Trình Quý Hằng híp híp mắt, không nói một lời mà quan sát Tô Yến.
Có lẽ anh đã đánh giá thấp tố chất tâm lý của đối thủ rồi.
Dù sao cũng là bác sĩ, tố chất tâm lý sao có thể kém được chứ? Đương nhiên là để có thể đạt tới mục đích cuối cùng nên mới không màng nhẫn nhục để xin lỗi anh.
Nhưng chút rủi ro nhỏ này căn bản chẳng là gì với anh, ngược lại còn khiến anh cảm thấy câu chuyện trở nên càng thú vị hơn rồi.
Anh thừa nhận bản thân không khác gì một tên khốn nạn, nhưng anh còn ghét loại người biết rõ mình là thứ khốn nạn nhưng vẫn giả làm người ngay thẳng hơn.
Tô Yến chính là loại người này.
Nếu bác sĩ Tô vẫn chưa chơi đã, vậy thì lại chơi với anh ta thêm chốc nữa vậy, để cho anh ta chơi đã chơi vui hết mức vậy.
“Xem ra bác sĩ Tô vẫn rất ghét tôi, vẫn thấy tôi là một người nguy hiểm.” Trình Quý Hằng nở một nụ cười vừa bất lực vừa chua xót, anh quay đầu nhìn Đào Đào: “Cô cũng thấy rồi đó? Trong tình huống này, sao tôi có thể đi tới nhà cô chứ? Sau khi tới đó rồi, chẳng phải ngày nào cô và bác sĩ Tô cũng sẽ cãi nhau sao?” Giọng nói của anh hết sức chân thành, thậm chí còn mang phần khuyên bảo hết nước hết cái: “Tôi nói rồi, tôi không muốn khiến cô và bác sĩ Tô sinh ra hiềm khích vì mình, cô cũng đừng khuyên tôi nữa, tôi sẽ không tới nhà cô đâu.”
Anh không hề nhắc tới chuyện mình bị đánh, chuyện mình chịu uất ức.
Anh càng nói như vậy, Đào Đào càng cảm thấy đau lòng, tự trách và áy náy, cứ cảm thấy anh chịu uất ức là vì mình.
Cô chỉ từng nói với Trình Quý Hằng rằng cô đã thích một người, nhưng lại chưa từng nói với anh người kia là ai, giờ thì cô biết, bây giờ Trình Quý Hằng đã đoán ra được, người kia chính là Tô Yến.
Anh đã từng nói rất nhiều lần, không muốn khiến cô và người cô thích nảy sinh hiểu lầm chỉ vì mình. Bây giờ anh nói được làm được, thà rằng không có nhà để về cũng không muốn làm cô khó xử.
Anh đang vì mình mà tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục.
Nhưng dù anh có thể chịu uất ức thì Đào Đào cũng không thể khiến anh tự dưng chịu uất ức vô cớ, càng không thể trơ mắt nhìn anh chịu uất ức vì mình, lương tâm cô sẽ bứt rứt.
Anh đã đáng thương lắm rồi, cô còn phải xát muối vào vết thương của anh làm gì?
Huống chi, cô từng hứa với anh nhất định sẽ dẫn anh về nhà, bây giờ cô cũng phải nói được làm được.
Dù cả thế giới vứt bỏ anh thì cô cũng không thể vứt bỏ anh được.
Lần đầu tiên, cô nảy sinh cảm giác vừa bất lực vừa mâu thuẫn với Tô Yến.
Tuy Tô Yến cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, sợ cô bị lừa gạt, nhưng cũng không thể lấy danh nghĩa muốn tốt cho cô mà bắt nạt người khác chứ?
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ phản đối lời đề nghị hay yêu cầu của Tô Yến, bởi vì cô luôn cảm thấy Tô Yến chắc chắn đúng, nhưng lần này cô phản kháng lại, bởi vì Tô Yến sai rồi, anh không nên bắt nạt Trình Quý Hằng.
Sắc mặt cô nghiêm túc nhìn Tô Yến, giọng điệu kiên quyết nói: “Đây là chuyện giữa em và anh ấy, không liên quan gì đến anh.”
Cả người Tô Yến cứng đờ, vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc mà nhìn về phía Đào Đào.
Không khí bỗng nhiên chết lặng.
