Một giờ năm mươi phút chiều, trong hội trường lớn nhà trẻ Ái Lạc không còn một chỗ trống, bầu không khí vui mừng náo nhiệt, tưng bừng sôi nổi như đón tết bao trùm khắp hội trường.
Trình Quý Hằng đã đứng đợi ở cổng hội trường hơn hai mươi phút vẫn không thấy mẹ đứa trẻ đâu.
Mười phút nữa buổi biểu diễn sẽ phải bắt đầu, gần như toàn bộ phụ huynh học sinh đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu hai người này.
Tiết mục của lớp Bánh Sữa Nhỏ lại được xếp là tiết mục biểu diễn đầu tiên, anh không khỏi có chút sốt ruột, lại gọi điện thoại cho Đào Đào.
Anh không đếm được đây đã là cuộc gọi thứ mấy mình gọi cho cô.
Điện thoại thì vẫn có thể gọi được nhưng lại không có người nhận, cho nên ngoài sốt ruột ra, anh còn có chút lo lắng.
Cầm điện thoại đợi một lúc, trong điện thoại lại lần nữa vang lên giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không có ai nghe máy…”
Chưa nghe hết câu này, Trình Quý Hằng đã cúp điện thoại, mở wechat ra, tiếp tục gửi tin nhắn cho Đào Đào: [Em đi đến đâu rồi? Có cần anh đi đón em không?]
Trên dòng tin nhắn này toàn là tin nhắn do anh gửi cho cô, tin nhắn sớm nhất được gửi từ một tiếng trước, anh gửi tin nhắn Wechat cho cô, bảo với cô rằng mình đã xuất phát.
Mấy phút sau, cô vẫn không trả lời anh, hàng lông mày của Trình Quý Hằng càng cau có, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là màn biểu diễn của con gái bắt đầu rồi.
Do dự một lúc, anh cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Bạch Tinh Phạm: [Tôi không liên lạc được với mẹ đứa trẻ, bây giờ phải đi tìm cô ấy, anh giúp tôi chăm sóc Bánh Sữa Nhỏ một lúc nhé.]
Bạch Tinh Phạm nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Được, yên tâm đi.]
Trình Quý Hằng hiểu rõ con người Bạch Tinh Phạm — chuyện anh ta đã hứa, nhất định anh ta sẽ làm được — Sau khi nhìn thấy tin nhắn trả lời, anh thở phào một hơi, đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên một cái, là tin nhắn Đào Đào gửi tới.
Anh lập tức mở khung chat ra.
“Cô” gửi cho anh một đoạn video.
Lúc mở video ra, sắc mặt Trình Quý Hằng ngay lập tức tối sầm lại, thái dương nổi gân xanh.
Bối cảnh trong video có vẻ là ở trong một nhà xưởng bỏ hoang, ánh sáng lờ mờ, bốn phía thoáng gió.
Hai tay Đào Đào bị trói trên đỉnh đầu, cô bị treo cao giữa không trung, miệng bị dán băng dính, trên mặt cũng hằn rõ mấy vết ứ máu do bị đánh.
Mùa đông âm mười mấy độ, trên người cô không mặc áo bông chống hàn, chỉ mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, trên áo lên còn dính mấy vết máu đỏ thẫm.
Ở eo của cô có quấn một quả lựu đạn màu đen.
Ống kính di chuyển, trên màn hình xuất hiện mặt Trình Vũ Y.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vết sẹo trên má cô ta càng đáng sợ hơn, giống hệt khuôn mặt âm u dữ tợn của cô ta lúc này.
Sau lưng cô ta là một hàng cửa sổ đã vỡ, khung cửa sổ rất lớn được làm bằng chất liệu inox, ở trên cao tới tận trần nhà, ở dưới thì lại ngắn hơn chỉ đến đầu gối cô ta.
Trên cửa sổ đã không còn kính, gió lạnh ù ù thổi vào trong khu xưởng.
Trên khung cửa sổ nào đó bên phía tay trái của cô ta có buộc một sợi dây leo núi, trông chất liệu và kiểu dáng thì không khác gì sợi dây thừng buộc trên cổ tay Đào Đào.
