Mới hơn 7 giờ sáng, bệnh viện nhân dân đã chật cứng người.
Tay trái Đào Đào ôm hai bó cúc họa mi, tay phải cầm một hộp cơm giữ nhiệt, khó khăn vượt qua đám đông như cá lội ngược dòng, chật vật chen vào trước cửa thang máy của khoa nội trú.
Nhưng tình hình trước cửa thang máy cũng không mấy khả quan, lượng người xếp hàng chờ thang máy có khi ngang với ga tàu điện ngầm của thủ đô vào giờ cao điểm buổi sáng.
Chờ được gần 10 phút, Đào Đào dựa vào thân hình mảnh mai mới chen được vào trong thang máy đông đúc, vừa đứng vững thì cửa thang máy đã đóng ngay sát mũi cô.
Hai tay cô đều bận cầm đồ, không thể nào bấm nút thang máy, đành quay sang xin sự giúp đỡ từ người dì đứng ngoài cùng bên phải: “Dì ơi, phiền dì bấm giúp con tầng bảy với ạ.”
Giọng nói của cô gái ngọt ngào như trái đào mật mùa hạ, mang theo năng lượng sảng khoái, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
Dì ấy nhìn xuống nút bấm thang máy, ân cần trả lời: “Bấm rồi đấy.”
Đào Đào mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn, đôi má ửng hồng, trẻ trung đầy sức sống: “Con cảm ơn.”
Tầng bảy là khoa tim mạch.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Đào Đào bước ra ngoài, rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi đến phòng bệnh bên cạnh quầy y tá.
Khi đi qua quầy y tá, cô không khỏi dừng lại, nhỏ giọng hỏi cô y tá mặc đồ trắng ngồi sau quầy: “Chị Châu, Bác sĩ Tô có ở đây không chị?”
Chị Châu nghe có người hỏi thì ngẩng đầu, thấy là Đào Đào thì cười một cách thân thiết: “Không, hôm nay Bác sĩ Tô nghỉ.”
“Vâng.” Trong lòng Đào Đào cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Do dự một lúc, cô nói: “Cả ngày ngày mai em đều có tiết, chắc tầm hơn tám giờ tối mới đến bệnh viện được, chị có thể bảo Bác sĩ Tô đợi em được không? Em muốn hỏi thăm tình hình dạo gần đây của bà nội.”
Cô đang làm giáo viên lớp phụ đạo môn toán, dạy thêm môn toán cho học sinh trung học.
Đang là kỳ nghỉ hè, là thời gian bận rộn nhất của các lớp dạy thêm. Từ thứ hai đến thứ bảy ngày nào Đào Đào cũng kín lớp, từ tám giờ sáng cho đến tám giờ tối, gần như quay cuồng với công việc.
Hôm nay là chủ nhật, ngày duy nhất trong tuần không phải lên lớp, cho nên buổi sáng cô mới có thể đến bệnh viện. Cứ tưởng sẽ gặp được bác sĩ điều trị cho bà nội, kết quả hôm nay anh ấy lại nghỉ.
Chị Châu không chút do dự mà đồng ý trước lời thỉnh cầu của Đào Đào: “Được rồi, không thành vấn đề. Yên tâm đi, anh ấy muốn đi chị cũng không cho anh ấy đi đâu!”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn chị Châu.”
“Cảm ơn gì chứ, không cần cảm ơn.” Chị Châu ân cần dặn dò: “Bản thân em cũng đừng làm việc quá sức, nên làm thì làm, nên nghỉ ngơi thì cũng phải nghỉ ngơi, chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi nhé.”
Cô ấy rất quan tâm Đào Đào, những y tá khác ở quầy cũng vậy.
Hai tháng nay, ngày nào Đào Đào cũng đến bệnh viện thăm bà, các bác sĩ và y tá ở lầu này đều biết cô.
Một cô gái vừa xinh đẹp, lại có trái tim nhân hậu nên mọi người đều yêu mến. Thêm nữa cô gái này sống cũng không dễ dàng gì, vậy nên mọi người rất thương cô, nhưng cũng rất khâm phục cô.
