Sau khi kết thúc cuộc gọi với Quý Sơ Bạch, Đào Đào ngây ra một lúc, trong lòng chỉ nghĩ đến Trình Quý Hằng.
Cô vẫn còn chút mơ màng, bởi vì nhận thức của cô về anh lại bị phá vỡ một lần nữa.
Bốn năm qua, cô vẫn luôn coi anh là một tên lừa đảo chỉ biết đùa giỡn với tình cảm của cô, nhưng hôm nay cô phát hiện, hình như anh… cũng không xấu như vậy.
Giờ đây mọi dấu hiệu đều chứng tỏ cho cô thấy rằng anh không hề bịa đặt về thân thế, không hề đùa giỡn thể xác lẫn tinh thần của cô, cũng không có một đi không trở lại. Nhưng những việc anh làm từ bốn năm trước lại cho thấy anh đang lừa gạt cô, nếu không tại sao anh lại trở về muộn như thế? Tại sao phải để lại cho cô địa chỉ giả trước khi rời khỏi Vân Sơn? Tại sao trong suốt bốn tháng đều không liên lạc với cô?
Đào Đào nghĩ mãi mà không hiểu, cũng nghĩ không thông.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tiếng con gái truyền đến bên tai: “Mẹ.”
Bé con tỉnh ngủ rồi.
Đào Đào hoàn hồn lại trong nháy mắt, xoay người nhìn con gái.
Bánh Sữa Nhỏ đã ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, hai bím tóc đáng yêu trên đầu có chút lộn xộn, đôi mắt to đen láy lộ vẻ mơ màng vì vừa tỉnh ngủ. Sau khi mẹ xoay người, cô bé lập tức giơ cánh tay nhỏ về phía mẹ, giọng nũng nịu: “Ôm ôm.”
Trái tim Đào Đào muốn tan ra, cô ôm con gái vào lòng không chút nghĩ ngợi, đồng thời lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, vừa cười vừa nói: “Con muốn biến thành con sâu ngủ à, buổi trưa ngủ lâu như vậy, buổi tối còn ngủ nữa không?”
Bánh Sữa Nhỏ nhíu mày, không phục nói: “Người ta không phải là sâu ngủ đâu.”
Đào Đào: Đã ba giờ hơn rồi, con còn không phải sâu ngủ sao?”
Bánh Sữa Nhỏ rất nghiêm túc nói: “Buổi trưa mẹ chưa về, con cũng không có ngủ, bởi vì con vô cùng vô cùng nhớ mẹ, sau đó vì vô cùng vô cùng mệt mới ngủ thiếp đi.”
Đào Đào bị vẻ mặt chững chạc của con gái nhỏ chọc cười.
Bánh Sữa Nhỏ ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ vừa mới đi đâu thế?”
Đào Đào im lặng, không biết nên trả lời câu hỏi của con gái như thế nào, hoặc có thể nói, cô không biết nên giới thiệu Trình Quý Hằng với con bé thế nào.
Cô đồng ý với Trình Quý Hằng, chờ sau khi anh ra ngoài từ ICU sẽ dẫn con gái đi gặp anh, thế nhưng… Cô có nên nói trực tiếp với con gái rằng Trình Quý Hằng chính là cha con bé hay không? Có lẽ trước hết nên để cô bé tiếp xúc cùng Trình Quý Hằng một thời gian rồi quyết định xem có nên nói với con bé sự thật không?
Suy nghĩ hồi lâu, Đào Đào chọn phương án thứ hai bởi vì cô vẫn không thể hoàn toàn tha thứ cho anh, cũng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh—— Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô lo rằng anh sẽ biến mất lần nữa.
Con gái rất muốn có cha, cô cũng muốn thỏa mãn nguyện vọng của con bé, nhưng điều cô lo lắng hơn là con bé sẽ thất vọng, nếu như Trình Quý Hằng biến mất lần nữa nhất định sẽ tạo thành đả kích rất lớn cho con bé. Vậy nên trước khi chắc chắn Trình Quý Hằng không lừa mẹ con cô, cô không dám trực tiếp nói cho con gái sự thật.