Tay phải cô ta cầm một con dao đi rừng nhỏ sắc bén sáng loáng, cô ta nhìn vào ống kính, giọng điệu lạnh lẽo mở miệng nói: “Tao cho mày một tiếng, một tiếng sau nếu mày không tìm ra nơi này, tao sẽ dùng dao cắt đứt sợi dây thừng này.” Nói xong, cô ta còn dùng lưỡi dao gõ nhẹ lên sợi dây leo núi đang trói tay Đào Đào.
Từng nhát dao như đang đập vào lòng Trình Quý Hằng, mỗi một lần gõ trái tim anh lại co thắt lại một lần, sắc mặt anh cũng ngày càng sa sầm hơn, cực kỳ giận dữ nhìn chằm chằm Trình Vũ Y trong video, hai mắt nổi đầy tơ máu đỏ au.
Trong video, sau khi gõ chán dây leo núi, khóe môi Trình Vũ Y vô cùng đắc chí cong lên, cô ta lại nhìn vào ống kính, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp Trình Quý Hằng: “Tao chỉ cho phép một mình mày đến đây, không được dẫn theo người khác, càng không được dẫn theo cảnh sát. Nếu tao phát hiện mày làm trái yêu cầu của tao, tao sẽ cắt dây thừng luôn.” Nói đến đây, ống kính chợt thay đổi, nhắm thẳng vào Đào Đào đang bị treo giữa không trung: “Đã trông thấy quả bom quấn trên người cô ta chưa hả? Chỉ cần dây thừng vừa đứt, cô ta sẽ rơi xuống, dù không bị ngã chết thì cũng sẽ bị nổ chết. À không, là nổ cho tan tành chứ, con gái của mày sẽ phải biến thành đứa trẻ không có mẹ giống mày đấy.”
Video đến đây là kết thúc.
Sắc mặt Trình Quý Hằng đã đen sầm đến mức gần như đóng băng, chỉ ước gì có lập tức giết chết Trình Vũ Y.
Chuyện anh hối hận nhất đời này chính là bốn năm trước không thể giết chết cô ta.
Sự lo lắng và tức giận ào ào trào dâng trong lòng anh, trái tim anh đập nhanh như trống, như sắp nổ tung, hơi thở cũng bất giác trở nên dồn dập, cả người anh đang run lên.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, bây giờ nhất định phải giữ bình tĩnh.
Chỉ có anh mới có thể cứu Quả Đào.
Anh nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra một hơi thật dài, lúc mở mắt ra lần nữa, hai mắt anh đã bình tĩnh tỉnh táo trở lại. Anh cố gắng kìm nén cơn tức giận và sự lo lắng trong lòng xuống, xem lại video lần nữa.
Trình Vũ Y chỉ cho anh thời gian một tiếng nhưng không nói cho anh biết vị trí cụ thể, cho nên anh chỉ có thể tự mình tìm manh mối.
Lần đầu tiên xem video, anh chỉ có thể đoán được họ đang ở trong một nhà xưởng bỏ hoang nhưng lại không đoán ra được vị trí cụ thể.
Lần thứ hai xem video, anh để ý thấy sau lưng Trình Vũ Y.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua bả vai cô ta, nhìn ra một con sông rộng ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là mùa đông, trên mặt sông đã đóng một lớp băng rất dày.
Phía trước sông là một đường sắt trên cao, bên cạnh một đoạn đường sắt có một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững ở đó, trên tòa nhà có dựng bốn chữ lớn màu đỏ to rõ ràng: Ga Bắc Đông Phụ.
Ga Bắc Đông Phụ nằm ở ngoại thành Đông Phụ, nằm ngoài vành đai số bốn, có thể nói đã nằm ngoài phạm vi nội thành Đông Phụ, chung quanh hoang vắng, người ở thưa thớt, chỉ có vài nhà xưởng ở đây.
Trình Quý Hằng lập tức mở bản đồ điện thoại ra, nhập bốn chữ Ga Bắc Đông Phụ này vào, rất nhanh đã cho ra kết quả.
Trên bản đồ hiển thị bên kia ga đường sắt cao tốc là một nhà máy gia công quần áo, tên là Vũ Y.
…
Trình Vũ Y đứng trên sân thượng tầng ba nhà máy, cách đó vài bước chân chính là mép cuối sân thượng, Đào Đào bị treo giữa khoảng không bên ngoài sân thượng.