Hồi cấp 2 cô đã học vượt 2 lớp, hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, vốn có một tương lai đầy hứa hẹn thì bà nội đột nhiên bệnh nặng. Cô từ bỏ cơ hội học thẳng lên nghiên cứu sinh để trở về thị trấn này, chăm sóc người bà đã sống nương tựa cùng cô bấy lâu nay, nỗ lực làm việc để kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
Một cô gái hai mươi tuổi một mình gánh vác trách nhiệm này quả là một chuyện không dễ dàng, có nhiều người ở độ tuổi bốn mươi chưa chắc đã có thể kiên trì được.
Cô như một quả đào mật, bên ngoài thì hồng hồng, mềm mại, nhưng bên trong lại rất cứng cáp, có thể nói là ngọt nhưng không ngán, mềm nhưng không yếu. Ở cô không bao giờ thấy sự chán nản hay trách móc gì, chỉ nhìn thấy sự lạc quan và vui vẻ. Hơn nữa cô lại còn rất xinh đẹp, một cô gái như vậy ai mà không thích cho được chứ?
Sau khi nghe chị Châu căn dặn, Đào Đào gật đầu cười đáp: “Em biết rồi ạ.”
Chị Châu hơn cô mười mấy tuổi, nói như đang dạy bảo một đứa trẻ: “Không chỉ là biết, mà còn phải nhớ kỹ.” Lúc này chị ấy mới để ý đến hai bó hoa cúc trên tay cô, chợt nhớ đến điều gì đó: “Phải rồi, cậu nhóc đó sao rồi? Tỉnh chưa?”
Đào Đào biết chị ấy đang hỏi ai, khẽ thở dài rồi lắc đầu: “ Chưa ạ.”
Chị Châu do dự một hồi, đành lựa chọn nói ra sự thật: “Đã ba ngày rồi, cậu ta còn chưa tỉnh lại, có lẽ cũng không còn nhiều hi vọng. Em đừng lãng phí thời gian sức lực cho cậu ta nữa, tiết kiệm ít tiền chi tiêu cho bản thân không phải tốt hơn sao?”
Lời này không phải thờ ơ hay vô tình, mà là sự thật.
Đêm ba ngày trước, Đào Đào đang trên đường đi làm về, khi đi ngang qua hồ Vân Sơn thì đột nhiên có một người đàn ông trẻ toàn thân đầy máu lao ra. Từ bên vệ đường, người đàn ông này như đang ăn vạ vậy, trực tiếp đâm đầu vào bánh trước xe đạp của cô, sau cú va chạm thì lăn đùng ra đất không đứng dậy nữa.
Lúc đó Đào Đào vô cùng hoảng sợ, người đàn ông trước mặt dường như bị thương rất nặng, giống như thứ vừa đâm anh ta không phải là xe đạp, mà là Mercedes-Benz G-Class đi với tốc độ 180km/h vậy.
Ngồi trên xe đạp ngơ ra một lúc lâu, Đào Đào mới chợt tỉnh táo lại, hốt hoảng xuống xe chạy tới chỗ người đàn ông. Sau khi ngồi xổm xuống đất, việc đầu tiên cô làm là đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở của anh ta.
May mắn là anh ta vẫn còn sống.
Sau đó cô lập tức gọi cấp cứu, đưa người đàn ông đến bệnh viện Nhân dân của thị trấn.
Sau khi cấp cứu, người đàn ông đã qua cơn nguy kịch nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan. Chấn thương bên ngoài không quá nghiêm trọng, mà nghiêm trọng là nội thương, phần đầu bị va chạm mạnh khiến anh ta hôn mê sâu.
Đã ba ngày kể từ khi nhập viện, anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Điều khó khăn hơn nữa là người đàn ông này không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, bác sĩ chỉ đoán được anh ta khoảng hai ba hai tư tuổi.
Anh ta thậm chí còn không có điện thoại di động, nên không thể liên lạc được với người nhà. Đào Đào đành phải tạm thời đảm nhận trách nhiệm người giám hộ. Bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, nguồn lực có hạn, nếu bệnh nhân không có người giám hộ thì có khả năng sẽ không được chữa trị.
Cô cũng biết chị Châu có lòng tốt nhắc nhở cô nên làm những việc nằm trong khả năng của mình, nhưng cô không muốn từ bỏ nhanh như vậy, dù sao cũng là một mạng người.