Hơn nữa cô cũng không chắc con gái có thể chấp nhận Trình Quý Hằng trở thành ba của mình không, bởi vì Trình Quý Hằng đối với đứa bé mà nói vẫn chỉ là một người chú xa lạ, cho nên trước khi nói cho con bé chân tướng, vẫn nên để con làm quen với anh, thân thiết với anh trước.
Suy nghĩ một lúc, Đào Đào trả lời theo cách mà trẻ con có thể hiểu được: “Hôm nay có một người vô cùng xấu xa đến bệnh viện, muốn làm bác sĩ bị thương, có một chú đứng ra cứu bác sĩ. Thế nhưng chú ấy lại bị thương, chảy rất nhiều máu, cần phải nằm viện, mẹ còn chăm sóc chú ấy tại bệnh viện suốt buổi trưa hôm nay.”
Bánh Sữa Nhỏ trợn to mắt nhìn mẹ như đang nghe kể chuyện, trên khuôn mặt non nớt viết đầy ba chữ “sợ quá đi”.
Đào Đào lập tức trấn an: “Không cần lo lắng, chú ấy rất lợi hại, chẳng những bảo vệ được bác sĩ, mà còn khống chế được người xấu nữa.”
Bánh Sữa Nhỏ không sợ như vậy nữa, nhưng vẫn là không yên tâm hỏi một câu: “Người xấu bị chú cảnh sát bắt đi rồi ạ?”
Đào Đào gật đầu: “Đương nhiên!”
Sau đó cô nói thêm: “Con biết chú lợi hại này là ai không?
Bánh Sữa Nhỏ lắc đầu.
Đào Đào: “Chính là chú sáng hôm nay đã bảo vệ con đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ kinh ngạc: “Là chú vừa tốt vừa xấu bảo Minh Minh xin lỗi con sao?”
? Đào Đào dở khóc dở cười: “Sao lại gọi là chú vừa tốt vừa xấu?”
Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc trả lời: “Chú ấy làm mẹ khóc cho nên là chú xấu, nhưng chú ấy giúp con dạy dỗ Minh Minh, còn nói sẽ mãi mãi bảo vệ con, cho nên là chú tốt.”
“…”
Công ra công, tội ra tội, nhớ vô cùng rõ ràng.
Nhìn không ra cô nhóc con lại phân biệt rõ đúng sai như vậy.
Đào Đào không nhịn được cười, do dự một lúc, cô nói: “Chú ấy… không tính là xấu, con có thể xem chú ấy là người tốt.” Sau đó cô còn nói thêm: “Hai ngày nữa, chúng ta cùng đi gặp chú ấy được không?”
Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “ Được.”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm con gái trong lòng một lúc, cô lấy sợi dây chuyền xuyên qua khóa đồng tâm từ trong túi ra, đeo lên cổ con gái.
Bánh Sữa Nhỏ cúi đầu, đưa bàn tay trắng nhỏ mập mạp ra, tò mò vân vê ổ khóa nhỏ màu bạc trong tay: “Đây là cái gì vậy ạ?”
Đào Đào: “Là quà ba tặng cho con đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ lại mở to hai mắt nhìn lần nữa, vừa kinh ngạc vừa kích động nhìn mẹ: “Ba đã trở về rồi sao?”
Đào Đào dịu dàng trả lời: “Nhanh thôi.” Có điều cô lại nói thêm một câu: “Phải xem xem ba của con có biểu hiện tốt không.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Ý của mẹ là gì?”
Đào Đào vừa điều chỉnh dây chuyền cho con gái vừa trả lời: “ Nếu ba biểu hiện tốt một chút thì sẽ trở về sớm hơn một chút.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Thế nào gọi là biểu hiện tốt?”