Trình Vũ Y đứng dựa vào khung cửa sổ, vẫn bình tĩnh ngắm nghía con dao đi rừng trong tay, còn kéo một sợi tóc dài của mình ra đặt lên trên lưỡi dao, sau đó thổi nhẹ một cái, sợi tóc lập tức đứt ra làm hai.
Khoé môi cô ta cong lên, cô ta rất hài lòng với độ sắc bén của con dao này, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đào Đào đang bị treo giữa không trung rồi ung dung vênh váo mở miệng: “Nếu thằng em trai quý báu của tao còn không tới nữa thì chẳng cần tao cắt dây, mày cũng sẽ lạnh chết.”
Tất cả cửa sổ trong nhà xưởng này đều bị đập nát, gió mùa đông bắc có thể thỏa thích thông qua những lỗ hổng trên kính thuỷ tinh mà lùa vào.
Trong xưởng lạnh như trong hầm băng.
Đào Đào đã bị đông cứng, tất cả dây thần kinh trong người cô đều đã tê dại, thậm chí cô đã không còn cảm nhận được cơ thể cửa mình nữa rồi, cảm giác như mình đang lơ lửng giữa không trung.
Bộ phận duy nhất có thể động đậy chỉ có đôi mắt.
Mắt phải của cô cũng bị Trình Vũ Y đánh cho tím đen lại, sưng vù lên.
Nhưng trong đôi mắt cô lại không có chút sợ hãi nào, đối mặt với ánh mắt đầy khiêu khích của Trình Vũ Y, đôi mắt cô không hề né tránh, cô cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô ta, hai con người đen láy sáng long lanh, không có chút yếu đuối hay sợ hãi gì.
Trình Vũ Y nở nụ cười gằn: “Mày giống y hệt thằng em trai hoang kia của tao, toàn lũ khiến tao buồn nôn.”
Lúc nghe thấy hai tiếng “Con hoang”, trong mắt Đào Đào lóe lên sự tức giận, nếu như không phải do miệng cô bị dán băng dính, nhất định cô sẽ phản bác lại câu này của Trình Vũ Y.
“Ồ, có thế mà đã tức giận rồi à?” Trình Vũ Y cười nhạo nói: “Xem ra mày vẫn rất yêu nó, nó có thể yêu mày nhiều đến nhường nào chứ?” Cô ta khẽ nhướng mày: “Mày thử đoán xem liệu nó có nguyện chết vì mày không nhỉ?”
Đào Đào đột nhiên hiểu ra mục đích của Trình Vũ Y— điều cô ta muốn chính là tính mạng của Trình Quý Hằng.
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi lớn lao, đồng thời lại vô cùng tức giận, gương mặt vốn dĩ đã bị đông cứng tái xanh lại ngay lập tức đỏ bừng lên vì tức giận, trong cơ thể cô bỗng toát ra một luồng sức mạnh, cô bắt đầu không ngừng lắc lư giãy dụa giữa không trung.
Trình Vũ Y nhìn ra mục đích của cô, cô ta khinh thường cười một tiếng: “Mày còn định đi tìm chết vì nó hay sao? Đừng có phí công vô ích nữa, mày tưởng sức mày lớn lắm sao, còn có thể kéo đứt dây leo núi à?”
Đào Đào để ngoài tai lời cô ta nói, cô liên tục giãy dụa hai tay, cố gắng thoát khỏi dây thừng vẫn luôn trói chặt hai tay mình.
Trình Vũ Y lẳng lặng nhìn cô: “Mày tưởng mày chết rồi lài tao sẽ không làm gì được nó nữa sao? Nghĩ đến con gái của mày đi.”
Ngay khi cô ta vừa nói xong, Đào Đào lập tức không giãy dụa nữa, hốc mắt đỏ hoe.
Bỗng nhiên cô rất sợ sẽ không bao giờ được gặp lại Bánh Sữa Nhỏ nữa, càng sợ Bánh Sữa Nhỏ trở thành đứa trẻ không có cha mẹ giống như cô…
Trình Vũ Y bình tĩnh mở miệng: “Con gái mày hạnh phúc lắm đấy, có ba lại có mẹ.” Nói xong, cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó lại nói tiếp: “Trước đây tao cũng hạnh phúc như thế, chính ba của con gái mày đã phá hủy hạnh phúc của tao. Nó hại tao cửa nát nhà tan, sao tao có thể để con gái nó hưởng thụ sự hạnh phúc cướp đi từ chỗ tao chứ?”
