Đối mặt với sự nghi ngờ của Đào Đào, lúc đầu Trình Quý Hằng ngẩn ra, tiếp đó anh thở dài bất lực, nhìn cô không chớp mắt, không nhanh không chậm hỏi lại: “Vì sao tôi phải giả vờ mất trí nhớ?”
“Bởi vì, bởi vì… ừm…” Thật ra vừa rồi Đào Đào cũng chỉ là đột nhiên nghi ngờ thôi, cũng không hình thành chuỗi logic rõ ràng và xác thực gì. Trong lúc cô đang chuẩn bị xâu chuỗi các sự việc trong hai hôm nay, máy tính bảng đặt trên bàn trà bỗng nhiên rung lên, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Là dì call video với anh.
Không cần nghĩ gì nhiều, chắc chắn là Bánh Sữa Nhỏ.
Trình Quý Hằng lập tức cầm máy tính bảng lên nhận video, một giây sau đó, âm thanh của Bánh Sữa Nhỏ truyền đến từ bên trong máy tính bảng: “Ba, bao giờ ba về ạ?”
Giọng nói của đứa trẻ mềm mại, lại ngập tràn nhớ nhung không muốn xa cách, trái tim Trình Quý Hằng như tan chảy, buột miệng nói: “Bây giờ! Đúng một tiếng sau ba về đến nhà!”
Tuy mấy hôm nay luôn ở trong bệnh viện, nhưng mỗi tối anh đều sẽ nói chuyện với con gái.
Lúc trước không có Đào Đào, vì cô nói với Bánh Sữa Nhỏ là ba đi công tác mấy ngày nay, không ở Đông Phụ, nên cô không thể cùng lúc xuất hiện trong video với Trình Quý Hằng, nếu không thì lộ hết rồi.
Lúc Trình Quý Hằng và con gái nói chuyện, cô đi đến bàn ăn, mở nắp giữ nhiệt, ngồi ở bên cạnh bàn.
Vì có thể gặp con gái sớm hơn, cô ăn rất nhanh. Lúc Trình Quý Hằng kết thúc cuộc trò chuyện với con gái thì cô cũng đã ăn gần xong, sau đó hai người rời khỏi bệnh viện.
Trình Quý Hằng không gọi tài xế đến mà tự mình lái xe về nhà.
Điều Đào Đào thấy lạ là lúc lên xe, anh không đặt hành lý ở cốp xe mà lại để ở trên ghế sau.
Sau khi về đến nhà, anh cũng không vào nhà ngay mà lại gọi điện thoại cho dì, kêu dì đưa Bánh Sữa Nhỏ xuống gara.
Cúp máy không đến hai phút đồng hồ, dì đã đưa Bánh Sữa Nhỏ đến.
Mỗi tối Đào Đào đều sẽ về nhà, cho nên ngày nào Bánh Sữa Nhỏ cũng có thể gặp được mẹ. Nhưng đã ba ngày rồi cô bé không gặp ba, cho cho nên cực kỳ cực kỳ nhớ ba.
Bây giờ cuối cùng ba cũng về nhà, cô bé vừa vui sướng vừa kích động, lập tức hét lớn chạy đến chỗ ba: “A a a a ba ơi!”
Lúc chạy, cô bé còn duỗi hai cánh tay nhỏ nhắn về phía ba mình, rõ ràng là muốn ôm một cái.
Trình Quý Hằng buồn cười, rất phối hợp mà cúi người xuống. Con gái vừa chạy đến trước mặt, anh liền ôm đứa nhỏ lên, hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé: “Nhớ ba không?”
Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt cổ ba: “Nhớ lắm luôn ạ!” Nói rồi, hốc mắt cô bé đỏ lên, chu miệng tủi thân nói: “Ba và mẹ đều không đến xem con biểu diễn, ba mẹ của các bạn đều đến hết.”
Trái tim Trình Quý Hằng run mạnh một cái, hốc mắt phiếm đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Ba sai rồi, ba xin lỗi con, lần sau chắc chắn ba sẽ đến.”
Bánh Sữa Nhỏ khịt mũi, rất nghiêm túc nhìn bố nói: “Không sao đâu, con tha thứ cho ba đó, vì ba là ba mà con yêu nhất nhất nhất.”
Hốc mắt của Trình Quý Hằng càng đỏ, xung quanh hốc mắt là nước mắt trong suốt: “Ba cũng yêu con, người mà ba yêu nhất nhất nhất chính là con.”