Sau khi suy nghĩ, Đào Đào trả lời: “Đợi thêm hai ngày nữa đi ạ.” Ngập ngừng một lúc, cô lại nói thêm một câu mang theo vài phần hi vọng: “Có lẽ anh ta sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
Chị Châu biết cô gái này có lòng tốt, thở dài, bất lực nói: “Được rồi, nhưng nếu hai ngày nữa cậu ta vẫn không tỉnh lại thì có lẽ cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, em cũng không cần phải lo nữa, trực tiếp từ bỏ còn hơn sống thực vật.”
Lời này tuy thô nhưng mà thật, so với việc sống thực vật cả đời thì chết vẫn là lựa chọn rất nhân từ.
Đào Đào nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Lúc đến phòng bệnh của bà, vẫn chưa đến bảy giờ rưỡi.
Cửa phòng bệnh là loại kính trong suốt. Đi đến trước cửa phòng, qua cửa kính, Đào Đào thấy rèm cửa sổ phòng bệnh vẫn chưa được kéo ra, có lẽ vẫn có người chưa thức dậy.
Cô đổi hộp cơm giữ nhiệt từ tay phải qua tay trái đang ôm hoa, khống chế sức lực, nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng hết sức không làm phiền mọi người nghỉ ngơi.
Trong phòng có ba cái giường, giường trong cùng là của một cụ ông hơn tám mươi tuổi. Cụ bị liệt nửa người đã nhiều năm, con cháu đều không ở bên cạnh, mỗi ngày chỉ có điều dưỡng đến chăm sóc.
Giường ở giữa thì để trống.
Châu Hàn Mai, bà của Đào Đào đang nằm trên chiếc giường gần nhà vệ sinh nhất.
Khi Đào Đào đến, cụ ông đã dậy rồi, điều dưỡng với bà của cô vẫn chưa dậy.
Theo lý mà nói, người về già thì giấc ngủ sẽ giảm đi. Trước khi bị bệnh, ngày nào bà cũng dậy lúc năm giờ sáng. Nhưng bệnh đột nhiên ập đến, sau khi nhập viện sức khỏe của bà ngày càng yếu đi, phần lớn thời gian trong ngày bà đều ngủ.
Đào Đào đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng đặt hộp cơm giữ nhiệt lên tủ đầu giường, sau đó cô thay bó hoa khô trong bình, cắm một bó hoa cúc mà cô mới mang đến vào.
Đợi mười phút, bà nội vẫn đang ngủ.
Đào Đào đưa tay nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới tới lúc kiểm tra phòng bệnh. Cô suy nghĩ một lát rồi đứng dậy khỏi chiếc giường trống, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đi lên tầng mười bảy.
Tầng mười bảy là khoa điều trị nội trú của khoa ngoại thần kinh.
So với tầng bảy, môi trường ở tầng mười bảy khá xa lạ đối với Đào Đào, nhưng ba ngày trôi qua, cô cũng đã khá quen thuộc với nơi này. Sau khi ra khỏi thang máy, cô đi đến phòng bệnh số 1718.
Phòng 1718 nằm trong cùng của hành lang nên rất yên tĩnh, trong phòng cũng có ba cái giường nhưng không ở hết, chỉ có giường cạnh cửa sổ là có bệnh nhân, chính là chàng trai không rõ lai lịch kia.
Người đàn ông vẫn hôn mê, trong phòng chỉ có tiếng thiết bị y tế đang chạy.
Tấm rèm cửa sổ trong phòng bệnh chưa được kéo ra, ánh sáng trở nên mờ ảo.
Đào Đào nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, sau khi đi vào, việc đầu tiên là kéo rèm cửa sổ.
Khoảnh khắc hai tấm mành xanh nhạt bị kéo ra, ánh nắng rực rỡ tràn vào trong phòng như dòng nước, hắt lên gương mặt xinh đẹp trắng hồng của cô gái, phản chiếu cả trên giường bệnh sau lưng cô.
Ánh nắng chói chang, Đào Đào vô thức nhắm mắt lại, cùng lúc đó mí mắt người đang hôn mê nằm trên giường bệnh khẽ giật giật.