Khi làm mẹ thì một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ hơn, ranh giới cuối cùng của một người mẹ chính là con cái.
Đào Đào không cho phép bất kỳ ai uy hiếp tới con gái cô, cho nên ánh mắt cô nhìn về phía Trình Vũ Y như phun ra lửa.
Cô chưa bao giờ hận một ai như thế, chỉ hận không thể lập tức giết chết cô ta.
Trình Vũ Y lại cười khinh khỉnh: “Mày khỏi nhìn tao bằng ánh mắt đó, người mày nên hận không phải tao, mà là Trình Quý Hằng, ai bảo nó yêu mày như vậy chứ? Nếu như nó không yêu mày, sao tao lại để mắt đến mày? Mày biết nó hại tao thê thảm thế nào không? Nếu như mày là tao, nhất định mày còn hận nó hơn tao nữa kìa.”
Cô ta bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt dâng lên sự thù hận khó tả: “Nó hại chết mẹ tao, hành hạ ba tao đến chết, tống chồng tao vào tù. Bốn năm trước tao quỳ gối trước cổng nhà nó giống một con chó, ăn nói khép nép cầu xin nó trả lại người tao yêu nhất cho tao, lúc đó nó lại đối xử với tao thế nào? Nó ném tao ra ngoài giống như ném một thứ rác rưởi nào đó.” Cô ta lại im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu: “Lúc đó tao đã có thai hai tháng. Tao đã mất đi tất cả, chỉ còn lại đứa bé này, tao đã bảo vệ đứa bé bằng mọi giá, cuối cùng vẫn không thể giữ lại được, mày có biết vì sao không?”
Đào Đào thấp thỏm không yên nhìn Trình Vũ Y, cô có thể cảm nhận được, mỗi lần người phụ nữ này nói thêm một câu, sự điên cuồng và cố chấp trong cô ta lại tăng thêm một phần.
Trình Vũ Y không nói cho cô biết nguyên nhân ngay, mà lại hỏi: “Mày biết đây là đâu không?” Hỏi xong, cô ta lại tự mình trả lời: “Là xưởng quần áo mẹ tao để lại cho tao, ngoại trừ nhà xưởng này, bà ấy còn để lại cho tao tám mươi vạn và một tòa biệt thự, nhưng chỉ mấy tháng sau khi bà ấy chết, nhà xưởng này đã đóng cửa.”
Mẹ để lại xưởng quần áo cho cô ta là để cô ta có cái để kiếm kế sinh nhai.
Nhưng cô ta lại chẳng biết cách kinh doanh của một nhà xưởng.
Từ nhỏ cô ta đã được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngoại trừ làm nũng và tiêu tiền ra thì cô ta không biết làm gì cả.
Có rất nhiều người từng chê bai mẹ cô ta đã biến cô ta thành một kẻ vô dụng, có cũng nhiều người nói là cô ta giống hệt ba mình – là thứ bất tài.
Khi mẹ còn sống, cô ta luôn khịt mũi coi thường những lời nói xấu sau lưng của mấy người này, luôn cho rằng đám đó ghen tỵ với cô ta. Nhưng sau khi mẹ chết cô ta mới phát hiện, mình quả thật chỉ là một kẻ vô dụng bất tài.
So với Trình Quý Hằng có thể tự mình vực dậy một tập đoàn mà nói, cô ta quả thật rất bất tài.
Cho nên cô ta không chỉ hận Trình Quý Hằng, mà còn ganh tỵ với năng lực của anh.
Lúc mới vừa tiếp nhận xưởng quần áo, cô ta đã từng hừng hực chí khí, cũng muốn tạo ra sự nghiệp hiển hách để chứng tỏ bản thân, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì chỉ có mạnh lên mới có thể trả đũa Trình Quý Hằng.
Nhưng hiện thực lại gian nan hơn cô ta nghĩ nhiều.