Đào Đào đứng bên cạnh không nói lời nào, lạnh lùng nhìn hai cha con vừa ra vẻ vừa buồn nôn, cảm thấy bản thân cực kỳ thừa thãi, chẳng khác gì không khí.
Hầy, cũng không biết bốn năm trước ai đã nói có chết cũng không cần con gái!
Đàn ông đều là chó!
Đặc biệt là Trình Quý Hằng!
Tuy rằng bây giờ là mùa đông nhưng trong nhà rất ấm, bé con chỉ mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay màu hồng phấn. Nhưng trong gara khá lạnh, dì lo cô bé bị lạnh nên trước khi đưa cô bé đến gara đã mặc một chiếc áo bông cho cô bé.
Áo bông màu trắng, dáng dài, dài đến tận mắt cá chân của cô bé, bọc Bánh Sữa Nhỏ thành cục bánh trôi.
Có lẽ là vì ra ngoài khá vội nên khóa áo chỉ kéo đến ngực, cổ của Bánh Sữa Nhỏ lộ ra. Trình Quý Hằng cố ý kéo khóa dịch lên trên một chút, sau đó ôm cô bé ra sau xe, đặt cô bé xuống phía trước cốp xe.
“Ba đã chuẩn bị cho con một món quà, đừng mở mắt nhé.” Trong tay Trình Quý Hằng cầm chìa khóa xe, nhấc chân khua dưới đuôi xe, cốp xe tự động mở ra, món quà bí ẩn giấu ở bên trong dần dần lộ ra.
Cốp xe cắm đầy những đóa hoa hồng nhạt và trắng, ở giữa có một chiếc hộp trong suốt hình bán nguyệt, bên trong đặt một bộ búp bê Barbie tinh xảo.
Đôi mắt Bánh Sữa Nhỏ lập tức sáng lên, miệng nhỏ cũng hơi mở ra, kinh ngạc vài giây mới hét lớn: “Aaaaaa!”
Cô bé vừa kêu vừa nhảy nhót, cứ như cục bột trắng mềm dẻo vậy.
Trình Quý Hằng cười, hỏi con gái: “Có thích không?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Thích ạ, cực kỳ cực kỳ thích!”
“Con thích là được.” Nói rồi, Trình Quý Hằng bê hộp ra ngoài, sau đó đóng cốp xe: “Đi nào, vào nhà thôi, trong gara lạnh lắm.” Tay trái anh ôm hộp, tay phải vươn về phía con gái.
Bánh Sữa Nhỏ lập tức vươn bàn tay nhỏ bắt lấy tay ba, lúc đi đến bên cạnh mẹ, cô bé lại duỗi một bàn tay khác ra muốn dắt mẹ đi, nhưng mẹ lại không dắt tay cô bé mà cứ thế đi luôn.
Bánh Sữa Nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ, ngơ ngác nhìn ba, tò mò hỏi: “Ba ơi, mẹ làm sao vậy ạ?”
Trình Quý Hằng cười một cái, nhẹ giọng trả lời: “Mẹ con ăn giấm đó.”
Khuôn mặt Bánh Sữa Nhỏ ngây ngốc: “Sao mẹ lại ăn giấm ạ? Giấm chua lắm, chẳng ngon gì cả.”
Trình Quý Hằng không trả lời câu hỏi của con gái.
Thời gian cũng không còn sớm, đã đến lúc Bánh Sữa Nhỏ phải đi ngủ. Sau khi về nhà, Đào Đào lập tức đưa con gái đi rửa mặt, sau đó dỗ cô bé ngủ.
Hoặc có thể nói là Trình Quý Hằng dỗ cô bé ngủ, còn cô ôm chân ngồi trên tấm thảm bên cạnh nghe anh kể chuyện cho con gái trước khi đi ngủ.
Cô rất thích nghe anh kể chuyện cổ tích.
Mặc dù người này hát không hay, hoàn toàn lạc nhịp, nhưng giọng nói của anh thật sự rất mê người, giống như nước mùa xuân khiến người ta chìm đắm.
Cả ba mẹ đều bên cạnh, cô bé rất có cảm giác an toàn, cho nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trình Quý Hằng khép cuốn sách trong tay lại, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán con gái một nụ hôn, sau khi ngồi dậy, anh đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, đứng dậy từ mép giường.
Đào Đào cũng đứng lên theo anh.
Trình Quý Hằng nhìn cô, biểu cảm có nét do dự, trông như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng sao cho phải.
Đào Đào nhận ra anh đang rối rắm, chủ động hỏi dò: “Sao thế?”
Trình Quý Hằng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài nói đi.”
Đào Đào: “Được.”