Đào Đào mở cửa sổ cho thoáng khí rồi xoay người đi về phía tủ đầu giường. Trước tiên, cô bỏ bó hoa khô trong bình thay bằng cúc họa mi mà cô mang đến, kế tiếp cô cúi xuống, lấy ra một cái chậu nhựa màu trắng từ dưới gầm giường rồi đi vào nhà vệ sinh.
Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, trong chậu nhựa trắng cô đang cầm có nửa chậu nước, trên thành chậu có đặt một chiếc khăn trắng sạch sẽ.
Quay lại giường bệnh, cô đặt chậu nước lên tủ ở đầu giường, cẩn thận nhúng khăn mặt vào trong chậu nước giặt sạch sau đó vắt ráo nước, gấp lại gọn gàng rồi bắt đầu lau mặt cho người đàn ông.
Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cả người anh toàn là máu, lại còn là ban đêm, Đào Đào vốn dĩ không để ý anh ta trông như thế nào, sáng hôm sau khi đến phòng bệnh thì cô mới nhìn rõ ngoại hình của anh.
Không ngờ anh là một người đàn ông rất đẹp trai.
Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú tựa như ngọc.
Cho dù anh vẫn hôn mê, nhưng Đào Đào lau rất nhẹ nhàng. Trước tiên cô dùng khăn bông nhẹ nhàng lau trán của anh, xuống đôi mày tuấn tú, sống mũi cao, đôi môi mỏng rồi tới xương quai hàm thanh tú.
Lau má xong, cô lại nhúng khăn vào chậu và bắt đầu lau tai cho anh.
Dáng người của anh cũng rất đẹp, làn da trắng quyến rũ như một người được tạc bằng ngọc.
Sau khi lau xong cả hai tai, Đào Đào lại bỏ khăn vào chậu, tiếp đó cô lau người cho anh.
Cách đây hai ngày, lần đầu tiên lau người cho anh, cô rất xấu hổ. Nhưng y tá yêu cầu người nhà phải làm việc này để giữ vệ sinh cho người bệnh, nếu không thì dễ mắc bệnh về da.
Một cô gái mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên chạm vào cơ thể của người khác giới ở khoảng cách gần như vậy nên cô vô cùng ngại ngùng, cho nên lần đầu chỉ dám nhắm mắt lau người cho anh, hơn nữa còn lau qua loa ứng phó cho xong chuyện.
Khi lau lần thứ hai, cô đã cẩn thận hơn một chút so với ngày đầu tiên, nhưng vẫn còn lúng túng.
Hôm nay đã là lần thứ ba.
Đào Đào quyết định, lần này phải cẩn thận lau người cho anh, bởi vì người này có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đối mặt với sự sống và cái chết, sự khác biệt giữa nam và nữ đã không còn quan trọng nữa.
Khả năng của cô có hạn, không giúp được anh quá nhiều, chỉ có thể giúp anh giữ cơ thể sạch sẽ đến cuối cùng.
Thật đáng tiếc khi một người ưa nhìn như vậy lại không thể ở lại thế gian.
Đào Đào không khỏi có chút tiếc nuối, khẽ thở dài rồi bắt đầu vắt khăn một lần nữa, sau đó gấp khăn đã vắt khô đặt lên thành chậu.
Bộ đồ bệnh nhân là loại vải sọc xanh trắng, có đính cúc áo.
Đào Đào bắt đầu từ cúc áo trên cùng của bộ đồ bệnh nhân, cởi từng cúc một. Áo khẽ mở ra, dần dần lộ ra cơ ngực rộng săn chắc, cơ bụng với những đường nét hoàn hảo.
Hai ngày trước khi lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của người đàn ông, Đào Đào vô cùng xấu hổ, hai má đỏ bừng, mạch máu gần như nổ tung.
Nhưng hôm nay, cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Dù sao anh cũng không còn sống được bao lâu, vì vậy trong lòng cô chỉ còn lại sự kính trọng đối với người sắp chết.
Tuy nhiên, khi đang cởi chiếc cúc áo cuối cùng, một giọng chất vấn khàn khàn và trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô: “Cô đang làm cái gì vậy?”
*Tác giả có lời muốn nói:Trình Quý Hằng: Em chà đạp tôi, tôi không còn trong sạch nữa, em chịu trách nhiệm đi!
Đào Đào:????