Cô ta không có chút khái niệm và mưu kế kinh doanh nào, mỗi một quyết sách đều chỉ dựa theo cảm giác, mà cảm giác thì chỉ mang tới những sai lầm. Chưa đến hai tháng, xưởng quần áo đã bắt đầu xuống dốc, bắt đầu tháng thứ ba trở đi, cô ta đã không phát nổi tiền lương cho công nhân nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Trình Vũ Y cười khổ một cái: “Vì để phát tiền lương cho công nhân mà tao đã tiêu hết tiền để dành mẹ để lại cho tao, bán mất căn biệt thự bà ấy để lại cho tao. Nhưng nhà xưởng có tới hai nghìn nhân viên, số tiền này cũng chỉ đủ phát hai tháng tiền lương, bắt đầu từ tháng thứ ba trở đi tao không phát nổi tiền lương nữa. Đến tháng thứ năm, bắt đầu có người cầm đầu đập phá nhà xưởng, tất cả ô cửa sổ trong này đều bị bọn họ đập vỡ. Lúc đó tao rất sợ, tao đã cầu xin mấy tên đàn ông cầm đầu đừng đập phá nữa, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe theo lời tao, còn đánh tao một trận, chính là bọn chúng khiến cho tao sảy mất con mình.”
Lúc đó, cô ta đã mang thai tới tháng thứ bảy, đứa trẻ đã thành hình, lại bị đánh chết từ trong trứng nước.
Nghĩ đến con của mình, cảm xúc của Trình Vũ Y bắt đầu kích động hơn, cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Đào Đào, trong giọng nói ngập tràn oán hận: “Là Trình Quý Hằng hại chết con tao, sao tao có thể tha cho con của nó chứ?”
Đào Đào không thể hiểu nổi mà nhìn người phụ nữ đang điên cuồng tới nỗi mặt mũi nhăn nhó này.
Chuyện đứa trẻ liên quan gì đến Trình Quý Hằng chứ?
Sao cô ta có thể đổ món nợ này lên trên đầu anh chứ?
Thật đúng là một kẻ điên mà.
Cho đến giờ phút này cô mới hiểu ra, nỗi hận mà người phụ nữ này dành cho Trình Quý Hằng căn bản chẳng có nguyên nhân gì hết, cô ta chỉ đơn giản là hận anh mà thôi, cho nên mới đổ hết những bất hạnh mình gặp phải lên người anh, dù là những chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Đào Đào, Trình Vũ Y lạnh lùng trả lời: “Tao biết mày đang nghĩ gì, nhất định mày đang nghĩ, rõ ràng là do tao vô dụng, tại sao lại phải hận Trình Quý Hằng chứ? Bởi vì nó ép mẹ tao chết, còn hại chồng tao, nếu như mẹ tao và chồng tao vẫn còn, tao nào sẽ thê thảm thế này?”
Nhưng sau khi nói xong câu đó, cô ta lại cười một cái, trông y hệt một kẻ điên vui buồn thất thường, vẻ mặt vốn đang sầm sì lại lập tức trở nên ngông cuồng và đắc ý: “Tao thừa nhận tao là một kẻ vô dụng, nhưng cũng may là tao vô dụng, chứ không sao bốn năm trước nó lại tha cho tao cơ chứ? Nếu như nó không tha cho tao, hôm nay tao cũng sẽ không có cơ hội bắt được mày.” Cô ta lại khẽ thở dài, ra vẻ cảm thán nói: “Thằng em trai quý báu này của tao tự phụ quá, nó hoàn toàn không coi kẻ vô dụng là tao đây ra gì. Nhưng nó lại quên mất một điều, ai ai cũng có điểm yếu, chỉ cần nó để lộ điểm yếu của mình ra, dù tao có là một kẻ vô dụng thì cũng có thể giết chết nó.”
Trong giọng nói của Trình Vũ Y ngập tràn sự đắc chí và sự thỏa mãn, ánh mắt nhìn về phía Đào Đào lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu, tao sẽ giết hết hai đứa chúng mày, nhưng tao sẽ để cho đứa con gái bảo bối của chúng mày sống sót.”
Hơi thở của Đào Đào bắt đầu trở nên dồn dập, lồng ngực lên xuống dữ dội, cô muốn chửi thẳng vào mặt Trình Vũ Y, nhưng miệng bị dán băng dính, tiếng mắng chửi của cô bị chặn lại ở cổ họng, vì vậy cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở xen lẫn căm phẫn.