Sau đó hai người ra khỏi phòng công chúa của con gái, yên lặng đứng ở hành lang.
Trình Quý Hằng lấy một cái hộp nhẫn bằng nhung màu xanh nước biển từ trong túi ra, đưa cho Đào Đào: “Hôm nay lúc tôi sửa sang lại cốp xe thì thấy nó, trên đó có khắc tên cô, chắc là tặng cô.”
Đào Đào sửng sốt mấy giây mới vươn tay nhận lấy hộp nhẫn.
Cô mở nắp hộp ra, trên lớp lót đen là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ bắt mắt, tựa như một ngôi sao trên bầu trời rơi vào trong hộp.
Tầm mắt cô lập tức mờ đi, hốc mắt vừa cay vừa đau.
Khụt khịt mũi, cô hỏi anh: “Mua lúc nào?”
Trình Quý Hằng: “Tôi không nhớ.” Ngừng lại một chút, anh lại bổ sung: “Tôi chỉ nhớ chiếc xe này mua từ bốn năm trước.”
Đào Đào ngây ra.
Cho nên chiếc nhẫn này cũng mua từ bốn năm trước sao?
Bốn năm trước anh lái xe về Vân Sơn định cầu hôn cô, còn chuẩn bị bất ngờ cho cô ở cốp sau, nhưng mà cô lại rời đi.
Bọn họ cứ thế bỏ lỡ bốn năm, bằng không bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi.
Hốc mắt cô càng đau xót, nước mắt lã chã như chuỗi hạt châu đứt đoạn, không ngừng rơi xuống.
Trình Quý Hằng thở dài, trả lời: “Xem ra chúng ta thật sự từng yêu nhau.”
Đào Đào nước mắt lưng tròng nhìn anh, nức nở nói: “Cái gì mà xem ra thật sự từng yêu nhau! Vốn dĩ là yêu nhau mà!”
Trình Quý Hằng: “Ý của tôi là, cô không lừa tôi.”
Đào Đào: “Em hoàn toàn không lừa anh, em vốn dĩ là vợ của anh!”
Trình Quý Hằng vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Nhưng vì sao cô lại không lấy giấy kết hôn của chúng ta ra? Nếu chúng ta yêu nhau, vì sao lại không kết hôn?”
Đào Đào không còn lời gì để nói, chỉ có thể trả lời: “Còn chưa kịp làm mà.”
Trình Quý Hằng: “Thật sao?”
Đào Đào gật đầu, chém đinh chặt sắt: “Thật!”
Trình Quý Hằng không tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi: “Ban đầu dự định bao giờ làm?”
Câu hỏi này lại làm khó Đào Đào.
Hồi trước bọn họ chưa từng bàn đến chuyện kết hôn.
Hoặc có thể nói, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh.
Lúc cô vừa định nói thật, lại ý thức được bản thân không thể nói thật– Anh vẫn luôn kêu cô đưa ra chứng cứ chứng minh thân phận, nhưng cô luôn không có chứng cứ, nếu nói thật, anh nhất định sẽ càng nghi ngờ thân phận của cô.
Do dự một lúc, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đợi Bánh Sữa Nhỏ nghỉ đông, chúng ta đã bàn nhau tính đưa con bé đi cùng.”
Trình Quý Hằng vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ: “Thật sao?”
Đào Đào: “Thật.”
Trình Quý Hằng: “Cô sẽ không nhân lúc tôi mất trí nhớ mà lừa tôi chứ?”
Âm mưu bị vạch trần, Đào Đào càng đỏ mặt hơn, còn có chút thẹn quá hóa giận: “Em lừa anh làm gì chứ! Anh thật sự vô cùng vô cùng yêu em, nếu không anh chuẩn bị nhẫn kim cương cho em làm gì?”
Trình Quý Hằng: “Tôi thật sự từng nói sẽ cưới cô sao?”
Đào Đào: “Cực kỳ chính xác!”
Trình Quý Hằng: “Cô cũng muốn kết hôn với tôi?”
Đào Đào rất kiên định gật đầu: “Đúng!”
Trình Quý Hằng: “Vì sao? Vì con sao?”
Đào Đào: “Vì em yêu anh!”
Trình Quý Hằng nhíu mày cụp mắt, trầm tư một lát, thở dài bất lực: “Nếu là như vậy thì chúng ta đi đăng ký theo kế hoạch ban đầu đi.”
Đào Đào có chút bất mãn: “Có vẻ như anh không tình nguyện.”
Trình Quý Hằng: Tôi không nhớ gì hết, cô kêu tôi tình nguyện thế nào?”