Đào Đào lần nữa kiên định nói: “Anh ấy là người em cứu, đương nhiên em biết anh ấy tốt hay xấu, có thể tin cậy được hay không. Em cũng biết anh lo lắng cho em, nhưng em và anh ấy ở chung suốt nửa tháng, anh mới tiếp xúc với anh ấy mười phút, anh nói xem hai người chúng ta, ai mới hiểu rõ anh ấy hơn? Là anh hay là em?”
Tô Yến rất muốn kể lại hết toàn bộ chuyện vừa xảy ra ở hành lang lầu bảy, nói hết toàn bộ không sót một chi tiết nào cho cô, nhưng anh ta không làm được, anh ta không thể thừa nhận mình thích cô trước mặt cô, không thể chính miệng nói với cô nguyên nhân mình mãi không tỏ tình.
Biết bao lần muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn giấu giếm chân tướng, nhưng điều này không có nghĩa anh ta sẽ bỏ cuộc trong việc ngăn cản Trình Quý Hằng.
Con người Trình Quý Hằng trái tính trái nết, quỷ kế đa đoan, còn giỏi ngụy trang, là người rất nguy hiểm.
Bất luận thế nào, anh ta sẽ không để cho Trình Quý Hằng tới gần cô.
“Anh không đối phó với anh ta, càng không nghi ngờ anh ta, anh chỉ cảm thấy hai người các em ở cùng một nhà không tiện lắm thôi.” Tô Yến cố gắng khiến cho sắc mặt và giọng điệu của mình bình tĩnh lại: “Dù sao ở chỗ anh vẫn còn một căn phòng trống, anh ta muốn ở bao lâu cũng được.”
Trình Quý Hằng nghe vậy thì khẽ thở dài, anh nhìn Đào Đào, khẽ lắc đầu, rồi lại cười khổ: “Thôi vậy Ðào Tử, tôi thật sự không muốn gây phiền phức cho cô nữa. Tôi biết mình khiến người khác chán ghét, nhưng tôi không muốn khiến cho cô cũng chán ghét tôi, cho nên đừng quan tâm tới tôi nữa, cứ nghe theo bác sĩ Tô đi, cách xa tôi ra vậy.”
Anh càng nói như vậy, ngược lại Đào Đào càng kiên quyết muốn dẫn anh về nhà.
Cô không muốn anh phải chịu uất ức.
Cô đã từng nói, cho dù cả thế giới này đều bỏ rơi anh, cô vẫn sẽ không bỏ rơi anh.
Chuyện đã hứa với anh thì nhất định phải làm được.
Bất giác thang máy đã tới lầu một, “Đinh” một tiếng, sau đó thang máy mở ra.
Đào Đào nắm lấy cổ tay phải của Trình Quý Hằng, còn nắm rất chặt, như sợ anh sẽ đột nhiên chạy đi mất vậy. Kéo Trình Quý Hằng ra khỏi thang máy, cô lại lạnh lùng nói thêm một câu với Tô Yến: “Anh đừng nói nữa, anh ấy không ở một mình được đâu, tay anh ấy còn chưa khỏi hẳn, cần người chăm sóc.”
Từ đầu đến cuối, Trình Quý Hằng không hề phản kháng, mặc cho Đào Đào kéo mình, như một đứa trẻ mẫu giáo ngoan ngoãn đi theo cô ra khỏi thang máy, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Yến nữa, không cần thiết, không cần phải nhìn đối thủ đã thất bại.
Tô Yến không ngăn cản nữa, bởi vì căn bản chẳng thể nào ngăn nổi.
Cô không hề tin anh ta mà chỉ tin Trình Quý Hằng thôi, cô như bị ma nhập, vô cùng kiên định mà tin tưởng anh ta.
Trình Quý Hằng ngụy trang mình trở thành người bị hại vô tội, nhưng lại chưa từng oán trách hay than phiền, câu nào của anh cũng vì muốn tốt cho cô, có thể nói là thủ đoạn cao siêu.
Anh ta không hề cảm thấy Đào Đào ngốc, cũng không hề cảm thấy cô không biết điều, bởi vì đổi lại là anh ta mà nói, anh ta cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Trình Quý Hằng.
Nếu Trình Quý Hằng giỏi ngụy trang như vậy, cớ gì lại cởi sạch lớp ngụy trang đó trước mặt anh ta? Chỉ vì muốn làm nhục anh ta sao?