Trình Vũ Y cong môi cười khẩy: “Tao là cô của nó, tòa án nhất định sẽ phán quyền nuôi dưỡng cho tao, tao sẽ không cho nó đi học, tao sẽ đưa nó vào gánh xiếc thú. Mày biết những đứa trẻ bị đưa tới gánh xiếc thú ngầm bị đối xử như thế nào không? Bọn chúng sẽ đánh nó, mắng nó, bỏ đói nó, nuôi dạy nó như một con chó. Gặp phải tên đàn ông nào biến thái, bọn chúng sẽ còn xâm hại nó, cưỡng hiếp nó. Tao sẽ để nó trở thành người đê tiện nhất thế giới này, một người còn chẳng bằng một con chó.”
Trong lồng ngực Đào Đào máu huyết dâng lên cuồn cuộn, dưới cơn giận dữ căm hận chồng chất, cơ thể Đào Đào run lên, hái mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trình Vũ Y, mặc dù không thể nói rõ từng chữ nhưng cô vẫn điên cuồng gào thét: “Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!”
Trình Vũ Y khinh thường cười một tiếng, không để ý đến cô nữa, tiếp tục ngắm nghía con dao đi rừng trong tay.
Một lúc sau, điện thoại đổ chuông.
Cô ta đút tay vào túi, lấy điện thoại của Đào Đào ra.
Là Trình Quý Hằng gọi điện thoại đến.
Sau khi suy nghĩ một lát, lần này cô ta đã nhận điện thoại, còn cố ý mở loa ngoài, cố ý để Đào Đào nghe thấy, trêu ngươi trả lời: “Tìm được chỗ này rồi sao? Vợ mày sắp bị cóng chết rồi đấy.”
Trình Quý Hằng hoàn toàn không có ý định nói chuyện với cô ta, giọng điệu anh lạnh lùng tàn nhẫn, đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì chị đánh cô ấy cho nên tôi đã phái người đào hũ tro cốt của mẹ chị lên rồi, nếu cô còn dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, mẹ chị sẽ bị nghiền xương thành tro.” Giọng điệu anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng khiến người khác không rét mà run, đi kèm với đó là sự ngoan độc và dọa dẫm: “Nếu hôm nay cô ấy có mệnh hệ gì, Triệu Tần chắc chắn sẽ không sống nổi tới mai đâu, anh ta sẽ bị người ta chặt ra cho chó ăn.”
Hô hấp của Trình Vũ Y bắt đầu dồn dập hơn, hũ tro cốt của mẹ bị đào lên và tính mạng chồng mình bị uy hiếp đã gây ra kích thích mãnh liệt cho cô ta, cô ta đột nhiên rất muốn cắt dây thừng luôn, để cả đời này Trình Quý Hằng đau khổ đến nỗi không muốn sống nữa.
Nhưng tới lúc giơ tay lên, động tác của cô ta bỗng nhiên khựng lại, bởi vì trong điện thoại lại vang lên giọng Trình Quý Hằng: “Chị có muốn gặp Triệu Tần không?”
Lúc này giọng nói anh không còn sự phẫn nộ và tàn nhẫn nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Trình Vũ Y lại trở nên vô cùng kinh ngạc.
Chỉ có người thân và người giám hộ của phạm nhân mới có tư cách vào nhà giam thăm nom, nhưng cô ta và Triệu Tần vẫn chưa kết hôn, không phải vợ chồng hợp pháp, cho nên ngay cả quyền lợi vào nhà giam thăm nom anh ta cô ta cũng không có.
Đã bốn năm rồi, ngày nào cô ta cũng muốn nhìn thấy anh ta.
Trong nháy mắt, thân phận của hai người họ đã đổi chỗ cho nhau.
Trình Quý Hằng nói năng dịu dàng như thể đang vỗ về một con chó không nghe lời: “Nếu như chị nghe lời tôi, tôi sẽ để chị gặp anh ta.”
Bàn tay cầm dao của Trình Vũ Y từ từ buông thõng xuống, cô ta đang rung động trước điều kiện này, nhưng cũng càng căm hận Trình Quý Hằng đến tận xương tủy.