Đào Đào hỏi lại: “Bình thường mẹ không nói với con sao?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Phải nghe lời!”
Đào Đào gật đầu: “Đúng, phải nghe lời.”
…
Trình Quý Hằng nằm tại ICU ba ngày, cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch, ngày thứ tư được chuyển đến phòng bệnh bình thường, khi Đào Đào đi thăm anh cũng đồng ý dẫn Bánh Sữa Nhỏ đến vào sáng hôm sau.
Kết quả chưa đến bảy giờ sáng hôm sau, cô đã bị oanh tạc trên Wechat.
Tin nhắn Wechat đầu tiên được gửi lúc sáu giờ rưỡi.
Đồ gạt người: “Thức dậy chưa?”
Cách ba phút, một tin nhắn lại được gửi tới: “Bánh Sữa Nhỏ đã dậy chưa?”
Lại cách ba phút: “Khi nào hai người đến?” Đằng sau còn kèm theo một con thỏ đáng yêu với khuôn mặt mong đợi.
Lại cách ba phút: “Không cần làm cơm, tới thẳng là được, anh bảo dì giúp việc đưa cơm rồi.”
Lại cách ba phút: “ Tài xế sắp đến dưới nhà hai mẹ con rồi.”
Đào Đào: …
Tôi không nên đồng ý kết bạn với anh!
Khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên, vốn cô không định để ý tới, nhưng khi nhìn đến tin thứ năm, cô hiểu ra nếu mình không trả lời người này, anh ta sẽ làm phiền cô đến chết, vì vậy cô trả lời đầy đe dọa: “Nếu anh còn nhắn thêm một tin nữa, hôm nay đừng mong gặp được Bánh Sữa Nhỏ.”
Đồ gạt người: “Được thôi, nhưng hai người phải nhanh lên đó.”
Sau khi gửi thì thu hồi ngay lập tức, diễn giải câu “Chỉ cần tôi thu hồi nhanh thì sẽ không tính là nhắn thêm một tin nữa” một cách hoàn hảo.
Đào Đào giận quá hóa cười, có điều anh ồn ào như vậy cô cũng không buồn ngủ nữa, dứt khoát rời giường nhưng không đánh thức con gái dậy, bây giờ vẫn còn sớm, cô muốn để bé con ngủ thêm một lát.
Sau khi rời khỏi giường, cô đi tắm trước, sau đó thay quần áo, thu dọn ba lô, cuối cùng mới gọi bé con dậy.
Có lẽ bình thường đã quen dậy sớm, Bánh Sữa Nhỏ ít nằm ì trên giường, sau khi bị mẹ đánh thức cũng không ồn ào, duỗi người một cái rồi ngoan ngoãn rời khỏi giường.
Sau khi con gái rời khỏi giường, Đào Đào đưa con gái vào phòng vệ sinh rửa mặt trước, sau đó thay quần áo cho cô bé. Hôm nay cô chọn một bộ đồ đôi cho mẹ con, quần yếm màu xanh nhạt phối với áo ngắn tay màu vàng nhạt và một đôi giày màu trắng.
Sau khi thay quần áo xong, cô cột cho mình kiểu tóc đuôi ngựa, búi cho con gái hai cái búi nhỏ đáng yêu.
Hôm nay là ngày đầu tiên Bánh Sữa Nhỏ chính thức được gặp ba, cô không kìm được muốn sửa soạn cho con gái xinh đẹp một chút.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, họ mới xuất phát.
Có một chiếc xe Bentley đang đậu ở dưới tòa nhà, đứng bên cạnh xe là một người đàn ông với trang phục chỉnh tề.
Đào Đào nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái bước ra khỏi tòa nhà, người đàn ông đã đi lên đón, cung kính hỏi: “Là phu nhân và tiểu thư đúng không ạ?”
Đào Đào bối rối—— Cái gì mà phu nhân và tiểu thư? Đây là cách xưng hô cao cấp gì vậy?