Đột nhiên, Tô Yến nghĩ tới một câu ban nãy mà anh từng nói: “Người phụ nữ của tôi, không đến lượt anh ghét bỏ.”
…
Sau khi ra khỏi thang máy, Đào Đào vẫn luôn im lặng, cô kéo Trình Quý Hằng đi thẳng về phía cổng khoa điều trị nội trú.
Đã hơn 9 giờ rồi, bất kể là ở bên trong hay bên ngoài đều vô cùng yên lặng.
Đào Đào vẫn luôn không quay đầu lại, chờ tới khi hai người đi ra khỏi khu nội trú, Trình Quý Hằng mới hỏi cô một câu: “Cô dẫn tôi về nhà, bác sĩ Tô… sẽ không tức giận chứ?”
Trong giọng nói của anh mang theo ba phần lo lắng, ba phần thấp thỏm và cả bốn phần áy náy, tự trách vì sự phiền toái do mình gây ra.
Đào Đào lập tức an ủi nói: “Không, anh cứ yên tâm, Tô Yến không keo kiệt vậy đâu.”
Trình Quý Hằng khẽ thở dài: “Đương nhiên tôi biết bác sĩ Tô không phải người hẹp hòi, tôi…” Anh sững lại một chốc, có vẻ đang do dự, một giây sau anh mới nói: “Tôi đã đoán được người cô thích là anh ta, tôi sợ bác sĩ Tô hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, lỡ như anh ta ghen thì sao?”
Đào Đào khẽ rũ mắt: “Không.” Trong giọng nói của cô bất giác xen lẫn cả sự chua xót: “Anh ấy không ghen đâu.”
Trình Quý Hằng lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô: “Sao cô biết được? Tôi cảm thấy bác sĩ Tô rất quan tâm tới cô, hẳn là cũng hơi thích cô đó chứ?”
Đào Đào vô cùng chắc chắn nói: “Không thể nào, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích tôi đâu.”
Trình Quý Hằng vô cùng vừa lòng đáp án này.
Xem ra người quá ngốc cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể tránh được cái loại ngụy quân tử thích ra vẻ tử tế như Tô Yến.
Để có móc ra được nhiều thông tin hơn, anh lại cuốn theo lời của Đào Đào mà hỏi: “Sao cô biết chắc vậy? Lỡ là do cô nghĩ nhiều thì sao?”
Ánh mắt Đào Đào ảm đạm hẳn đi: “Bởi vì tôi không xứng với anh ấy.”
Trình Quý Hằng nhăn mày, ngọn lửa không tên trong lòng lại bùng lên.
Tô Yến kia rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?
Đào Đào không chú ý đến ánh mắt có chút lạnh lùng của Trình Quý Hằng, tiếp tục nói: “Anh ấy thật sự rất xuất sắc, từ nhỏ đến lớn đều luôn đứng nhất khối trong mọi kỳ thi, gia cảnh cũng tốt, vẻ ngoài lại đẹp, rất nhiều cô gái thích anh ấy.”
Trình Quý Hằng không bày tỏ ý kiến: “Có nhiều người thích cô không?”
Đào Đào không ngờ anh sẽ hỏi tới vấn đề này, đột nhiên cô hơi ngượng, gương mặt ửng hồng, nhỏ giọng đáp lại: “Cũng không nhiều lắm.”
Trình Quý Hằng không ngốc, anh biết, chắc chắn là rất nhiều.
Con gái đẹp sẽ không thiếu người theo đuổi, huống chi là kiểu vừa xinh vừa ngốc như cô là thu hút sự chú ý của cánh mày râu nhất. Đến tận bây giờ vẫn chưa lọt vào tay ai, là bởi cô quá ngốc.
Trong lòng cô chỉ có Tô Yến.
Tim Trình Quý Hằng buồn một cách khó hiểu, vẻ mặt anh lại âm trầm hẳn đi.
Mặc dù anh không thể chấp nhận được sự ngốc nghếch đó của cô, nhưng lại không muốn trong lòng Quả Đào ngốc này có ai khác.
Im lặng một lúc, anh hỏi: “Cô chưa từng nghĩ tới việc thổ lộ với anh ta sao?”
Phản ứng của Đào Đào rất kích động: “Chưa từng! Không được! Tuyệt đối không được!”
Trình Quý Hằng: “Vì sao?”