Anh còn tàn nhẫn hơn những gì cô ta tưởng tượng rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn cô ta tưởng tượng rất nhiều, mạnh mẽ đến nỗi khiến cô ta cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé, khiến cô ta cảm thấy tất cả những điều mình làm ra ngày hôm nay giống như một thằng hề đang nhảy nhót.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó căm hận nói vào điện thoại: “Mày còn mười lăm phút nữa, sau mười lăm phút nếu mày vẫn không đến đây, tao sẽ cắt dây thừng.”
Trình Quý Hằng: “Tôi đến rồi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Trình Vũ Y bỏ điện thoại xuống, đi đến rìa mép sân thượng, trông thấy Trình Quý Hằng đứng ở cổng nhà xưởng.
Cảm giác nhìn từ trên cao xuống khiến cô ta tìm lại được vài phần bình tĩnh, cô ta nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng đứng bên dưới.
Nhưng Trình Quý Hằng lại hoàn toàn không để ý gì đến cô ta, anh ngẩng đầu nhìn Đào Đào bị trói giữa không trung, sắc mặt anh lại sầm xuống, hai tay buông thõng bên người nắm chặt lại, từng khớp xương trên mu bàn tay nổi lên.
Sau đó, anh đi về hướng cầu thang đi lên sân thượng tầng ba.
Trình Vũ Y bắt đầu tức giận kêu lên: “Mày dừng lại ngay! Không được lên đây! Mày mà còn dám đi lên thêm một bước tao sẽ giết cô ta!”
Trình Quý Hằng không hề bị lay động, bước chân anh rất nhanh, nhưng lại không hề mất đi sự kiên định, anh lạnh lùng trả lời: “Tôi muốn chắc chắn cô ấy còn sống.”
Trình Vũ Y không thể kiềm chế nổi cơn giận nữa, cô ta giơ con dao đi rừng trong tay lên, chĩa vào sợi dây thừng đang trói Đào Đào: “Tao bảo mày dừng lại ngay!”
Trình Quý Hằng dừng bước, sắc mặt vẫn bình tĩnh không hề có chút hoảng hốt, ánh mắt thờ ơ nhìn Trình Vũ Y: “Triệu Tần vẫn còn sống đấy.”
Câu nói này vừa là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.
Trình Vũ Y giận đến nỗi toàn thân run lên, nhưng cô ta lại không thể làm gì.
Trình Quý Hằng lại nhấc chân lên tiếp tục đi lên lầu.
Chẳng mấy chốc, anh đã đi đến sân thượng tầng ba, việc đầu tiên anh làm sau khi bước lên là nhìn về phía Đào Đào.
Cô bị treo giữa không trung giống như một con rối gỗ, trên khuôn mặt đầy những vết bầm tím ứ máu do bị đánh.
Sắc mặt anh lập tức trở nên xám xịt, bởi vì tức giận, gân xanh trên trán lại nổi lên, cùng lúc đó anh lại cảm thấy mình hết sức vô dụng, không thể bảo vệ được cô.
Đào Đào không thể nói chuyện nên chỉ biết lắc đầu với anh, tỏ vẻ mình không sao cả, bảo anh đừng lo lắng.
Trình Quý Hằng lại hít sâu một hơi để mình duy trì sự tỉnh táo rồi đi về phía Trình Vũ Y.
Trình Vũ Y lập tức đặt lưỡi dao lên trên dây thừng, hoảng hốt kêu to: “Cấm nhúc nhích! Mày mà tiến lên thêm một bước nữa tao sẽ cắt đứt dây thừng ngay.”
Tâm trạng cô ta đang rất kích động, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Trình Quý Hằng không thể không dừng bước.
Trình Vũ Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm về anh nên lại lạnh lùng nói: “Quỳ xuống.”
Đào Đào mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trình Vũ Y, trong ánh mắt có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, máu huyết trong lồng ngực lại lần nữa cuồn cuộn, trong cổ họng cô lại phát ra những tiếng nghẹn ngào nức nở không rõ thành lời.
Trình Vũ Y lạnh lùng nhìn Trình Quý Hằng, cô ta đặt lưỡi dao lên sợi dây leo núi đang rất căng rồi đè mạnh lưỡi dao xuống, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: “Tao bảo mày quỳ xuống.”