Bánh Sữa Nhỏ cũng mơ hồ, cái đầu nhỏ ngẩng lên, vẻ mặt ngây ngô nhìn mẹ.
Người đàn ông nhìn thấy cả hai mẹ con mờ mịt thì vội vàng giải thích: “Là Trình tổng bảo tôi tới đón hai người.”
Trình tổng?
Trình Quý Hằng?
Một lúc lâu sau, Đào Đào mới phản ứng lại, người đứng trước mặt hẳn là tài xế của Trình Quý Hằng.
Nhưng cô vẫn còn chút bối rối bởi hai chữ “Trình tổng”.
Cô biết Trình Quý Hằng là người có tiền, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng nghĩ đến việc anh giàu đến mức nào, cũng chưa từng tìm hiểu về thân thế, gia cảnh cụ thể của anh. Vậy nên trong ấn tượng của cô, sự giàu có của anh chỉ là một khái niệm mơ hồ, chưa bao giờ được cụ thể.
Hai tiếng “Trình tổng” mạnh mẽ này làm khái niệm mơ hồ ấy cụ thể hơn một chút.
Hơn nữa thông thường những người được gọi là “tổng giám đốc” không phải là những vị tổng tài nói năng thận trọng, ngông cuồng tàn bạo sao? Nhưng biểu hiện ngày thường của Trình Quý Hằng không giống mấy chữ “tổng giám đốc bá đạo” chút nào mà còn ngược lại, hai chữ “Trình tổng” này có hơi không hợp với anh, vậy nên cô vẫn coi anh là một cậu ấm bất cần đời.
Không ngờ anh lại là Trình tổng?
Đào Đào bình tĩnh một hồi lâu mới chấp nhận được hiện thực này.
Ghế sau của chiếc Bentley đã chuẩn bị trước chỗ ngồi cho trẻ con.
Khi Đào Đào ôm con gái lên xe, tài xế còn dùng tay chặn trên cửa xe để phu nhân không bị đụng vào đầu.
Sự phục vụ chu đáo này khiến Đào Đào vô cùng xấu hổ, liên tục nói cảm ơn nhiều lần với người ta.
Cho đến sau khi xe lái đi, Đào Đào vẫn còn ngơ ngác, cảm thấy không quá chân thực, giống như đang nằm mơ, đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc Trình Quý Hằng làm việc gì?
Cô không biết gì về xuất thân, bối cảnh của cha của con gái mình, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải mình quen một Trình Quý Hằng giả mấy năm nay không?
Do dự hồi lâu, cô quả thực không thể kìm nén được sự tò mò và mờ mịt trong lòng được nữa mới hỏi tài xế một câu: “Trình tổng của các anh là tổng giám đốc công ty nào thế?”
Tài xế trả lời: “Tập đoàn Hòa Lăng, có điều người trong giới đều gọi chúng tôi là Tập đoàn Trình Thị.”
Đào Đào không phải người trong giới, không biết Tập đoàn Trình Thị, nhưng cô biết Tập đoàn Hòa Lăng, là tập đoàn nổi tiếng trong giới Bất động sản.
Nói cách khác là một tập đoàn phát triển từ việc kinh doanh bất động sản, chủ yếu quy hoạch khai phá bất động sản và quản lý tòa nhà. Về sau phạm vi kinh doanh dần dần được mở rộng sang ngành du lịch và tài chính, trụ sở chính ở Đông Phụ, nhưng các hạng mục đầu tư trải dài khắp cả nước, tài sản ít nhất cũng lên tới trăm tỷ.
Sau khi có được câu trả lời, cảm giác không chân thật trong lòng Đào Đào đã chân thật hơn rồi.
Trình Gấu Con vậy mà, vậy mà lại là tổng tài bá đạo?
—
*Tác giả có lời muốn nói:Trình chó: “Không giả vờ nữa, anh là bá tổng tài bá đạo.”
Đào Tử mỉm cười: “Anh là ảnh đế.”