chạy vội qua đây, mọi người náo nhiệt cùng ăn bữa tất niên.

Bát Nhã lôi kéo Yêu Hồ lải nhải kể chuyện, Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc nhà bên cũng lôi kéo Đại Thiên Cẩu họp lại uống rượu. Kagura cười không khép miệng ôm hai cục cưng không buông tay, một đống người lớn tụ tập ăn uống đến tận nửa đêm cũng không có ý định giải tán.

Seimei cao hứng ôm bình rượu chạy nhảy một vòng, cuối cùng mơ mơ màng màng bị Hiromasa ôm về phòng.

Yêu Hồ chú ý thấy ám muội giữa hai người, túm lấy Bát Nhã cẩn thận hỏi: “A ba nhà chúng ta cùng Hiromasa nhà bên này là tình huống gì?”

Bát Nhã nhìn trời, nghĩ đến Hiromasa si tình bám riết lấy Seimei, ngượng ngùng trả lời: “Đại khái không khác năm ấy Đại Thiên Cẩu cùng ngươi là mấy đi….”Trong phòng Seimei.

Seimei: Đừng cản ta, ta còn uống được.

Hiromasa: Đừng nháo, ngươi uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa.

Seimei: Ta còn uống được! Ta có cháu trai, ta còn uống tiếp được!

Hiromasa: Ngươi say quắc cần câu rồi, ngủ đi mai chúng ta uống tiếp được không?

Seimei: Không được, ta không có say!

Hiromasa: Ngươi xác định mình không say?

Seimei: Đương nhiên, người ta còn muốn uống nha ~

Hiromasa: Không muốn đi ngủ thì chúng mình làm chuyện khác đi ^^

Hiromasa bắt đầu lột đồ Seimei…..

Seimei: Dừng lại, ngươi làm cái gì thế????

Hiromasa: Không phải ngươi thích cục cưng nhà Cẩu Tể vậy sao, chúng ta tự tạo cục cưng của riêng mình đi.

Hiromasa hôn lên trán Seimei.

Seimei: Hưm… Không được, ah ưm….Hoàn