Cô ta có thể cắt đứt dây thừng bất cứ lúc nào.
Trình Quý Hằng không thể không nghe theo mệnh lệnh của cô ta, anh cong gối quỳ xuống đất.
Trông thấy anh từ từ quỳ xuống, ánh mắt Đào Đào mờ đi, tim đau giống như bị dao cứa.
Trình Vũ Y đắc ý nhìn Trình Quý Hằng đang quỳ trên mặt đất: “Bốn năm trước, tao cũng quỳ trên mặt đất cầu xin mày như thế này, mày còn nhớ chứ?”
Trình Quý Hằng thở dài: “Tôi chưa quên.”
Trình Vũ Y: “Tao còn dập đầu với mày mấy cái, tao cũng muốn mày phải dập đầu cầu xin tao.”
Đào Đào lại lần nữa bắt đầu cố gắng giãy dụa dữ dội, cô không thể chịu nổi khi thấy anh bị sỉ nhục.
Nếu như mình chết rồi, anh sẽ không cần phải chịu sự sỉ nhục này cũng sẽ không bị Trình Vũ Y thao túng nữa.
Khi cô giãy dụa, đầu dây bên kia của dây thừng cũng không ngừng rung lên, vô hình ma sát với lưỡi dao trong tay Trình Vũ Y.
Trái tim Trình Quý Hằng đột nhiên co thắt lại, anh bỗng quay đầu nhìn cô, nghiêm giọng quát cô: “Không muốn anh chết thì em đừng động đậy!”
Đào Đào bất lực thả mình giữa không trung, khóc cũng khóc không thành tiếng, cô cảm thấy bây giờ mình chính là gánh nặng của anh.
Trình Quý Hằng thở phào một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, dịu dàng nói: “Cố gắng sống cho tốt, em còn phải chăm sóc con gái nữa.”
Vẻ mặt Đào Đào lập tức cứng ngắc lại, cô ngây người nhìn anh.
Sao anh lại nói cô còn phải chăm sóc con gái?
Anh không chăm sóc nữa sao?
Lúc này Trình Vũ Y lại cất tiếng, giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Tao bảo mày dập đầu ngay cơ mà.” Trong lúc nói câu này, cô ta lại đè con dao trong tay xuống một chút, lớp ngoài của dây leo núi đã bị cứa một vết nông.
Trình Quý Hằng không chút suy nghĩ lập tức ép trán mình xuống đất.
Đào Đào khóc nức nở đến nỗi toàn thân run lên.
Trình Vũ Y hài lòng mỉm cười.
Cô ta đã nghĩ xong mệnh lệnh tiếp theo của mình, cô ta muốn anh nhảy từ trên tầng xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, tầng một bỗng vang lên tiếng của cảnh sát: “Tội phạm bên trong, cô đã bị bao vây, hãy nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, thả con tin ra, đừng phản khách hay gây ra những sự hy sinh vô ích nào nữa.”
Cả người Trình Vũ Y cứng đờ, cô ta ngây ra như phỗng.
Cùng lúc đó, cô ta nhìn thấy vẻ gian trá và tàn nhẫn lóe lên trên mặt Trình Quý Hằng.
Nhân lúc cô ta mất tập trung, anh vọt dậy, chỉ trong chớp mắt đã xông đến trước mặt cô ta, ôm chặt người cô ta lại, sau đó ôm cô ta lao ra ngoài cửa sổ,
Anh không cho cô ta cơ hội đầu hàng, anh báo cảnh sát chỉ là để phân tán sự chú ý của cô ta mà thôi.
Anh vẫn luôn chờ đợi giờ phút này.
Lần này cho dù liều cả tính mạng của mình, anh cũng phải giết chết cô ta.
Khoảnh khắc hai người phá cửa sổ nhảy ra ngoài, còn làm vỡ cả mấy mảnh thuỷ tinh.
Nhà xưởng gần sông Đông Phụ.
Dưới cửa sổ là một mặt sông đã đóng băng.
Chị em hai người như một cặp sinh đôi dính chặt vào nhau không thể tách rời mà rơi từ độ cao mười mấy mét giữa không trung xuống, va thẳng vào mặt sông, phá tan lớp băng rất dày, tạo thành một cái hố lớn.