Đào Đào cụp mắt: “Tôi còn muốn làm bạn với anh ấy.”
Cô chắc chắn Tô Yến không thích cô, cho nên rất lo sau khi biết được tình cảm của cô dành cho anh rồi thì sẽ chán ghét cô, đến lúc đó cô còn chẳng có tư cách làm bạn với anh nữa.
Trình Quý Hằng biết cô nghĩ gì, nhưng lại không định nói cho cô nghe chân tướng, cả đời này cũng sẽ không nói.
Anh sẽ không để cho Tô Yến được như ý.
Anh muốn xoá bỏ sạch sẽ Tô Yến trong lòng cô, nhưng không phải bây giờ, bây giờ thời cơ chưa chín muồn, thứ anh cần làm là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, thế nên phải tới thời cơ để có thể ra một đòn trí mạng.
Anh có thể giữ bình tĩnh, có thể chờ, nhưng trước đó anh phải hiểu rõ được đối thủ.
“Tô Yến trông rất có khí chất, chứng tỏ cha mẹ anh ta giáo dục anh ta rất tốt.” Anh khen một câu trước, sau đó mới dò hỏi: “Cô và anh ta quen nhau từ nhỏ, cha mẹ anh ta cũng là giáo viên cấp 2 à?”
Đào Đào lắc đầu: “Không, ba anh ấy là chủ tịch một xí nghiệp dược phẩm lớn ở chỗ chúng thôi.”
Vân Sơn tuy là huyện nhưng kinh tế lại vô cùng phát triển, đang xin lên thành thành phố. Quy mô nhà máy sản xuất dược phẩm của gia đình Tô Yến không hề nhỏ, hoàn toàn có thể coi là doanh nghiệp hàng đầu ở địa phương.
Đào Đào lại giải thích tiếp: “Lúc đầu ba tôi và ba anh ấy là đồng nghiệp, đều cùng là giáo viên tổ hoá cấp 2, nhưng là sau đó ba anh ấy lại từ chức.”
Trình Quý Hằng hiểu ra rồi, cha mẹ Tô Yến là kiểu đột nhiên phất lên, từ một giáo viên cấp 2 bình thường trở thành một ông chủ giàu có.
Cho nên đây là lý do Tô Yến xem thường Đào Đào sao? Ghét bỏ nhà cô nghèo?
Anh ta có tư cách gì mà dám ghét bỏ cô?
Trình Quý Hằng lại hỏi: “Mẹ Tô Yến ban đầu cũng là giáo viên ở trường hai người à?”
Đào Đào lại lắc đầu: “Không phải, bác ấy vốn đi làm ở xưởng dệt may chỗ chúng tôi, nhưng sau khi sinh em trai Tô Yến, bác ấy đã từ chức ở nhà chăm sóc con cái rồi.” Cô lại khẽ thở dài: “Năm ngoái em trai anh ấy bất ngờ ra đi, tinh thần mẹ anh ấy suýt thì suy sụp, Tô Yến nghỉ việc tại học viện y học Đông Phụ để về chăm sóc mẹ đấy.”
Trình Quý Hằng nắm bắt được một tin tức, anh cố tình tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Y khoa Học viện Y học Đông Phụ có phải rất khó vào không?”
Đào Đào gật đầu: “Không chỉ là rất khó vào thôi đâu, mà là một chọi trăm người! Còn bắt buộc thấp nhất phải có học vị tiến sĩ y đấy.”
Trình Quý Hằng: “Tô Yến không hối hận à?”
Đào Đào do dự, không biết có nên nói thật hay không.
Trình Quý Hằng cũng không ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra: “Anh ta hối hận à?”
Đào Đào lập tức giải thích thay Tô Yến: “Anh ấy không hối hận vì đã quay về chăm sóc mẹ, anh ấy chỉ tiếc thôi!”
Trình Quý Hằng chẳng thèm quan tâm nhiều vậy: “Cho nên bây giờ anh ta muốn quay lại cũng không được nữa à?”