“…”
Hình như cũng có lý.
Chuyện tình cảm đâu thể ép buộc được.
Tuy rằng bây giờ cô thật sự rất muốn kết hôn với anh, nhưng cô không muốn phải ép anh cưới mình.
Do dự một lúc, Đào Đào trả lời: “Nếu anh thật sự không muốn cưới em…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Trình Quý Hằng đã quay người rời đi: “Tôi mệt rồi, có gì để mai rồi nói sau.”
Hai chân anh dài, đi rất nhanh.
Đào Đào phải chạy chậm mới đuổi kịp anh, cô cũng không nói lời nào mà chỉ đi theo anh.
Mãi cho đến khi vào phòng ngủ, Trình Quý Hằng mới dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao cô cứ đi theo tôi thế?”
Đào Đào nhỏ giọng trả lời: “Ngủ.”
Vẻ mặt Trình Quý Hằng kinh ngạc: “Cô muốn ngủ với tôi á?”
Đào Đào lại đỏ mặt: “Không thì sao?”
Trình Quý Hằng im lặng một lát: “Chẳng lẽ cô… thèm muốn cơ thể của tôi?”
Đào Đào: “…”
Cô vừa tức vừa thẹn: “Con cũng đã ba tuổi rồi, em còn không thể ngủ với anh à?”
Trình Quý Hằng hỏi lại: “Chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau sao?”
Đào Đào cúi đầu trả lời: “Không ngủ thì Bánh Sữa Nhỏ chui từ đâu ra?” Do dự một lúc, cô ngước mắt nhìn Trình Quý Hằng, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng dò hỏi: “Anh có muốn cùng em làm vài chuyện vợ chồng nên làm?”
Sau khi nhìn thấy nhẫn kim cương kia, tình yêu của cô dành cho anh bùng cháy mãnh liệt, tình yêu nồng cháy chảy xuôi vào máu, dung nhập khắp cơ thể, đốt lên ngọn lửa dục vọng của cô.
Cô yêu tất cả của anh, gấp không chờ nổi muốn hôn môi anh, muốn được hòa làm một với anh, muốn nghe anh thì thầm lời âu yếm với mình trên giường.
Trình Quý Hằng cứng đờ, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói vừa nóng vừa khàn: “Chuyện vợ chồng nên làm gì cơ?”
Đào Đào xấu hổ chết mất: “Anh thật sự không biết à?”
Trình Quý Hằng: “Tôi không nhớ rõ.”
Đào Đào có chút thẹn thùng, rối rắm cắn môi dưới, do dự một lát, cô nhón mũi chân hôn lên mặt anh một cái.
Trình Quý Hằng: “Thế này?”
Đào Đào nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, trong hai tròng mắt xinh đẹp động lòng người hiện lên tình yêu dịu dàng, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Trình Gấu Con.”
Lần đầu tiên vào bốn năm trước, cô cũng gọi anh như thế.
Lý trí của Trình Quý Hằng lập tức sụp đổ.
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn cô, hỏi: “Sao cô biết biệt danh của tôi là Trình Gấu Con?”
“Bởi vì anh là chồng em.” Do dự một chút, Đào Đào lại nhón mũi chân, dán môi bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em còn biết anh thích ăn đào.”
Đệt!
Trình Quý Hằng hoàn toàn bùng nổ, cứ thế ôm ngang Đào Đào từ mặt đất lên, bước như bay đến chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ.
—
*Tác giả có lời muốn nói:Mấy hôm nay áp lực lớn, tôi cũng chưa dám đọc bình luận một cách tử tế, hôm nay cẩn thận đọc hết bình luận ba chương rồi, muốn nói một câu:
Trình chó làm việc rất có tính trật tự, đại sư trà nghệ sẽ không xúc động nhảy lầu dưới tình huống không có sự chuẩn bị. [Đầu chó]
Mọi người nghĩ kỹ một chút, vì sao anh lại chuyển viện, nghĩ đi.
Còn về phần truy thê, anh thật sự vẫn luôn truy đó, chẳng qua nam chính nhà người ta dùng bản lĩnh, còn anh thì dùng trà nghệ. [Đầu chó]
Còn có bình luận cực kỳ buồn cười, có bạn nói Trình chó giả vờ mất trí nhớ là chuyện thường với trình độ diễn của ảnh, ha ha ha ha ha ha, có lý vch!
Nếu một ngày nào đó Trình chó không còn chó không còn trà nữa, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ anh OOC rồi, mọi người có thể mắng tôi. [Đầu chó]