Đào Đào vẫn còn tiếp tục giải thích thay Tô Yến: “Cũng không phải là anh ấy muốn quay lại, mà là mẹ anh ấy ép anh ấy quay lại, mẹ anh ấy cảm thấy ở lại nơi này không có tương lai. Anh không hiểu mẹ của Tô Yến đâu, mẹ anh ấy thật sự…” Cô không muốn nói xấu mẹ anh ta, cũng không tư cách bình phẩm, nhưng vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, cô cũng không biết phải làm thế nào để dùng một từ không mang ý xấu để miêu tả mẹ của Tô Yến, cuối cùng chỉ đành khéo léo nói: “Bởi vì em trai anh ấy qua đời nên mẹ anh ấy chịu đả kích rất lớn, còn từng tự sát mấy lần, hiện tại bất kể là Tô Yến hay là ba của Tô Yến, gần như đều vô cùng nuông chiều bác ấy, sợ lại kích động bác ấy.”
“Ồ.”
Trình Quý Hằng đã hỏi xong, những thứ cần tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi.
Một người mẹ cố chấp với trạng thái tinh thần không được ổn cho lắm, một đứa con trai bị ép buộc tới nỗi bất lực.
Có lẽ Tô Yến thật sự không xem thường Đào Đào, nhưng mẹ anh ta thì có, anh ta lại không muốn kích động đến người mẹ với trạng thái tinh thần vô cùng nguy hiểm của mình, cho nên mới luôn để mặc Đào Đào.
Nhưng Trình Quý Hằng sẽ không cho Tô Yến có được cơ hội để làm lại.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới khu vực để xe đạp, Đào Đào lấy chìa khoá từ trong túi ra, mở khóa, đẩy xe ra ngoài. Trình Quý Hằng rất tự nhiên vươn tay phải ra, đỡ lấy tay lái.
Đào Đào sửng sốt: “Anh định làm gì?”
Trình Quý Hằng không cần nghĩ ngợi: “Đưa cô về nhà đó.”
Đào Đào lặng lẽ liếc nhìn bàn tay trái đang bó thạch cao của anh, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh tông xe chết người, im lặng một lúc, cô mới khéo léo nói: “Anh vừa mới xuất viện, cơ thể còn yếu lắm, khỏi đi. “
Trình Quý Hằng khá tự tin: “Năm anh đây còn đi học, còn có thể tay không lái xe chở người khác mà, gãy một cánh tay chẳng là gì sất.”
“…”
Nhưng tôi thì vẫn muốn sống đấy.
Đào Đào chân thật nói: “Tôi không để anh chở tôi đâu.”
Trình Quý Hằng: “Cô muốn chở tôi à?”
“…”
Tôi chở được anh chắc?
Đào Đào bất lực: “Hai chúng ta cùng đi bộ về nhà vậy.”
Trình Quý Hằng: “Như thế chán lắm.”
Nhìn thấy mắt anh tràn ngập sự mất mát, chẳng khác gì một đứa trẻ không được ăn kẹo, Đào Đào lập tức nói: “Chúng ta có thể vừa đi vừa chơi trò chơi mà!”
Trình Quý Hằng: “Được, bây giờ bắt đầu chế độ vượt ải, xin chuẩn bị sẵn sàng.”
“…”
Sao cứ có cảm giác như bị trúng mưu ấy nhỉ?
Chẳng đợi Đào Đào phản đối, Trình Quý Hằng lập tức bắt đầu chế độ vượt ải: “Chủ đề bệnh viện âm phủ, bây giờ cô đang đứng ở cửa bệnh viện. Nhìn thấy một anh đẹp trai tay trái bó bột, cô có hai lựa chọn: A. Dùng một đồng để mời anh ta cùng vượt ải; B. Nịnh nọt anh ta, đồng thời dùng một đồng tiền vàng mời anh ta cùng vượt ải.”
“…”
Vì sao tôi cứ phải bỏ ra một đồng tiền vàng để mời anh vượt ải cùng tôi chứ??
Mặt Đào Đào đầy khó chịu, liếc mắt nhìn anh: “Tôi không muốn vượt ải của anh!”
Tuy là chẳng thể chào hàng bản thân chỉ với cái giá một đồng thấp kém, nhưng Trình Quý Hằng vẫn rất nghiêm túc nhìn cô: “Trong chuyến hành trình đời người tiếp theo đây, cô chắc chắn sẽ cần một người trợ giúp, cô chắc chắn không muốn đi cùng tôi chứ?”
*Tác giả có lời muốn nói: Trình chó bắt đầu lấy việc công làm việc tư, trò chơi này thật dơ bẩn. [đầu chó]